Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi ‘Liên’ Ái Đông Phương

Chương 80

Nhạc Bất Quần liếc nhìn Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh, đột nhiên đắn đo trong lòng một chút, ôm quyền cười nói:

“Thì ra là Đông Phương Giáo chủ. Đông Phương Giáo chủ võ công cái thế, anh tài ngút trời, hôm nay được gặp, quả thực là may mắn của Nhạc mỗ.”

Hắn nghĩ thầm chắc lão già Nhậm Ngã Hành kia đã chết bất đắc kỳ tử rồi, Đông Phương Bất Bại tự nhiên là Giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần giáo. Mình hiện tại đánh không lại y, không bằng hảo hảo hợp tác với y, thu phục được Ngũ Nhạc Kiếm phái mới là mấu chốt, về phần cái khác, sau này chậm rãi tính tiếp đi.

Những tâm tư đó của Nhạc Bất Quần, Đông Phương Bất Bại há có thể không biết? Nếu nói Đông Phương Bất Bại là hùng ưng, Nhạc Bất Quần ở trước mặt y chỉ là một con gà rừng mà thôi.

Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng cười, nói:

“Nhạc Chưởng môn không cần phải khách khí. Bổn tọa lần này đến đây, cũng không phải tìm lệnh đồ cùng Nhậm Đại tiểu thư, chỉ là muốn đến tìm Nhạc Chưởng môn.”

Nhạc Bất Quần cả kinh, cười lớn nói:

“Không biết Đông Phương Giáo chủ tìm Nhạc mỗ có chuyện gì? Nghe nói đệ tử bất hiếu của ta đây đã từng qua lại với Hắc Mộc Nhai, khẳng định là hắn đã đắc tội với Đông Phương Giáo chủ. Hôm nay Nhạc mỗ sẽ thay Đông Phương Giáo chủ giáo huấn hắn, giúp Đông Phương Giáo chủ hết giận.”

Hắn không hề đề cập đến việc Đông Phương Bất Bại là đến tìm mình, Đông Phương Bất Bại cũng không để ý đến hắn, thản nhiên nói:

“Nhạc Chưởng môn, nghe nói gần đây ngươi học được một bộ kiếm pháp cực kỳ lợi hại, tên là [Tịch Tà Kiếm Phổ], bổn tọa nghĩ muốn lãnh giáo một chút.”

Sắc mặt Nhạc Bất Quần trầm xuống.

Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh nhìn chăm chú, trong lòng đều vô cùng giật mình, thì ra Đông Phương Bất Bại đúng là đến tìm Nhạc Bất Quần gây phiền toái.

Đúng lúc này, trên sơn đạo xuất hiện vài bóng dáng, một người trong đám đó kêu lên:

“Lệnh Hồ đại ca.”

Đúng là đệ tử Nghi Lâm của phái Hằng Sơn cùng đám người hòa thượng Bất Giới.

Nguyên bản trong nguyên tác Nhạc Bất Quần ra tay với Lệnh Hồ Xung, lại bị hắn hút lấy nội lực, đúng lúc đó Nghi Lâm chạy đến, dưới tình thế cấp bách một kiếm từ phía sau đâm thủng ngực Nhạc Bất Quần, lấy tính mạng của lão. Chỉ là hiện tại Đông Phương Bất Bại chặn ngang một đường, tiểu ni cô Nghi Lâm liền mất cơ hội mỹ nữ cứu anh hùng.

Trên sơn đạo càng lúc càng có thêm nhiều người. Đông Phương Bất Bại không thích gặp người ngoài, lúc này khó tránh khỏi trong lòng có chút mất kiên nhẫn, nói:

“Nhạc Chưởng môn, không cần phải nói nhiều, nhanh động thủ đi.”

“Đông Phương Giáo chủ, Nhạc mỗ tự hỏi không có đắc tội ngươi cùng quý giáo, vì sao ngươi lại đến gây sự như thế?”

Nhạc Bất Quần trong lòng tức giận, nhưng vẫn không dám động thủ.

