[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân] – Lãnh Mạc Giáo Chủ Cùng 2B Đại Hiệp

Chương 15: Giáo chủ đã chết

Tô Dật Dương tỉnh lại chỉ cảm thấy ngực đã không còn cảm giác áp bách như trước, nội lực cũng được lưu thông, cảm giác cả người băng lãnh cũng biến mất, nhìn thấy Tần Ngọc đứng trước cửa, hắn hỏi:“Tiểu muội muội, ngươi biết Bao đại ca thế nào không?”

Tấn Ngọc kia không biết vì sao không thích Tô Dật Dương, chỉ trừng mắt nhìn hắn, sau đó lại nhìn về phía ngoài cửa, thản nhiên nói:“Đã chết.”

Tô Dật Dương cảm thấy trong đầu trống rỗng, ngực cũng thở không nổi, tựa như thế giới này đều sụp xuống. Bao đại hiệp vẫn luôn đối xử với hắn vô cùng tốt, mà ta lại khắp nơi lợi dụng Bao đại hiệp, này chẳng lẽ chính là báo ứng sao?

Tô Dật Dương muốn đứng lên, lại phát hiện hai chân vô lực, chỉ có thể ngã ngồi, bộ dáng có chút chật vật.

“Người lúc còn không biết trân trọng, hiện tại mới nhớ tới đến, có ích gì.” Tần Ngọc lại trừng mắt nhìn hắn.

Đúng vậy, hắn sớm nên biết bản thân thích Bao đại hiệp, vì sao phải đợi đến khi Bao đại hiệp chết mới nghĩ đến.

Tần Ngọc không hề để ý đến hắn, mà là ly khai gian phòng này.

Trong căn phòng chỉ độc lưu Tô Dật Dương âm thầm đau khổ.

“Sư phụ, thế nào?” Tần Ngọc đi vào một tranh ốc sâu trong rừng cây.

Cơ Linh một thân khí tức thiên tiên ngồi ở bên giường, người nằm trên giường chính là Bao đại hiệp mà Tô Dật Dương nóng ruột nóng gan, Bao đại hiệp nhắm chặt hai mắt, hai má nguyên bản hồng nhuận lúc này trắng bệch một mảnh, môi có chút thâm tím, nhìn rất dọa người.

Cơ Linh bắt mạch cho Bao đại hiệp, chau mày.

“Có phải chết rồi không a.” Tần Ngọc thật sự là đồng ngôn vô kỵ (ăn nói không biết kiêng kị), Cơ Linh liếc nàng một cái, nhanh chóng lên tiếng.

“Ngươi không ra ngoài nhìn xem sao? Tựa hồ lại có người muốn xông vào.” Cơ Linh đem ánh mắt đặt trên người Bao đại hiệp, thản nhiên đối Tần Ngọc nói xong.

Tần Ngọc bĩu môi, không kiên nhẫn nói:“Mụ nội nói, lại đây, đương bổn cô nương thực nhàn a!” Tần Lgọc kháp eo rồi đi ra ngoài.

Cơ Linh nhìn Tần Ngọc rời đi, từ trên bàn đem một lọ dược cầm lại, xuất ra một viên thuốc đang muốn đút cho Bao đại hiệp.

Đột nhiên, một ám khí từ bên mặt Cơ Linh sát qua, Cơ Linh ngừng động tác.

Cơ Linh mặt không đổi sắc nhìn người từ phía sau bước nói:“Võ lâm Minh chủ cùng Ma giáo Giáo chủ đều tề tựu trong Vong Ưu cốc này của ta, chẳng lẽ cho rằng cốc của ta có thể tùy tùy tiện tiện ra vào sao?”

Đông Phương giáo chủ đem cổ tay áo thu hồi, khoanh tay mà đứng, nhìn chằm chằm người trước mắt, bộ dáng người này tựa như hoa sen trong nước, nhất trần bất nhiễm. Nếu lúc này Bao đại hiệp tỉnh lại, Đông Phương giáo chủ nhất định sẽ chất vấn hắn có phải đã làm chuyện có lỗi với y hay không.

Nhưng……Ánh mắt Đông Phương giáo chủ ngưng tụ trên gương mặt đã trúng độc của Bao đại hiệp, cũng không thèm nhìn tới Cơ Linh hỏi:“Ngươi làm gì hắn?”

“Ta không nói, ngươi làm khó dễ được ta?” Tính tình Cơ Linh cũng bốc lên, y làm nghề y cứu người còn bị con tin tra hỏi, không phải rất vô lí đi?

Trong mắt Đông Phương giáo chủ mang theo ngoan lệ, cũng không nói một lời, khiến Cơ Linh ngoạn tâm lớn hơn nữa.

“Đây không phải ái nhân của đi, nhưng hai ngày trước ái nhân của ngươi dẫn nhân tình đến chỗ ta.” Cơ Linh nhìn thấy sắc mặt Đông Phương giáo chủ thay đổi, thầm cảm thấy buồn cười, lại nhịn xuống.

“Chính là tên Võ lâm Minh chủ, vì Minh chỉ bị bệnh, nên ái nhân cam nguyện để ta thí nghiệm thuốc.”

Trong lòng Đông Phương giáo chủ lúc này đã đem Tô Dật Dương xả thành tám khối.

“Bất quá đâu, muốn cứu hắn cũng không phải khó, dược của ta chỉ có thể tạm thời ngưng độc, chân chính cần là một bộ thuốc dẫn, bất quá muốn tìm thuốc dẫn này so với lên trời còn khó hơn.”

