Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi ‘Liên’ Ái Đông Phương

Chương 57

Edit: Robin♥

Đông Phương Bất Bại hôm nay vẫn giống như mọi ngày, đợi nữ nhi (*) nhà mình ăn cơm trưa xong đi ngủ thì lại im lặng ngồi ở gian ngoài thêu hoa.

Sắp đến ngày cả nhà y dời đến Hinh Viên rồi, trong nhà còn thiếu một tấm mành thêu hoa trước phòng nữ nhi. Đông Phương Bất Bại một lòng muốn chuẩn bị thứ tốt nhất cho nữ nhi, nên gần đây bao nhiêu tâm tư đều dồn hết lên việc này.

Y chuyên tâm cầm kim thêu thoăn thoắt từng đường, đột nhiên khóe mặt giật giật, sóng tinh thần cảm ứng được có người ngoài tiến vào. Nếu chỉ lấy võ công của y cũng không thể có phản ứng nhanh đến vậy.

Đông Phương Bất Bại vẫn bình tĩnh tiếp tục thêu, như thể không phát hiện có kẻ lạ tiến đến. Thẳng đến khi hai người đi tới cửa phòng ngoài y mới lên tiếng: “Người phương nào không mời mà đến? Chẳng lẽ là Nhậm giáo chủ?”

Bên ngoài đúng là Nhậm Ngã Hành và Hướng Vấn Thiên.

Vì Dương Liên Đình sau khi sống lại thay đổi tình tiết truyện, bọn lão không thể thuận lợi thu phục nhiều bộ hạ như thế, cũng không bắt được Thượng Quan Vân phản bội dẫn lên nhai. Nên lần này bọn lão bày ra một âm mưu, một lối tắt mới, dịch dung thành võ sĩ trong giáo len lén mò lên Hắc Mộc Nhai.

Bọn lão cùng Lệnh Hồ Xung, Nhậm Doanh Doanh chia làm hai nhóm lẻn lên nhai. Hướng Vấn Thiên lão luyện chỉ đạo, ý gã vốn muốn chờ tập hợp cùng bọn Lệnh Hồ Xung rồi mới đi tìm Đông Phương Bất Bại, như vậy thì lấy kiếm pháp tuyệt thế của Lệnh Hồ Xung bọn gã càng nắm chắc phần thắng. Nhưng Nhậm Ngã Hành đã bị Đông Phương Bất Bại giam cầm ở Cô sơn Mai Trang tận Hàng Châu hơn mười năm, thâm cừu đại hận khiến lão một lát cũng nhẫn không nổi. Vừa lên nhai lão liên không chút do dự chạy đi tìm Đông Phương Bất Bại tính sổ.

Lúc này Nhậm Ngã Hành thấy y cửa lớn còn chưa buồn ra mà đã đoán được chính là mình, không khỏi bái phục tài trí của y, cao giọng nói: “Đông Phương Bất Bại, ngươi có dám ra gặp ta!”

Đông Phương Bất Bại nhìn qua Bảo Nhi đang ngủ say trên giường một chút, nhẹ nhàng đắp lại góc chăn cho bé.

Tiểu Hổ Đầu còn đang rúc dưới chân giường Bảo Nhi, hai móng vuốt núc ních thịt đang ôm mặt, ngủ gật. Nhưng vừa nghe âm thanh ở phòng ngoài đã lập tức ngẩng đầu kêu ô ô.

Đông Phương Bất Bại bụng đã lớn, hành động bất tiện, nhưng vẫn cố hết sức đỡ thắt lưng, vỗ vỗ đầu tiểu hổ, ý bảo nó an tĩnh lại.

Hổ Đầu thấy có y, lại một lần nữa gục xuống, đỡ phiền ghê.

Đông Phương Bất Bại vốn không muốn ra ngoài, nhưng Bảo Nhi đang ngủ trưa say sưa, y không muốn quấy rối, liền sửa sang lại trang phục, đỡ bụng chậm rãi đi ra ngoài.

Nhậm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên thấy một bóng dáng từ phòng trong đi ra, cả người căng cứng, tiến vào trạng thái phòng bị. Nhưng thấy rõ người rồi thì lại lộ ra thần thái kinh ngạc.