Đông Phương Bất Bại chỉ vào đám người trong lưới đánh cá, nói:

“Nhạc Chưởng môn trăm phương ngàn kế thu Ngũ Nhạc Kiếm phái vào túi, lại đem Tung, Thái, Hành, Hằng Tứ Nhạc hốt gọn một mẻ, chắc hẳn với dã tâm cùng thủ đoạn của Nhạc Chưởng môn, mục tiêu kế tiếp chính là Nhật Nguyệt Thần giáo đi? n, Thiếu Lâm cùng Võ Đang chính là Bắc đẩu của võ lâm (ý nói là người dẫn đâu võ lâm), Nhạc Chưởng môn không dễ dàng đi đắc tội, chỉ có thể cực lực lôi kéo. Với danh hào ‘Quân Tử Kiếm’, tùy tiện tìm một cái cớ như trừ ma vệ đạo, liền có thể tập kết rất nhiều nhân sĩ võ lâm gây bất lợi với giáo ta.”

Đông Phương Bất Bại nói một hồi trúng tâm tư của Nhạc Bất Quần. Nhạc Bất Quần không khỏi giận tái mặt, nói:

“Hừ, không sai. Nếu Nhật Nguyệt Thần giáo là võ lâm chính đạo, vì sao lại bị gọi là ‘Ma giáo’? Nhạc mỗ đứng đầu Ngũ Nhạc, tất nhiên……”

Lời của gã còn chưa dứt, Đông Phương Bất Bại đã cười khinh bỉ, ý trào phúng cùng khinh miệt rõ ràng không thể nghi ngờ.

Đồng thời bọn người Ngọc Chung Tử của Thái Sơn đều kêu lên:

“Nhạc Bất Quần, tên tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi, âm mưu ám toán chúng ta, còn tự xưng cái gì mà nhân sĩ chính phái, thật là khiến người ta cười muốn rụng răng.”

Nghi Lâm cố lấy dũng khí nói:

“Tỷ muội của phái Hằng Sơn chúng ta đều bị ngươi bắt đi, chúng ta, chúng ta không công nhận ngươi là người đứng đầu Ngũ Nhạc. Lệnh Hồ đại ca mới là Chưởng môn của phái Hằng Sơn.”

Bị mọi người mắng chửi, sắc mặt của Nhạc Bất Quần càng đen thêm.

Đông Phương Bất Bại mỉm cười nói:

“Nhật Nguyệt Thần giáo mấy năm này luôn an phận thủ thường, cũng không tìm các vị gây phiền toái. Hiện tại xem ra, ngược lại là Nhạc Chưởng môn hành sự độc ác, khiến cho người ta thấy thật hổ thẹn a.”

Lúc này Ninh Trung Tắc cũng mang theo Nhạc Linh San vội vàng tìm đến, chứng kiến một trận này, hai người cũng không khỏi biến sắc.

Nhạc Bất Quần mắt thấy mọi việc ngày hôm nay đều bị hủy trên tay Đông Phương Bất Bại, không nói hai lời, đột nhiên ra tay nhanh như chớp.

Hắn không nói không rằng đánh tới, rõ ràng là đánh lén. Đám người Ngọc Chung Tử thấy thế càng hô to hèn hạ.

Nhưng Đông Phương Bất Bại nào có sợ gã chứ? [Tịch Tà Kiếm Phổ] chỉ là bản thiếu lúc trước Độ Viễn hòa thượng nghe được từ trong miệng hai vị tiền bối Hoa Sơn, so ra không phải [Quỳ Hoa Bảo Điển] chính thức. Huống chi Nhạc Bất Quần mới tu luyện ngắn ngủi một năm, Đông Phương Bất Bại đã tu luyện hơn mười năm, so sánh hai bên, thắng bại đã rõ ràng.

Trước mắt mọi người đều hoa lên, căn bản không thấy rõ động tác của Nhạc Bất Quần, nhưng thấy Đông Phương Bất Bại chỉ đứng ở nơi đó, hồng tụ bay lượn, bên tai nghe thấy tiếng đinh đang vang lên.

