Đông Phương Bất Bại Là Mẹ Ta

Chương 4

Sau khi Kí An ngủ một giấc thật thoải mái, liền cẩn thận vươn eo một cái. Hắn vừa có một chút động tác nhỏ, Đông Phương Bất Bại liền tiện đà tỉnh dậy. Đông Phương Bất Bại miễn cưỡng mở mắt ra, buồn ngủ mông lung vỗ về bụng:

– Bảo bối ngoan, lại cho mẫu thân ngủ thêm một lát. – Cẩn thận lắng nghe, thấy bảo bối không có động tĩnh gì, liền an tâm ngủ tiếp.

Đông Phương Bất Bại bị một âm thanh đao kiếm va chạm làm bừng tỉnh. Nhanh chóng đứng dậy bay ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Dương Liên Đình đang đánh nhau cùng vài người. Võ công của Dương Liên Đình chỉ xem như là trung đẳng thôi, giao thủ cùng vài người này, rõ ràng đang bị lâm vào hoàn cảnh xấu. Mà đám người kia lại chiêu chiêu đánh thẳng vào yếu điểm của Dương Liên Đình.

“Phanh” một tiếng, thanh kiếm đâm thẳng vào trái tim Dương Liên Đình bị một cây tú hoa châm chặn lại. Nếu Đông Phương Bất Bại ra tay trễ vài giây, phỏng chừng Dương Liên Đình phải đi xuống báo cáo với diêm vương.

Nhiều năm qua, lần đầu tiên Đông Phương Bất Bại cảm thấy sợ hãi như thế, suýt chút nữa đã mất đi Liên đệ của hắn. Nhất thời vừa tức vừa vội, chỉ trong chớp mắt Đông Phương Bất Bại đã đi đến bên cạnh Dương Liên Đình:

– Liên đệ, có bị thương không? – Đông Phương Bất Bại xem xét Dương Liên Đình từ trên xuống dưới một lần, lúc nhìn thấy mấy đạo vết thương lớn nhỏ không đồng nhất trên người Dương Liên Đình, lửa giận “Tạch, tạch” cháy thẳng lên trên, lạnh lùng trừng mắt nhìn đám người kia, hận không thể đem bọn họ bầm thây vạn đoạn. Nếu không phải bận tâm tiểu gia hoả trong bụng, Đông Phương Bất Bại đã sớm biến vài người trước mắt thành quỷ hồn dưới châm của hắn.

Mà mấy người vừa mới vây đánh Dương Liên Đình lại ngây ngẩn cả người. Đột nhiên xuất hiện một nữ tử hồng y đẹp không gì sánh nổi, hơn nữa chỉ trong nháy mắt liền xuất hiện bên cạnh nam tử kia, có thể thấy được khinh công rất cao. Chủ yếu là nàng ta thế nhưng chỉ dùng một cây tú hoa châm nho nhỏ là có thể đẩy lùi được đường kiếm sắc bén, nội công sâu bao nhiêu có thể nghĩ. Mấy người bọn họ vốn là lên Hắc Mộc Nhai giết Đông Phương Bất Bại, trong lúc vô ý xâm nhập tiểu viện bí ẩn này, không nghĩ lại gặp được cao thủ như thế. Thật không biết nên nói bọn họ may mắn hay là bọn họ không hay ho! May mắn là, thật đúng là để cho bọn họ gặp được Đông Phương Bất Bại, chẳng qua bọn họ không biết mà thôi. Không hay ho là, bọn họ làm Dương Liên Đình bị thương, đảm bảo là mạng nhỏ sẽ không còn.

– Ta không sao. – Dương Liên Đình cố gắng chống đỡ, miệng vết thương trên người vẫn máu chảy không ngừng như trước.

– Này cũng kêu là không sao? – Đông Phương Bất Bại tức giận khó thở, trên mặt tràn đầy lo lắng. Lập tức ra tay che lại huyệt đạo của miệng vết thương, rút ra chiếc khăn thêu trong tay áo, cẩn thận chà lai miệng vết thương cho Dương Liên Đình.

– Đông Phương, sao ngươi lại đi ra? – Dương Liên Đình nhíu nhíu mày. Hắn biết Đông Phương Bất Bại là sẽ không bỏ qua cho vài người trước mắt, hắn chỉ sợ Đông Phương Bất Bại sẽ làm bị thương chính mình.

– Vài tên chuột nhắt muốn chết này ta còn không để trong mắt. – Tự nhiên là Đông Phương Bất Bại hiểu được Dương Liên Đình đang nghĩ gì, tức giận trên mặt càng tăng lên.