Người ra đúng là người đã đoạt lấy ngôi vị giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo, hơn mười năm xưng danh hào võ công thiên hạ đệ nhất – Đông Phương Bất Bại. Nhưng giờ phút này y mặt mũi nhẵn nhụi không một cọng râu, da dẻ mềm mịn, trơn bóng, dung mạo động lòng người, như có như không trẻ ra đến mười tuổi, còn nhiều hơn chút phảng phất sức quyến rũ uyển chuyển của nữ tử.

Mà trên người y còn mặc một bộ y phục đỏ thắm bất nam bất nữ, áo bào mở rộng, thắt lưng để hờ. Tuy kiểu dáng thật kỳ quái, quá yêu diễm, nhưng mặc trên người y lại khiến người khác cảm thấy thích hợp khó nói thành lời. Chỉ là động tác của y quá chậm, hai người mắt sáng quắc, lập tức nhận ra y sắc mặt khác lạ, bụng gồ lên, hiển nhiên là phát phì rất nhiều.

Nhậm Ngã Hành lửa giận bừng bừng, nhịn không được nhạo bang: “Đông Phương Bất Bại, ngươi làm trò quỷ gì? Lại có thể ăn mặc như vậy sao?”

Đông Phương Bất Bại nhìn lão, đáp: “Nhậm giáo chủ, ngươi quả nhiên đã đến.” Vừa nói vừa liếc Hướng Vấn Thiên đứng bên cạnh lão, hé miệng cười, nói: “Vậy mà chỉ có hai người các ngươi?”

Nhậm Ngã Hành thong thả rút trường kiếm ra: “Chỉ hai người bọn ta là đủ. Đông Phương Bất Bại, không biết nhiều năm như vậy, ngươi đã luyện thành 《 quỳ hoa bảo điển 》?”

Đông Phương Bất Bại nhíu mày, ngón trỏ đặt lên môi, làm ra động tác ‘suỵt’, nhẹ giọng trách mắng: “Nhậm giáo chủ, ngươi nhỏ giọng thôi, đánh thức nữ nhi nhà ta rồi!” Y nghe thấy Bảo Nhi ở bên trong trở mình, hình như bị đối thoại của hai người đánh thức, rất không vui.

Nhậm Ngã Hành kinh ngạc: “Đông Phương Bất Bại, có phải ngươi điên rồi hay không? Đừng nghĩ giở trò quỷ. Dương Liên Đình đã bị chúng ta giết, hôm nay chúng ta đến để xử lý ngươi!”

“Ngươi nói bậy!” Đông Phương Bất Bại kích động, thanh âm trở nên bén nhọn.

Y quan tâm tắc loạn, lông mày nhíu chặt, chân khí tỏa ra quanh thân.

Nhậm Ngã Hành chẳng qua là thuận miệng nói láo. Lên nhai xong bọn lão liền nghe nói chuyện Đông Phương Bất Bại nhiều năm ẩn cư không xuất hiện, chuyện gì cũng không quản, giáo vụ trong giáo đều giao cho cái kẻ gọi là Dương Liên Đình kia xử lý. Hai người hành vi ái muội, không phân biệt hai bên, trong giáo mọi người đều kín đáo nghị luận.

Ngậm Ngã Hành nguyên bản còn hoài nghi. Lão cũng chưa thấy qua Dương Liên Đình, trong ký ức Đông Phương Bất Bại vẫn là hình dạng nhiều năm trước, có nhiều tiểu thiếp, không giống như thích nam nhân. Nhưng lúc này vừa thấy, nam phong luyến đồng cũng không phải hiếm lạ, nhưng Đông Phương Bất Bại này đường đường là giáo chủ, tại sao lại thích giả trang nữ tử? Người này chắc điên rồi. Còn nói cái gì mà nữ nhi, y có nữ nhi khi nào?

Nhậm Ngã Hành cố ý chọc giận y, tiện bề xuất thủ, lúc này đang cầm trường kiếm, trong lòng phòng bị.

Đông Phương Bất Bại hai mắt nhìn lão chằm chằm, mày giương cao, sắc mặt phát lạnh, giống như sắp động thủ. Đột nhiên thần sắc y khẽ động, lập tức trở nên vui vẻ hân hoan, nhìn về hướng vườn cây bên ngoài.

Nhậm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên cho rằng y đang làm trò, đều trong lòng nhún vai, không hề nhúc nhích.