Lệnh Hồ Xung biết rõ Đông Phương Bất Bại lợi hại như thế nào. Ban đầu ở trên Hắc Mộc Nhai, Nhậm Ngã Hành, Hướng Vấn Thiên, Nhậm Doanh Doanh ba người liên thủ, đều không đánh lại một Đông Phương Bất Bại nặng nề, huống chi Nhạc Bất Quần tu tập [Tịch Tà Kiếm Phổ] có cùng nguồn gốc với [Quỳ Hoa Bảo Điển], chẳng phải là múa búa trước cửa Lỗ Ban sao?

Hắn cảm thấy khẩn trương. Nhậm Doanh Doanh lại lạnh nhạt điềm tĩnh, trong lòng lại mong ngóng Đông Phương Bất Bại giết chết Nhạc Bất Quần mới tốt.

Quả nhiên, không đến thời gian nửa nén hương, Nhạc Bất Quần đột nhiên quát to một tiếng, té trên mặt đất, mấy đại huyệt trên người đều chảy máu ào ạt.

“Phụ thân.”

“Sư phụ.”

Nhưng là Nhạc Linh San cùng Lệnh Hồ Xung trong tâm không đành lòng, liền hô lên. Ninh Trung Tắc chỉ đứng im một bên, thần sắc đờ đẫn nhìn trượng phu.

“Ngươi, ngươi như thế nào lại biết [Tịch Tà Kiếm Phổ]?”

Sắc mặt Nhạc Bất Quần tái nhợt, thần sắc hoảng hốt. Lúc này mới đột nhiên nhận ra cách ăn mặc diễm lệ không phân biệt nam nữ của Đông Phương Bất Bại, còn có thêm một chút khí chất âm nhu vũ mị, không khỏi lớn tiếng kêu lên:

“Ngươi cũng tự cung luyện công!”

Lời kia của gã vừa thốt ra, tất cả mọi người lại hít một ngụm khí.

Tuy rằng trước đó vài ngày Lâm Bình Chi đã tung tin ở trên giang hồ muốn luyện kiếm phổ, đầu tiên cần phải tự cung mới có thể luyện, nhưng bị Nhạc Bất Quần che che lấp lấp, việc này liền phai nhạt đi. Nhưng lúc này tâm tình gã kích động tự bật thốt ra, lại vô tình chứng thực chuyện này.

Đông Phương Bất Bại đưa tay phất mái tóc bị gió thổi rối tung, thản nhiên nói:

“Không sai. Bổn tọa tu luyện [Quỳ Hoa Bảo Điển] chính là nguyên bản của [Tịch Tà Kiếm Phổ], sau này Nhạc tiên sinh luyện có chút thành tựu, cho nên mới nhận ra.”

Nhạc Bất Quần thân bại danh liệt, không dám nhìn sang thê tử cùng nữ nhi ở một bên.

Bất Giới hòa thượng nhanh mồm nhanh miệng, nhảy dựng lên mắng:

“Nhạc Bất Quần, nguyên lai ngươi là một tên yêm hóa.”

Bất quá lời của hắn vừa ra khỏi miệng, liền phát hiện không đúng. Hắn mắng như vậy, chẳng phải là gộp cả Đông Phương Bất Bại vào mắng sao?

Ai ngờ Đông Phương Bất Bại cũng không thèm để ý chút nào. Y hiện tại đã có phu có tử, sớm coi mình thành một nữ tử, từ ‘yêm hóa’ này, ở trong sự yêu thương cùng kính trọng của Dương Liên Đình, sớm đã không còn liên quan đến y.

“Ngươi muốn tự mình động thủ, hay là muốn bổn tọa tự tay chấm dứt tính mạng của ngươi?”

Đông Phương Bất Bại nói đến mây trôi nước chảy. Giống như trước mắt không phải là một khung cảnh giết người, mà chỉ là trà dư tửu hậu thanh nhàn tản bộ mà thôi.