– Những người làm ngươi bị thương, một tên ta cũng sẽ không bỏ qua. – Vừa dứt lời, tú hoa châm bay ra đầy trời.

Võ công của mấy người kia cũng không tệ lắm, nhưng vẫn không thể tránh thoát tất cả ngân châm như trước. Một ngươi bị thương tương đối nhẹ rút kiếm đâm về phía Đông Phương Bất Bại.

Dương Liên Đình lo lắng cầm tay đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng nắm lại, đưa cho Dương Liên Đình một ánh mắt “không cần lo lắng”.

– Cẩn thận bảo bối. – Dương Liên Đình biết, lấy võ công hiện tại của Đông Phương Bất Bại, giết chết vài người này dễ như trở bàn tay, nhưng bây giờ không phải là lúc động võ a.

– Ta sẽ cẩn thận. – Đông Phương Bất Bại nói xong liền bay về thanh kiếm kia, cánh tay vung lên, dùng tú hoa châm mạnh mẽ đánh rớt kiếm trong tay người nọ.

Người nọ giật mình, lập tức ra một chưởng đánh về phía Đông Phương Bất Bại. Nhưng nữ tử hồng y trước mắt lại xuất hiện phía sau hắn, ngược lại bị trúng một chưởng của Đông Phương Bất Bại, bay ra xa mấy thước, té trên mặt đất, miệng phun máu tươi.

Vài tên nam tử khác vừa thấy vậy, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi mãnh liệt, mấy người đang vây đánh Đông Phương Bất Bại đã có ý nghĩ tử chiến đến cùng, nếu hôm nay đánh không lại hồng y nữ tử này, sợ là mạng nhỏ của bọn họ phải để lại nơi này.

Chỉ thấy hồng y tung bay, Đông Phương Bất Bại tay không đỡ mấy chục chưởng. Nhưng lúc nào Đông Phương Bất Bại cũng phải bảo vệ bụng, làm cho trong lòng mấy người kia vui vẻ.

Mấy người kia rất phối hợp cùng đánh về bụng Đông Phương Bất Bại. Dương Liên Đình nhất thời lo lắng vạn phần, trong lòng mắng chửi mấy người này đê tiện. Đông Phương Bất Bại dùng khinh công tuyệt đỉnh tránh né. Nhưng lúc này lại khổ Kí An, bị động choáng váng đầu óc, cố gắng hết sức duy trì cân bằng của chính mình. Nhưng cái này đối với Đông Phương Bất Bại cũng là giày vò. Mỗi lần Kí An điều chỉnh vị trí đều làm hắn đau không chịu được. Đám người kia nhìn ra điểm yếu của Đông Phương Bất Bại là ở bụng, lại chiêu chiêu ép sát, Đông Phương Bất Bại chỉ có thể phòng thủ. Trong lòng khổ không nói nổi: Bảo bối ngoan, đừng lại đá mẫu thân, chờ đánh đuổi vài người này là tốt rồi. Nhưng lúc này Kí an đã sớm bị chóng mặt hỗn loạn đầu óc, sao lại còn có thể để ý đến cảm nhận của Đông Phương Bất Bại, một lòng chỉ thầm nghĩ tìm một chỗ bình tĩnh.

Dương Liên Đình vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Đông Phương Bất Bại, tất nhiên là phát hiện Đông Phương Bất Bại không thích hợp, lập tức rút kiếm đánh về mấy người kia, một tay ôm Đông Phương Bất Bại. Hai bên rớt ra một khoảng cách:

– Đông Phương, ngươi sao rồi?

– A. – chỉ nghe Đông Phương Bất Bại thét một tiếng sợ hãi, hai tay gắt gao bảo vệ bụng.

– Bảo bối, bảo bối…- Sắc mặt Đông Phương Bất Bại trắng bệch trong nháy mắt, nếu không có Dương Liên Đình giúp đỡ, sợ là đã té ngã trên mặt đất.

Dương Liên Đình vừa nghe, trái tim cơ hồ muốn nhảy ra, nhưng cố nén lo lắng nói:

– Đông Phương, đừng gấp gáp, bảo bối sẽ không có việc gì. Có Bình Nhất Chỉ ở, bảo bối sẽ không có việc gì. – Lập tức phóng một cái pháo hoa lên trời cao, kêu gọi sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ. Dương Liên Đình liền một tay ôm lấy Đông Phương Bất Bại chạy vào phòng nhỏ.

Mấy người đánh lên Hắc Mộc Nhai cũng sửng sốt, lập tức rút kiếm đánh về phía phòng nhỏ…