Đông Phương Bất Bại kêu lên: “Liên đệ, ta biết ngươi nhất định vô sự. Nhậm Ngã Hành quả nhiên lừa ta.”

Nhậm Ngã Hành cười lạnh, đang muốn đáp lời, lại nghe được phía sau truyền tới một thanh âm trong trẻo động nhân.

“Không tệ. Ngươi còn phải tiếp lão gia hỏa này, ta sao có thể có việc đây.”

Nhậm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên đồng thời giật mình kinh ngạc, cùng lui về phía sau vài bước. Lấy võ công của hai người mà lại không hề phát giác ra có người từ phía sau tiến gần.

Vừa nói một trận gió thổi lướt qua bọn lão, rơi xuống bên cạnh Đông Phương Bất Bại. Chỉ thấy người đến cao lớn uy vũ, anh tuấn kiện mỹ, một thân khí phát, chính là Dương Liên Đình.

Đông Phương Bất Bại lập tức ôn nhu tiến vào lòng hắn, hai mắt ẩn tình, ôn nhu trìu mến nói: “Liên đệ, ngươi không sao là tốt rồi. Thật khiến ta lo chết.”

Dương Liên Đình thấy may mắn mình tới đủ nhanh, ba người vẫn chưa kịp động thủ.

Trong nguyên tác là Đông Phương Bất Bại cùng mấy vị đại cao thủ này giao phong, địch không chết ta chết. Hiện tại dù ít đi mấy người, nhưng trong đó có võ công cao nhất vẫn là Nhậm Ngã Hành và Hướng Vấn Thiên. Lúc ấy Đông Phương Bất Bại chính là chết trên tay bọn lão, hôm nay còn đang mang thai, lấy một địch hai, sợ rằng không phải đối thủ.

Nhậm Ngã Hành nhìn Dương Liên Đình, mắt híp lại, nhớ tới bên ngoài có nữ nhi của mình cùng con rể tương lai, có chút lo lắng.

Hướng Vấn Thiên kêu lên: “Dương Liên Đình, sao ngươi lại ở đây!”

Dương Liên Đình đáp: “Ta không ở đây thì ở đâu. Các ngươi không phải vốn đến tìm ta và Đông Phương Bất Bại sao. Hướng tả sứ, gần đây vẫn mạnh khỏe chứ?”

Thấy hắn tủm tỉm cười, hiển nhiên làm Hướng Vấn Thiên nhớ tới hơn năm nay ăn đủ ‘khổ nạn’, cái gì mà hái hoa tặc, giang dương đại đạo, biến thái vân vân mây mây, đều là do Dương Liên Đình làm loạn, không khỏi lửa giận công tâm, quát: “Dương Liên Đình, ngươi kẻ tiểu nhân gian nịnh, hôm nay Hướng mỗ sẽ cho ngươi không còn đường sống!”

Dương Liên Đình hừ một tiếng: “Ta sợ ngươi a!”

Hai bên rút kiếm, chuẩn bị động thủ. Bỗng trong hoa viên truyền đến tiếng động, Nhậm Doanh Doanh cấp tốc chạy đến, Lệnh Hồ Xung chạy theo phía sau.

Nhậm Doanh Doanh cùng Lệnh Hồ Xung thấy trang phục của Đông Phương Bất Bại, cùng dáng vẻ y rúc trong lòng Dương Liên Đình, đều cả kinh.

Lệnh Hồ Xung không nhịn được thấy kỳ quái, mấy năm trước thấy Đông Phương Bất Bại thì t rõ ràng có dáng vẻ thư sinh tuấn tú, ngoài võ công cái thế cùng tính cách vân đạm phong khinh, cũng khiến gã và tiểu sư muội vô cùng bội phục, về nhà còn bàn luận hồi lâu, mà sao hôm nay lại biến thành dáng vẻ bất nam bất nữ? Bất quá ngoài thần thái và vóc dáng đại biến, nhưng lại mang một vẻ đẹp kỳ lạ không phân được giới tính. Gã hoàn toàn không biết, cái này gọi là sức quyến rũ trung tính a.

Gã nhớ tới tiểu sư muội, tâm trạng buồn khổ, liền có chút thất thần.