Nhạc Bất Quần bị y tận phế võ công, thân bại danh liệt, lại chần chừ nắm trường kiếm trong tay, chậm chạp không thể tự kết liễu.

Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng:

“Bổn tọa vốn còn tưởng Nhạc tiên sinh cũng là một nhân vật, thì ra chỉ là một kẻ nhát gan sợ chết. Còn uổng phí bổn tọa ra tay.”

Nhạc Bất Quần kêu lên:

“Đại ma đầu nhà ngươi, ta với ngươi không thù không oán, vì sao ngươi phải giết ta? Vì sao phải giết……ta……”

Gã kinh ngạc cúi đầu nhìn trước ngực đột nhiên nhô ra một mũi kiếm, nhất thời vẫn không rõ chuyện gì xảy ra.

Lâm Bình Chi ở phía sau gã điên cuồng cười to:

“Nhạc Bất Quần, tiểu nhân âm hiểm nhà ngươi, mưu đồ cướp kiếm phổ của Lâm gia ta, còn mấy lần muốn tính mạng của ta, hôm nay rốt cuộc ta đã báo thù được rồi. Ha ha ha……”

Thì ra hắn vốn bị Lệnh Hồ Xung điểm huyệt đạo, mang ra khỏi mật đạo, ném xuống đất. Trong đám người, chỉ có một mình hắn thoát khỏi ‘lưới’. Lệnh Hồ Xung nội lực không cao, điểm huyệt đạo không sâu, từ từ liền giải được, nhưng hắn vẫn luôn nằm trên mặt đất giả bộ bất tỉnh. Thẳng đến khi Đông Phương Bất Bại đánh Nhạc Bất Quần, vừa rồi Nhạc Bất Quần ngã xuống đất cách hắn lại quá gần, bởi vậy giờ phút này hắn nắm được thời cơ, không chút lưu tình đâm xuyên qua ngực Nhạc Bất Quần.

Điều này khiến cho Đông Phương Bất Bại vô cùng ngoài ý muốn, bất quá lại nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ: Rất tốt rất tốt, tiểu nhân hèn hạ vô sỉ như thế, không đáng cho ta tự mình động thủ. Ta trước đó đã đánh bại gã, sau đó tiểu tử này mới đánh chết, đều là do ta đã dọn đường trước, này cũng không tính là ta nuốt lời với Tả Lãnh Thiền, ‘tống’ Nhạc Bất Quần xuống dưới đó với hắn.

Lúc này bọn người Nghi Lâm đã sớm chạy qua, cởi lưới đánh cá, thả tất cả mọi người ra.

Tâm nguyện của Đông Phương Bất Bại đã xong, nhìn những người này mà tâm thấy phiền, xoay người muốn đi, chợt nghe Nhậm Doanh Doanh nói:

“Đông Phương…….thúc thúc.”

Y quay đầu lại. Nhậm Doanh Doanh cùng Lệnh Hồ Xung đã dắt tay nhau đi đến.

“Đông Phương thúc thúc, ngươi, ngươi gần đây khỏe chứ?”

Đông Phương Bất Bại nhẹ gật đầu:

“Rất khỏe, đa tạ.”

“Ngươi…….”

Nhậm Doanh Doanh nhìn bụng y. Nàng là cô nương chưa lấy chồng, da mặt trước giờ vẫn luôn cực mỏng, cố nén sự xấu hổ nói:

“Con của ngươi, cũng khỏe chứ?”

Nàng nhớ tới sau khi Đông Phương Bất Bại nhốt cha nàng lại, đối đãi với nàng quả thực không tệ, cấp bậc lễ nghĩa đều chu đáo. Nàng ở trong Nhật Nguyệt Thần giáo, ngay cả một công chúa hay nương nương cũng không thể so với nàng. Ngược lại sau khi phụ thân Nhậm Ngã Hành của nàng đoạt lại ngôi vị Giáo chủ, nàng trái lại còn không được phong quang như ngày trước. Hơn nữa hành vi của Nhậm Ngã Hành so với Đông Phương Bất Bại còn quá đáng hơn, tự xưng cái gì ‘Thánh Giáo chủ’, ngày càng quá mức, ngay cả nàng thân là nữ nhi, nghe vào đều có cảm giác chói tai khó tả. Lúc này Nhậm Ngã Hành mất, có ân oán gì cũng đều chấm dứt thôi. Nàng đối với Đông Phương Bất Bại, cũng có cảm giác áy náy hổ thẹn.

