Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi ‘Liên’ Ái Đông Phương

Chương 4

Vì phòng ngừa tinh thần thể cao cấp đi tới tân thế giới vốn có sẵn hiểu biết lại có ý xấu muốn lợi dụng, cố ý hoặc vô tình làm ra chuyện gây ảnh hưởng hoặc sửa đổi cốt truyện, có khả năng ảnh hưởng đến sự yên ổn của thế giới này, cho nên lúc ban đầu tổng bộ tư lệnh đã phong tỏa ký ức về thế giới kịch tình [tạm hiểu chính là tình huống hoặc thế giới của câu chuyện] của tinh thần thể xuyên việt, sau khi tinh thần thể kết hợp cùng nhục thể mới từng bước hoàn thành dung hợp, mới lại chậm rãi trả lại những ký ức này.

Bởi vậy Dương Liên Đình mặc dù đối với thế giới này cũng có chút tìm hiểu, nhưng dính dáng đến bộ phận kịch tình hiện nay cũng không rõ lắm. Mà nhiệm vụ của hắn, là tại thế giới này tìm một người có năng lực tinh thần đủ cường đại, có thể tương tác phối hợp cùng hắn sinh ra một sinh mạng mới của nhân loại.

Trước mắt thì thôi, vì thời gian ngắn ngủi, cho nên hắn mới gặp được một Đông Phương Bất Bại đạt đến độ cường đại. Mặt khác năng lực tinh thần của Hướng Vấn Thiên cũng ở thứ bậc khá gần với Đông Phương Bất Bại.

Bởi vì cao cấp tinh thần thể đã không còn phân biệt giới tính, cho nên đối với Dương Liên Đình mà nói, một nửa khác của hắn trong tương lai có là nam hay nữ cũng không quan trọng. Nhưng bởi vì hắn dung hòa cùng ký ức của Dương Liên Đình, phù hợp những hiểu biết về thế giới này, bản năng của nhục thể hắn vẫn là muốn lấy một thân thể phụ nữ. Cho nên Đông Phương Bất Bại mặc dù rất cường đại, nhưng Dương Liên Đình lúc này hoàn không có đem y coi như một mục tiêu.

Hiện tại đòi hỏi chính là, như thế nào làm hài lòng Đông Phương Bất Bại, xây dưng một mật thất thật tốt, thu được quyền lợi lớn hơn nữa, sau này mới có thể dùng hết khả năng tuyển thật nhiều người hơn nữa.

Vì thế hắn thật sự phí tâm phí lực, dụng tâm xoay sở chuyện mật thất. Chỉ là đáng tiếc, hắn đường đường tự xưng là cao cấp tinh thần thể vạn năm, sở học sở dụng lại không ăn nhập được với nhau, ở thế giới này không còn giống với thế giới cũ của hắn, về tri thức cơ bản thoạt tiên hoàn toàn không có chỗ dùng. Mà lấy tài học của bản thân Dương Liên Đình ra, nghĩ muốn thỏa mãn nguyện vọng của giáo chủ, cũng là chuyện quá mức khó khăn.

Dương Liên Đình không có cách khác, chẳng thể làm gì khác hơn là chờ mong năng lực tinh thần thể của mình sớm ngày khôi phục, có thể dòm ngó tâm tư giáo chủ, đến lúc đó dựa theo tâm ý giáo chủ mà làm, nhất định là sẽ thành công.

“Liên Đình ca, ngươi gần đây bận bịu cái gì vậy?”

Kể từ sau khi Dương Liên Đình kiến quá giáo chủ, Tiểu Đào đã mấy ngày không thấy tung ảnh hắn đâu. Tiểu Đào vốn là một thị nữ bình thường trên Hắc Mộc Nhai, bởi vì đã được Dương Kính Trung chiếu cố, cùng Dương Liên Đình cũng xem như thanh mai trúc mã, cho nên thường thường đến thăm hắn. Lúc đó Dương Liên Đình thương thế nghiêm trọng, vẫn là được Tiểu Đào chiếu cố.

Hiện tại Dương Liên Đình khỏi bệnh rồi, có thế lực, bề bộn chuyện giáo vụ, làm Tiểu Đào cũng ít có dịp được gặp.

“Tiểu Đào, giáo chủ giao cho ta chút việc, ta gần đây cũng cũng vì thế nên bận rộn.”

Tiểu Đào che miệng cười nói: “Giáo chủ coi trọng ngươi, đây chính là chuyện tốt. Liên Đình ca, ngươi thật có tài cán, Dương tổng quản nhất định rất cao hứng a.”

Dương Liên Đình cười cười, nói: “Phải rồi, ngươi đến có việc gì?”

Tiểu đào thần sắc ảm xuống, chần chờ trong chốc lát, nói: “Liên Đình ca, ta có thể cầu ngươi một chuyện không?”

Dương Liên Đình làm người tốt bụng trượng nghĩa trượng nghĩa, huống chi mình còn có giao tình với Tiểu Đào, vội nói: “Có chuyện gì, ngươi cứ nói đi. Phàm là chuyện ta có thể giúp đỡ, ta tuyệt đối sẽ không từ chối.”

Tiểu Đào cắn cắn môi, chậm rãi nói: “Gần đây Bạch phu nhân vẫn tâm tình không tốt, đối ta… thường hay bắt bẻ. Ta nghĩ, ta nghĩ có thể hay không điều đến địa phương khác, hoặc là có thể hầu hạ Liên Đình ca cũng tốt.”

Dương Liên Đình cả kinh: “Bạch phu nhân ngược đãi ngươi?”