Nhìn bộ dáng Đông Phương giáo chủ rục rịch, Cơ Linh càng cảm thấy buồn cười.

“Là thuốc dẫn gì?” Đông Phương giáo chủ lạnh lùng hỏi, y thực chán ghét bộ dáng muốn xem kịch vui này của Cơ Linh.

“Trong truyền thuyết, nơi cực âm của Vong Ưu cốc này có vài con tuyết hồ ngàn năm, ta muốn chính là tim của nó.”

Đông Phương giáo chủ không nói nhiều, xoay người rời đi, liền nhìn thấy Tô Dật Dương miễn cưỡng chống đỡ cửa phòng, Đông Phương giáo chủ nhìn thấy Tô Dật Dương nắm chặt quyền đầu.

“Ta cũng phải đi.” Tô Dật Dương đến trước mặt Đông Phương giáo chủ thì ngừng lại.

Đông Phương giáo chủ không đáp lại, chỉ cùng Tô Dật Dương sát bên người mà qua, nói câu “Phế vật”.

Tần Ngọc nhìn hai người đã đi xa, vào trong phòng, nói:“Nếu bọn họ biết sư phụ ngươi có vị thuốc dẫn này, có thể phát cuồng hay không?”

Cơ linh vân đạm phong khinh nói:“Phát cuồng hay không ta không biết, bất quá ta chỉ biết trò nay chơi thực vui, chỉ cần đầu đất này còn sống là được rồi, không phải sao?”

Nội tâm Tần Ngọc thầm mắng sư phụ nàng không phải là phúc hắc bình thường.

Đông Phương giáo chủ không để ý tới Tô Dật Dương nghiêng ngả lảo đảo phía sau, thi triển vài bước khinh công liền biến mất trước mặt Tô Dật Dương.

“Đại gia hắn.” Tô Dật Dương oán hận nói, bẻ gẫy nhánh cây bên cạnh, cũng chậm chậm theo đi lên.

Bảy ngày sau, Cơ Linh nhìn Tô Dật Dương đi vào cửa, đem hòm ném tới, mặt không chút thay đổi hỏi:“Người đâu?”

“Người nào.” Tô Dật Dương trong bảy ngày này đem thân thể điều trị cho tốt, giọng nói có chút lo lắng.

“Trong lòng ngươi biết rõ không phải sao, tim tuyết hồ này là ngươi lấy?”

Tô Dật Dương tựa hồ bị hỏi có chút không kiên nhẫn:“Không phải ta chẳng lẽ là ngươi, nhanh lấy nó cứu Bao đại ca.”

Cơ Linh ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Tô Dật Dương, đem hòm ly khai.

Tô Dật Dương có chút tọa lập nan an (ngồi mà không yên).

“Cái gì? Giáo chủ lại mất tích!” Hà hữu sử đợi bảy ngày, đợi được kết quả này.

Quay đầu trừng mắt Tô Dật Dương, Tô Dật Dương này thật sự là kỳ quái, lúc trước một bộ bệnh hoạn, trở về lại thần thái sáng láng.

Hà hữu sử hiện tại thật sự càng ngày càng chán ghét Bao đại hiệp, vốn Đông Phương giáo chủ có thể cả đời lạnh lùng không gì có thể ràng buộc, lại đột nhiên xuất hiện một Bao đại hiệp.

Đứng ở ngoài cửa phòng mọi người thấy Cơ Linh từ trong phòng Bao đại hiệp đi ra, biểu tình bất đồng.

Tô Dật Dương dùng ánh mắt hỏi, Cơ Linh chỉ đạm mạc gật gật đầu, liền ly khai.

Tô Dật Dương mở cửa, nhằm phía Bao đại hiệp bên giường, nhìn ánh mắt quen thuộc sáng ngồi động lòng người kia, nhìn về phía chính mình, Tô Dật Dương thấy tim đập gia tốc.

Thời gian tựa như ngưng đọng, thẳng đến khi Bao đại hiệp môi khẽ mở, mang theo thanh âm khàn khàn vừa thanh tỉnh chậm rãi nói:“Ngươi, là ai?”

Cơ Linh ở ngoài phòng cười kỳ quái, Tần Ngọcbiết sư phụ nàng vì cái gì mà cười, nàng cũng có phụ trách phối dược, trừ bỏ tim tuyết hồ, còn có một loại dược chính là do Vong Ưu cốc độc hửu, giang hồ nhân sĩ đều muốn mà không thể có – Vong Ưu thảo.

Vong Ưu thảo như kì danh, dánh cho người không muốn hỏi thế sự lại không thể không buông tha, bất quá không ai biết nó cũng là một loại dược liệu.

Tần Ngọc nheo lại đuôi mắt theo phía sau Cơ Linh, ly khai tầm mắt khỏi người bên trong.

“Ngươi, là ai?”

Tô Dật Dương bởi lời này của Bao đại hiệp mà hô hấp đình trệ, nhưng hắn rất nhanh phản ứng lại, đây có lẽ là Thượng thiên cho hắn cơ hội, hắn tựa hồ quên đi cái liếc mắt âm ngoan của Đông Phương giáo chủ, mang theo tiếu ý, nhẹ nhàng nói:“Chúng ta là ái nhân.”

Đông Phương Không Bạch, ngươi đã chết, vậy đem Bao đại ca giao cho ta đi.