Nhậm Doanh Doanh nhìn dáng vẻ Đông Phương Bất Bại, cũng thất thần trong một khoảnh khắc, lại lập tức thu liễm, ánh mắt kiên định đưng bên người Nhậm Ngã Hành.

Nhậm Ngã Hành nói: “Đông Phương Bất Bại, hôm nay hãy để ta thấy 《 quỳ hoa bảo điển 》của ngươi có bao nhiêu lợi hại!”

Đông Phương Bất Bại thấy mọi người đông đủ, trận hôm nay khó tránh, đáp: “Nhậm giáo chủ, bộ 《 quỳ hoa bảo điển 》này là ngươi đưa cho ta. Ta vẫn luôn biết ơn trong lòng.”

Nhậm Ngã Hành cười lạnh: “Vậy sao? Vậy nên ngươi giam ta tại đáy hồ Tây Hồ, làm ta không thấy ánh mặt trời?”

Đông Phương Bất Bại nói: “Ta cũng đâu có muốn giết ngươi chứ, phải không? Nếu không chỉ cần để Giang Nam Tứ Hữu không mang nước cho ngươi uống, ngươi liệu có thể sống nổi mười ngày nửa tháng không?”

Nhậm Ngã Hành mỉa mai “Nói như vậy, ngươi đối xử với ta cũng không tệ nhỉ?”

Đông Phương Bất Bại gật đầu nói: “Đúng vậy. Ta nuôi ngươi ở Hàng Châu Tây Hồ nhiều năm như vậy. Người ta vẫn nói, trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng. Tây Hồ phong cảnh tuyệt đẹp, thiên hạ nổi danh, Cô Sơn Mai Trang, càng là nơi cảnh sắc đẹp nhất.”

Nhậm Ngã Hành tức đến bật cười: “Nguyên lai ngươi ‘nuôi’ ta nhiều năm như vậy dưới hắc lao đáy Tây Hồ, ta còn phải đa tạ ngươi rồi.”

Đông Phương Bất Bại thở dài, nói: “Nhậm giáo chủ, ngươi đối tốt với ta, ta vĩnh viễn nhớ kỹ. Tại Nhật Nguyệt Thần Giáo, ta vốn chỉ là một gã phó Hương chủ của Trưởng lão Phong Lôi Đường, nhờ có ngươi phá lệ đề bạt, mấy năm liền để ta thăng chức liên tục, thậm chí bổn giáo có 《 quỳ hoa bảo điển 》ngươi cũng lấy ra cho ta luyện, chỉ định ta tương lai tiếp nhận chức vị giáo chủ bổn giáo. Ân đức này, Đông Phương Bất Bại vĩnh viễn không dám quên.”

Nhậm Ngã Hành nói: “Không dám! Ta chỉ hận chính mình năm ấy có mắt không tròng, nhận không ra ngươi lòng lang dạ sói có tâm phản đồ!”

Đông Phương Bất Bại không để ý đến lão, lại chuyển sang Nhậm Doanh Doanh nói: “Nhậm đại tiểu thư, mấy năm nay ta đối đãi với ngươi thế nào?”

Nhậm Doanh Doanh trầm mặc chốc lát, đáp: “Ngươi đối ta tốt lắm.”

Đông Phương Bất Bại lại thở dài, sâu kín nói: “Tốt lắm thì không dám nói, chỉ bất quá ta vẫn rất hâm mộ ngươi. Sinh ra được làm nữ tử, đã so với thối nam tử may mắn hơn gấp trăm lần, huống chi ngươi còn thiên kiều bá mị, thanh xuân niên thiểu. Ta nếu có thể may mắn là ngươi, đừng nói làm Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo, cho dù làm hoàng đế, ta cũng không cần.”

Dương Liên Đình ở bên cạnh nghe được ngẩn người.

Lời này nghe biết bao quen tai, không phải chính là lời Đông Phương Bất Bại nói cùng bọn Nhậm Ngã Hành trong bản gốc đấy sao? Sau khi Đông Phương Bất Bại nói xong lời này, Lệnh Hồ Xung liền tiếp lời “Ngươi nếu trở thành Nhậm đại tiểu thư, muốn ta phải yêu lão yêu quái như ngươi cũng không dễ dàng”. Nhưng hắn liếc mắt nhìn Lệnh Hồ Xung, thấy gã vẫn còn đang xuất thần, chưa tiếp lời.