Tiểu Đào lắc lắc đầu: “Thế thì không có. Chỉ là, chỉ là… Aiz, phu nhân cũng không có hiền lành, gần đây tâm tình lại không tốt, Tiểu Đào chỉ sợ hầu hạ nàng không tốt, nên mới có ý muốn đi nơi khác.

Tiểu Đào tuy không có thừa nhận, nhưnglúc này năng lực tinh thần của Dương Liên Đình ít đã có thể lược dò xét được một hai, lập tức ảm giác ứng ra Tiểu Đào bị Bạch phu nhân ngược đãi không ít.

Bạch phu nhân vốn là một trong các tiểu thiếp của Đông Phương Bất Bại. Tuy nói không phải như Thi Nhi cùng Tuyết Nhi phu nhân được sủng ái, nhưng là cũng là thiên kiều bách mỵ, là một đại mỹ nhân, Dương Liên Đình thực nghĩ không tới nàng lại có thể ngược đãi Tiểu Đào như thế, không khỏi trong lòng giận dữ.

“Tiểu Đào, ngươi yên tâm, ta nhất định giúp ngươi rời khỏi Bạch phu nhân. Sau này ngươi không cần đi hầu hạ nàng!”

Tiểu Đào thấy hắn nói quả quyết, ngược lại có chút kinh tâm [sợ], nhắc nhở nói: “Liên Đình ca, Bạch phu nhân dù sao vốn là cơ thiếp của giáo chủ, ngươi vẫn nên nói chuyện với giáo chủ một tiếng. Nếu không Bạch phu nhân đi nói với giáo chủ, nói không chừng ngươi lại gặp phiền phức.”

Dương Liên Đình cười lạnh nói: “Ta đường đường một tổng quản, chẳng lẽ lại không quản nổi việc điều động mấy nha hoàn? Giáo chủ anh minh, nhất định sẽ không bởi vậy mà trách tội ta.”

Tiểu Đào lo lắng nói: “Nói thì là nói như thế, nhưng là ngươi hiện tại vừa mới đương nhiệm làm phó tổng quản, nếu ta chẳng may đắc tôi Bạch phu nhân, thì không tốt lắm đâu.”

Dương Liên Đình thấy nàng lo lắng như thế, lại nghĩ nếu việc này không xử lý tốt, giáo chủ mặc dù anh minh, nhưng nếu không cẩn thận cũng rất nguy hiểm, liền gật gật đầu nói: “Ta hiểu rồi. Tiểu Đào, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý chuyện này thích đáng.”

Đông Phương Bất Bại nhìn gương lược trước mắt ngẩn người.

Sau khi tự mình tắm rửa, y đã ngồi trước gương đến nửa ngày, nguyên bản tóc còn ướt trên vai cũng khô rồi, y vẫn như trước chậm chạp không nhúc nhích.

Đột nhiên Đông Phương Bất Bại vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của mình, trong mắt chảy ra tuyệt vọng cùng đau khổ.

Nhìn dung mạo trong gương, y hận chính mình vì sao thân thể lại là nam nhi? Y hận dung mạo của mình vì sao không đủ nhu mỹ [ôn hòa mềm mỏng]. Y hận… Y hận!

Đông Phương Bất Bại đột nhiên thê nhiên dục tuyệt [R: thê lương muốn tuyệt?].

Mấy ngày gần đây, y phát giác chính mình càng lúc càng không khống chế được tâm tư của mình. Mỗi lần y nhớ tới cái thanh niên anh vĩ trầm ổn kia, trong ngực liền đập thình thịch, hắn vừa đi gần, trên mặt mình liền muốn bốc lửa.

Chưa từng có ai… Qua nhiều năm như thế, chưa từng có ai như cái thanh niên ở trước mặt mình nói lời chân thành, nói cười tự nhiên, từng câu từng chữ như muốn khắc sâu vào nội tâm mình.

Đồng Bách Hùng trở thành nguyên lão một bực trung thành, đối với mình cung kính chỉ có gia tăng, trên dưới phân biệt. Cổ bố Thượng Quan Vân mới thăng tiến giỏi a dua nịnh hót, trước mặt mình chưa từng ăn nói thẳng thắn. Người nọ mặc dù võ nghệ thấp kém, nhưng lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, mỗi lần nói chuyện đều nhìn thẳng vào hai mắt mình. Hai con ngươi đó…

Đông Phương Bất Bại nhớ lại, đột nhiên hai má phiếm hồng.

Y nhớ tới mấy ngày trước cái thanh niên kia vì chuyện mật viên đến tìm mình thương lượng chuyện tuyển thợ, thanh âm trầm ấm yên ổn, nghe phảng phất như tiếng nhạc, làm người ta an lòng. Mình lúc đó lại nghe đến xuất thần, chỉ chuyên chú nghe thanh âm của hắn,đến độ hắn nói cái gì cũng quên mất, sau đó cũng không biết mơ mơ màng màng hồ đồ trả lời thế nào nữa.

Đông Phương Bất Bại giống như một ‘thiếu nữ có mối tình đầu’, ngồi trước gương nghĩ đến ngây dại.

Đột nhiên ngoài cửa truyền tới một thanh âm trầm ấm trong sáng: “Thuộc hạ Dương Liên Đình, có việc muốn bẩm giáo chủ.”

Đông Phương Bất Bại bình tĩnh trở lại, hai mắt sáng lên, vội nói: “Vào đi.” Đang nói lập tức đứng dậy, phất tay áo, xoay người phiêu nhiên đi ra nội thất.