[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân] – Lãnh Mạc Giáo Chủ Cùng 2B Đại Hiệp

Chương 17: Phong vô quá

Phấn y nữ tử mang theo rổ, đi đường cực nhanh, chỉ chốc lát bước đi đến một tiểu thảo ốc xa xôi.

Đường đến tiểu tháo ốc u tĩnh không nói, bốn phía lại đủ các loại màu hoa cúc, trong đường mòn sâu thẳm còn tản ra mùi hoa cúc thản nhiên, khiến nơi này có vẻ thần bí.

“Ngươi đã về rồi!” Một lục y nam tử, nhìn thấy người trở về, cao hứng từ trong viện chạy ra.

“Ân.” Nàng kia buông rổ, đem cây trâm trên đầu lấy xuống, tóc đen hoãn lạc, mi mục lạnh nhạt, không phải Đông Phương giáo chủ mà Bao đại hiệp tâm tâm niệm niệm, còn có thể là ai?

“Ngươi cước bộ nặng nề, chẳng lẽ bởi vì ta bức ngươi xuyên nữ trang đi mua thêm gia vật?” Nam tử thử tính hỏi.

Nhưng Đông Phương giáo chủ ngay cả ánh mắt cũng không nâng một chút, biểu tình vẫn nghiêm túc như cũ, xem ra không phải vì vậy.

“Chẳng lẽ bởi vì người ngươi thích?” Đông Phương giáo chủ lúc này ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn hắn một cái, xem ra là nói trúng rồi.

“Không nghĩ tới vài năm không gặp, Tiểu Bạch cũng có người thích? Lúc trước lão bản lộ mặt, ta còn nghĩ đến trừ phi ngươi phân bào nhiễm sắc thể, bằng không cả đời cũng tìm không thấy một đối tượng tượng vừa lòng.” Tiếng cười của nam tử trong lòng người đang tâm tình không tốt như Đông Phương giáo chủ nghe rất chói tai.

“Phong Vô Quá, ngươi nếu không có việc gìthì có thể trồng đủ các loại hoa, chỉ trồng một loại hoa cúc không sợ người khác hiểu làm sau.”

Nam nhân được gọi là Phong Vô Quá, quay đầu lại nhìn Đông Phương giáo chủ nói lời ác độc, cầm lên chiếc khăn tay nhỏ bé, khóe mắt rưng rưng nói:“Tiểu Bạch ngươi thay đổi, ngươi không còn là người ra đã biết.”

“Ngươi xem quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình.” Đông Phương giáo chủ không muốn nhiều lời, mang theo rổ đi vào trong phòng.

Phong Vô quá nghịch ngợm cười cười, hắn muốn biết người đồ nhi hắn thích là cái dạng gì.

Đúng vậy, Phong Vô Quá nhìn không quá ba mười tuổi này chính là sư phụ Đông Phương giáo chủ, cũng chính là Đệ nhất Ma giáo Giáo chủ, cũng là người nắm giữ lệnh bài Ma giáo.

Bất quá này lệnh bài đâu đi nơi nào, Phong Vô Qua cũng không nhớ rõ, ly khai Ma giáo, không ai biết hắn đi đâu sao, mà hắn ở trong tiểu thảo ốc này sinh hoạt đã mười năm, mỗi ngày đều hưởng thụ khoái hoạt, chuyện gì cũng không hỏi đến, trải qua cuộc sống đào minh uyên ẩn (ẩn cư thâm sơn).

Muốn nói gặp gỡ tiểu đồ đệ Đông Phương giáo chủ của hắn, cũng là chuyện hơn một tháng trước, ngày đó rãnh rối đến nhàm chán, nghĩ muốn đi tìm lão bằng hữu Cơ Linh tâm sự, ai biết nửa đường thì nhìn thấy tiểu đồ đệ hắn một đường vọt tới hang ổ tuyết hồ.

Chuyện sau đó hắn cũng thấy được, sau khi Đông Phương giáo chủ lấy được tim tuyết hồ, người luôn luôn ở phía sau Đông Phương giáo chủ giả bệnh thừa dịp Đông Phương giáo chủ thất thần lấy ra chủy thủ giấu bên hông, đam tới tim Đông Phương giáo chủ

Phong Vô Quá không ra tay, hắn ở đây vài năm suy nghĩ rất nhiều, nhân sinh bất quá vội vàng, mệnh dài ngắn là do Thượng thiên đến an bài, nếu tiểu đồ đệ này của hắn vốn nên mệnh táng như thế thì cưỡng cầu làm gì? (Éc)

Có lẽ Đông Phương giáo chủ mệnh không nên tuyệt, Phong Vô Quá đợi sau khi người kia đi, tiến đến xem Đông Phương giáo chủ còn thở không, không nghĩ tới Đông Phương giáo chủ lại còm một hơi thở mong manh, kiểm tra miệng vết thương phát hiện chủy thủ kia có chút lệch lạc, có lẽ còn có một đường sinh cơ.

Cuối cùng Đông Phương giáo chủ đã được đưa đến tiểu thảo phòng này dưỡng thương đến nay, còn bị hắn lệnh bởi vì thương thế nghiêm trọng, không nên lộ diện, dùng nữ trang thị nhân.

Kỳ thật đây đều là Phong Vô Qúa lừa tiểu đồ đệ của hắn, ai bảo Đông Phương giáo chủ đơn thuần như vậy, thế nhưng còn tin là thật.

Phong Vô Quá nhìn Đông Phương giáo chủ mặc vào một thân hắc y đi tẩy thức ăn, có một loại hòa cảm không hiểu được.