Đông Phương Bất Bại nói:

“Bọn nhỏ đều rất khỏe. Ta nên quay về chăm sóc bọn chúng rồi.”

Nhậm Doanh Doanh nói:

“Là……là nam hài hay nữ hài?”

Đông Phương Bất Bại kỳ quái liếc nhìn nàng, thầm nghĩ Doanh Doanh nàng thật đúng là kỳ lạ, lúc trước thì đánh đánh giết giết, hiện tại lại quan tâm đến ta, chẳng lẽ nữ hài lớn lên, đều vui giận bất chợt như thế?

Có thể thấy được y luyện [Quỳ Hoa Bảo Điển] bao nhiêu năm như vậy, cũng không có cách nào hiểu rõ được tâm sự của nữ nhân.

“Là nam hài. Ừm, là song bào thai.”

Đông Phương Bất Bại nhắc đến các con, gương mặt liền tỏa sáng, trên mặt tràn ra ánh sáng ngọt ngào của mẫu tính, vô cùng chói mắt.

Lệnh Hồ Xung ở bên cạnh ngẩng người, thầm nghĩ: Đông Phương Giáo chủ này, so với ngày đó dường như còn đẹp hơn vài phần a.

Nhậm Doanh Doanh a một tiếng, nói:

“Là song bào thai a. Xin chúc mừng Đông Phương thúc thúc.”

Đông Phương Bất Bại không thích nghe nàng gọi mình là thúc thúc, có thể là do Nhậm Doanh Doanh từ nhỏ đến lớn đã gọi như vậy, cũng không tiện sửa cách xưng hô của nàng, nhân tiện nói:

“Ngươi không quay về Hắc Mộc Nhai?”

Nhậm Doanh Doanh hé miệng cười nói:

“Không quay về. Ta nghe nói Dương Liên……Dương Tổng quản đưa Phi Yên lên làm Giáo chủ, như vậy rất tốt. Ta hiện tại đã gả, gả đi rồi……sẽ đi theo hắn.”

Nói đoạn liền liếc nhìn Lệnh Hồ Xung, sắc mặt đỏ bừng ngọt ngào.

Đông Phương Bất Bại gật gật đầu:

“Ta đi.”

Nói xong cũng không quay đầu lại, thản nhiên rời đi.

Nhậm Doanh Doanh cùng Lệnh Hồ Xung nhìn theo bóng lưng của hắn, nhất thời đáy lòng đều cảm thấy phức tạp không nói gì.

Đông Phương Bất Bại xuống núi, ở dưới chân núi lại nhìn thấy Dương Liên Đình hai tay ôm hai hài tử đang đợi y, không khỏi hơi hơi sững sờ.

Dương Liên Đình mỉm cười:

“Ta quay về trang viên, nghe nói ngươi đã đến Hoa Sơn rồi. Vừa vặn hai tiểu tử này không nghe lời, khóc nháo đòi ngươi, liền dẫn bọn nó đến đây.”

Tinh thần lực của hắn đã khôi phục, từ Hắc Mộc Nhai dịch chuyển không gian trực tiếp trở lại trang viên, nghe Len nói Đông Phương Bất Bại đã rời đi, liền đoán được y muốn đến Hoa Sơn. Vì vậy dứt khoát ôm hai hài tử đang khóc rống, triển khai tinh thần lực đi tới đây.

Đông Phương Bất Bại nở nụ cười, tỏa ra hào quang rực rỡ, hai tay duỗi ra, lao về phía ái nhân.