[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân] – Lãnh Mạc Giáo Chủ Cùng 2B Đại Hiệp

Chương 40: Thưởng tú cầu

Lại qua mấy ngày, cuối cùng cũng tìm thấy nơi bọn Bao đại hiệp xuất hiện.

Nhưng chính là trong mấy ngày này, đã xảy ra một chuyện không thể tưởng tượng.

Ở trong thành Đông Dương, nữ nhi của một nhà bá hộ giàu nhất vùng gieo tú cầu thành thân, thanh niên tài tuấn toàn thành đều đến bái phỏng, bởi vì nghe đồn cô nương này bộ dạng xinh đẹp như thiên tiên, hơn nữa cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, còn có một phụ thân là thủ phủ Đông Dương. Người có chí không thành, hoặc là muốn ngồi mát ăn bát vàng tất nhiên đều đã đến.

Bọn Cơ Linh một hàng vừa mới đặt chân đến, chợt nghe thấy tin tức này.

“Sư phụ, ngươi nói cô nương này có phải là người quái dị hay không, bằng không sao không ra khỏi nhà.” Tần ngọc thập phần không hiểu.

“Ngươi cho là mỗi người đều giống ngươi nơi nơi tát hoan chạy loạn sao? Người ta cái này gọi là khuê nữ.” Dương Liễn khinh bỉ nhìn về phía Tần Ngọc.

“Thiết, ngươi đừng có khoe khoang a, ta đã nói nhất định là người quái dị!”

“Đại mỹ nhân!”

“Người quái dị!”

“Đại mỹ nhân!”

Tần Ngọc phùng mặt như bánh bao, tức giận đến không nói được, rốt cục thúc tay hỏi sư phụ:“Sư phụ, ngươi thấy thế nào.”

Cơ Linh nhìn Tô Dật Dương từ đầu đến đuôi đều không nhìn hắn, nội tâm khó chịu, dường như nhớ tới cái gì liền cười nói:“Nhìn theo gia cảnh của Lý gia này, nhất định là một mỹ nhân không thể giả, nếu có thể gặp được một lần, cũng coi như tam sinh hữu hạnh.” (nói đi rồi hối không kịp =.=)

Rốt cục nhìn thấy Tô Dật Dương ngẩng đầu liếc y, trong lòng Cơ Linh hoa bay a bay.

“Nếu sư phụ cũng muốn nhìn, chúng ta đây phải đi nhìn xem a!” Câu nói đầu tiên của Tần Ngọc đem Cơ Linh làm đến á khẩu không trả lời được. (cho chừa)

Hơn nữa Dương Liễn ở một bên cũng liên tiếp gật đầu, chuyện đã trở thành ván đã đóng thuyền.

Đỗ Nguyệt Nương uống ngụm trà, nhìn Tô Dật Dương xiết chặt chén trà trong tay thở dài, hai người kia, ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’, không ở cùng nhau chẳng phải là đáng tiếc.

Tô Dật Dương cho tới bây giờ không nghĩ tới, nếu Cơ Linh thích nữ nhân thì hắn làm sao bây giờ. Hiện tại xem ra cho dù hai người có một lần đêm xuân, cũng hoàn toàn không hấp dẫn được lực chú ý của Cơ Linh. Hiện tại sự tự tin của hắn giảm nặng, không biết nếu có một ngày nhìn thấy Cơ Linh thành thân thú thê, hắn đến tột cùng sẽ có cái dạng gì.

Gieo tú cầu tiến hành ở Túy Mãn lâu, Lý Tư Ức đứng ở trên lầu nhìn xuống, quay đầu hỏi:“Phụ thân, ta không thể không lấy chồng sao.”

Lý lão gia tự đắc ngồi ở trên ghế, uống một ngụm trà thản nhiên nói:“Nữ nhi, ngươi không cần đợi nữa. Hắn vào kinh thành đi thi đã hơn một năm, đến bây giờ bặt vô tin tức, không phải cùng người chạy trốn, chính là đã chết.”

Lý Tư Ức lệ quang lòe lòe, nhớ lại khoảng thời gian ngọt ngào trước đây, có chút vô lực nói:“Hắn nói sẽ về thú ta.”

“Nữ nhi, yên tâm, phụ thân nhất định sẽ tìm cho ngươi một người tốt. Nếu kẻ lấy được tú cầu là tên ăn chơi trác tán, tú cầu này sẽ vô hiệu.”

Nghe được phụ thân đã nói đến nước này, Lý Tư Ức cho dù nói cái gì cũng không có tác dụng, từng bước một đi đến lầu các.