Phong Vô Qúa bảng bảng đát đát tiêu sái đến bên người Đông Phương giáo chủ nói:“Không có việc gì, thất tình cũng không là việc gì lớn, bất quá sư phụ về sau ở cùng ngươi.”

Đông Phương giáo chủ nhìn Phong Vô Quá ‘Tuổi trẻ hời hợt, thương tâm lão’ trước mặt, nhịn xuống cảm xúc muốn chửi người, cúi đầu tiếp tục tẩy thức ăn.

“Nhìn thấy lệnh bài, ta còn nghĩ đến ngươi đã chết, không nghĩ tới ngươi còn đang gây họa nhân gian.” Phong Vô Quá nhìn Đông Phương giáo chủ trước mắt không được tự nhiên càng cảm thấy khả ái, rõ ràng lo lắng cho mình muốn chết.

“Bằng không hai chúng ta cứ tiếp tục sống như vậy cũng không tệ.” Phong Vô Quá hoàn toàn không lo lắng đến suy nghĩ của Đông Phương giáo chủ, ở trên người Đông Phương giáo chủ cọ nha cọ.

Đông Phương giáo chủ nghe câu đó, lại lâm vào tự hỏi.

Tựa hồ dưới đáy cốc Bao đại hiệp cùng từng nói như vậy với y, nhưng hiện tại như thế nào?

Cảnh còn người mất……

Bao đại hiệp từ Tây hồ thưởng hoa hội trở về sau liền luôn không yên lòng, Tô Dật Dương thực không thích Bao đại hiệp có chuyện gì cũng giấu hắn.

Tô Dật Dương biết, đây đều là bởi vì nữ tử ngày đó Bao đại hiệp nhìn thấy, đến tột cùng là dạng người gì, khiến Bao đại hiệp nhớ mãi không quên, xem ra cần phải hảo hảo tra một chút.

Bao đại hiệp trong lòng rất kỳ quái, loại cảm giác nhớ một người như thế đến tột cùng là vì cái gì? Chẳng lẽ hắn thích nữ nhân kia, nhưng Tô Dật Dương lại nên làm cái gì bây giờ.

Nghe nói Tô Dật Dương là mất rất lớn khí lực, mới đem mình theo quỷ môn quan kéo trở về, nếu ta thích người khác, đối Tô Dật Dương chẳng phải là thực quá bất công.

Bao đại hiệp lâm vào tiến thoái lưỡng nan.

“……” Đông Phương giáo chủ nhìn ánh trăng lạnh lùng, càng cảm thấy đắc trên người phát lạnh.

Nghĩ đến hôm nay nhìn thấy ánh mắt Bao đại hiệp tựa như nhìn thấy người xa lạ, tâm Đông Phương giáo chủ bất luận có lạnh lùng đến mức nào cũng sẽ phát đau.

Không nghĩ tới yêu một người, tâm sẽ đau. Nếu sớm biết như thế, có thể sẽ không yêu.

Phong Vô Quá nhìn thân ảnh dưới ánh trăng có chút cô đơn, thở dài một hơi, tục ngữ nói đồ đại bất trung lưu a. (đồ đệ lớn rồi không thể giữ)

“Đồ đệ, cảm thấy ánh trăng đêm nay có đẹp hay không a?”

Phong Vô Qúa đi đến bên người Đông Phương giáo chủ, nhẹ nhàng hỏi. Đông Phương giáo chủ chỉ cúi đầu, trầm mặc không lên tiếng.

“Cảnh sắc đẹp thế này nhưng người lại không có tâm tình thưởng thức, giống như mùa thu dưới ngòi bút thi nhân, có người chính là thu buồn, có người lại đem mùa thu miêu tả đến tráng lệ rực rõ. Ánh trăng này càng xem càng lãnh, chính như tâm của ngươi.”

Phong Vô Quá nghe được, đồ đệ hắn âm thầm thở dài.

“Tựa như ta đi, ta từng yêu một người, người nọ lại chỉ xem ta là huynh đệ mà thôi, thẳng đến khi ta nhìn thấy bên người hắn có một nữ nhân khác, ta chỉ biết ta tất nhiên phải rời đi.”

“Từ đó về sau ta liền ly khai hắn, vốn tưởng rằng ta sẽ thực tiêu sái, nhưng lại chỉ có thể mượn rượu tiêu sầu. Sau lại ta nghĩ thông, ta tự thương tổn mình như thế thật sự là rất ngốc, mà hắn nói không chừng đang khoái hiện trong ôn nhu hương kia, ta làm như thế để làm gì.”

“Sau ta lại đến nơi này, không hỏi thế sự, cũng rất khoái hoạt. Có lẽ ngày nào đó sẽ có một ngốc tử xông lầm đến đây làm ta yêu thương, có lẽ cả đời cứ như vậy mà qua.”

“Đồ đệ, ta hy vọng ngươi gặp vấn đề không cần lùi bước, cố gắng tranh đấu, cho dù đầu rơi máu chảy, cũng thua cam tâm tình nguyện, không phải sao?”

Đông Phương Không Bạch nghe đến đó, đã đứng dậy chuẩn bị rời đi, đột nhiên bị sư phụ phía sau gọi lại.

“Tiểu Bạch a, vừa rồi sư phụ là lừa gạt ngươi, thế gian chân tình không cần buông tha, ngươi còn rất trẻ.”

Đông Phương giáo chủ trở lại nhìn Phong Vô Quá, người dưới ánh trăng mang theo thản nhiên cô tịch, có lẽ mỗi người đều có chuyện xưa không muốn người biết.