“Sư phụ, gieo rồi kia, Dương Liễn ngươi gia sức lực a, nói không chừng ngươi có thể bắt được mà hóa rồng đó nha!” Tần Ngọc cùng Dương Liễn vẫn đang đấu khẩu.

Nhưng Cơ Linh không chút nào quan tâm tú cầu trên lầu là gieo hay không gieo, yên lặng đứng ở bên cạnh Tô Dật Dương, chắn cách này sẽ có tác dụng đi.

Đột nhiên đám người một mảnh ồn ào, Cơ Linh mới ngẩng đầu nhìn lại, vì dương quang có chút chói mắt, nên y nâng tay che đi ánh nắng, lại có thứ gì hình như rơi vào trong tay y, bốn phía ồn ào lập tức lặng ngắt như tờ.

Đợi cho Cơ Linh thấy rõ thứ trong tay là gì, sắc mặt đều thay đổi, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Tô Dật Dương, sắc mặt đối phương cũng không tốt. Trong lúc y ngây người, mọi người lại vỗ tay như sấm.

“Nữ nhi, người này được chứ?” Lý lão gia đã đi tới, nhìn thấy nữ nhi vô lực gật đầu, vì thế vung tay lên, bọn hạ nhân liền bắt đầu tuyên bố kết quả.

“Lý gia kén rể chấm dứt, vị huynh đài kia phiền lại đây một chút.”

Cơ Linh thực không tình nguyện tiêu sái bước lên lầu, Đỗ Nguyệt Nương cùng Tô Dật Dương đều không nói chuyện, ngược lại là hai người Tần Ngọc cùng Dương Liễn đang toái toái niệm niệm.

“Tiểu nữ Lý Tư Ức, bái kiến phu quân tương lai.”

Nữ tử này quả nhiên như bên ngoài đồn đãi, bộ dạng tựa như thiên tiên. Đầy đủ phong phạm tiểu thư khuê các, lại có vẻ điềm nhiên của nữ hài tử. Một cái nhăn mày hay một nụ cười đều khiến người say lòng.

“Nữ nhân này bộ dạng có thể so cùng sư phụ a.”

“Ngươi vừa rồi không phải nói là người quái dị sao?”

Dương Liễn trừng mắt liếc Tần Ngọc, hắn hiện tại cũng không vui vẻ, Cơ Linh không thể không đợi hắn lớn lên mà đi thú người khác nha.

Lý lão gia đối vị con rể tương lai này rất vừa lòng, bộ dạng tuấn mỹ không nói, nâng tay ngẩng đầu đều lộ ra tiên khí, nhất định không phải hạng người hời hợt. (biến thái thôi =]])

Nhưng Cơ Linh hoàn toàn không nhận phiên ý tốt này, thật sự nếu không ngăn cản, tức phụ của y sẽ sinh khí. Liếc mắt nhìn Tô Dật Dương từ nãy đã không nói gì, Cơ Linh lễ phép khom người, chậm rãi nói:“Ý tốt Lý lão gia tại hạ xin nhận, nhưng Cơ Linh là người trong võ lâm, phiêu bạc không ngừng, cưới vợ không được tốt.”

Vốn Lý lão gia còn đang vừa lòng, hiện tại lại bất mãn, Lý lão gia đương nhiên không thể để cho khuê nữ nhà mình chịu ủy khuất, nói:“Tú cầu đã tung, là ngươi tiếp, nếu ngươi đi rồi, chính là nhạo báng nữ nhi của ta.”

Nhìn thấy Cơ Linh sắc mặt như gặp đại nạn, ngón tay Lý lão gia khinh động, bốn phương tám hướng nhảy ra đến mười mấy hạ nhân, trong tay đều cầm mộc côn.

“Đao kiếm không có mắt, còn thỉnh các vị về trước.” Nhìn thấy đối phương không khách khí như thế, Tô Dật Dương có chút nóng nảy, năm người bọn họ nếu muốn đối phó mười mấy người này hoàn toàn không thành vấn đề, đây là việc bọn họ muốn ngăn sẽ có thể ngăn. Nhưng vừa có động tĩnh, Cơ Linh liền giơ tay.

Tô Dật Dương ngẩng đầu nhìn thấy Cơ Linh vẫn mang khuôn mặt tươi cười, miệng lại nhàn nhã nói:“Nếu Lý lão gia đã nói tới vậy, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.”

Lời tác giả: Sẽ không ngược, các cô nương yên tâm.