Đông Phương Thần Long

Chương 10

Nếu như một đêm vợ chồng, là phải tu trăm năm mới có. Như vậy, hắn yêu nàng nhiều như vậy, là ân tình nàng đã tu mấy đời mới có được?

“ Mặc Nghiễn ca ca, ta yêu chàng, thật sự rất rất yêu chàng!” nếu như có thể, nàng cũng không muốn phải rời xa hắn.

Trước khi trời sáng, nàng đã tỉnh dậy. mệt chết đi, rất muốn ngủ tiếp, tuy nhiên nàng lại không bỏ qua được cơ hội có thể ngắm nhìn hắn gần tới như vậy. Ở bên cạnh nàng, hắn ngủ không hề phòng bị.

Nếu như nói Diệp Mặc Nghiễn là một nam tử anh tuấn nhã nhặn, thì Đông Phương Tình của hôm nay là một nam không không hơn không kém, một nam nhân anh tuấn hiên ngang. Khí chất nho nhã thuở nhỏ không hề giảm đi, lại tăng thêm sự kiên quyết mạnh mẽ có thể hủy diệt kẻ thù.

Mặc kệ hắn là người nào, thời điểm hắn ở bên nàng hắn luôn luôn là một người cưng chiều và yêu thương nàng say đắm.

Hắn đã nói ra thì nhất định sẽ làm được, một khi nàng rời đi, hắn sẽ dùng cả đời tìm nàng. Không tìm được nàng, hắn sẽ cô độc cả đời… nàng tuyệt đối luyến tiếc để cho hắn phải chịu cảnh không người làm bạn cả đời.

Nếu như có một ngày có thể, nếu như nàng có thể sống, nàng cũng sẽ không trông nom người khác nghĩ như thế nào, thấy thế nào, ở lại bên hắn, như vậy có thể sao?

Nàng cười khẽ, cảm giác mình thật ngốc. tại sao có thể vừa nhìn hắn, trong lòng vừa cùng lão thiên gia đàm phán điều kiện đây?

Trời đã sáng, nàng ngồi dậy mặc áo trong, nghĩ muốn xuống giường mặc quần áo vào.

Mới vừa bước xuống đất, bụng của nàng liền bắt đầu đau.

“ A!” đau đớn không hề báo trước càng lúc càng nhiều, nàng ngã trở lại lên giường, cắn chặt lấy môi.

“ Vân Nhi?” hắn vươn tay sờ không thấy nàng, nhanh chóng tỉnh lại, mở mắt ra thì thấy nàng mặt trắng bệch, đổ mồ hôi lạnh đang ôm bụng “ nàng sao vậy?”

“ Rất… rất đau!” nàng ngã xuống trong vòng tay hắn.

“ Nàng ráng chịu đựng, ta lập tức đi tìm đại phu!” Đông Phương Tình nhanh chóng nhảy xuống giường, đỡ nàng nằm lên giường, lúc này nàng đã phun ra máu tươi, hôn mê bất tỉnh.

“ Vân Nhi!” Đông Phương Tình mặt không còn chút máu, lập tức chạy ra ngoài đi tìm đại phu.

***

Là độc tố ở trong cơ thể nàng phát tác, đại phu không thể làm gì. Đông Phương Tình lập tức quyết định lên đường trở về Vân Lưu Cung, Phong Tranh và Thu Hàn Tinh cùng đi bảo vệ cho họ.

Vì cứu nàng, Đông Phương Tình hầu như lên đường đi không ngừng nghỉ, dựa vào thuốc giải độc đặc chế của Nam Thiên Cừu kỳ công bảo hộ Vân Thủy Tâm bình an trở về tới Vân Lưu Cung.

Kết quả hắn vừa về tới trong cung, Đông Phương Tình cùng Phong Tranh, Thu Hàn Tinh ba người ngạc nhiên phát hiện trong cung trừ Diễm Kha và Nhậm Phong Hành ở lại giữ cung còn những người khác đều đã xuất cung rồi.

Nam Thiên Cừu không có ở đây, vậy… Vân Thủy Tâm… làm sao bây giờ?

Đông Phương Tình ôm Vân Thủy Tâm trở về Thần Long Cư, sau đó phân phó Phong Tranh canh giữ ở bên ngoài, liền chạy về phía Vân Chức Lâu cầu kiến cung chủ.

“ Xin báo cho cung chủ, Đông Phương Tình cầu kiến!” đi tới cửa Vân Chức lâu, Ám hộ vệ bên cạnh cung chủ đột nhiên xuất hiện chặn đường.

Ám không trả lời, thân ảnh bỗng nhiên biến mất.

Không lâu lắm, một thân phục y trắng muốt, mang khăn che mặt bằng lụa mỏng Liễu Khinh Phi chậm rãi đi ra ngoài.

“Đông Phương Tình tham kiến cung chủ.” Mặc dù lòng như lửa đốt, Đông Phương Tình vẫn theo lễ bái kiến.

Liễu Khinh Phi không đáp, chẳng qua là nghiêng đầu qua, quan sát thần sắc của hắn.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“ Là Vân Nhi!” Đông Phương Tình quỳ một gối xuống đất “ Cung chủ, Vân Nhi là thê tử ta đã thất lạc mười năm, nàng đang trúng kịch độc, Thiên Cừu không có ở đây, xin cung chủ ra tay cứu nàng!”

“Đứng dậy đi” Liễu Khinh Phi lên tiếng, ngữ điệu vững vàng không một tia kinh ngạc “ Dẫn ta đi gặp nàng thôi!”

“Cám ơn cung chủ, xin mời đi theo ta.” Đông Phương Tình đè xuống mừng như điên, lập tức dẫn đường.

Cung chủ chịu cứu người, như vậy nàng nhất định sẽ không có sao.

Cho mọi người lui ra ngoài, Liễu Khinh Phi một mình ở lại trong phòng, bắt mạch cho Vân Thủy Tâm đang hôn mê, Ám đứng canh giữ ở cửa.

Một lát sau, nàng bỏ tay của Vân Thủy Tâm ra, hơi quay đầu lại, Ám lập tức tiến lên.

“ Châm kim, lấy máu, bảo hộ tâm mạch của nàng!” nàng ngắn gọn nói, Ám lập tức hiểu ý làm theo.

Liễu Khinh Phi ngồi ở một bên, Ám vén chăn lên, lấy ra mấy cây kim bạc cắm vào các huyệt đạo trên cơ thể Vân Nhi, sau đó vận khởi nội lực, lòng bàn tay cách đan điền Vân Nhi một tấc, bắt đầu vận khí.

Thừa dịp Ám đang làm việc, Liễu Khinh Phi đột lên một loại huân hương kỳ lạ ở trong phòng.

Không lâu lắm, kim bạc bắt đầu chuyển động, Liễu Khinh Phi theo thứ tự rút từng cây ra, chờ sau khi rút toàn bộ kim bạc ra, nàng lấy một cây kim bạc khác, hướng kinh mạch tay trái của Vân Nhi đâm xuống, máu đỏ sậm chậm rãi theo lỗ kim chảy ra.

Cho đến khi máu chuyển thành màu đỏ tươi, Ám chậm rãi thu lại chân khí, Trên cánh tay mảnh khảnh của Vân Thủy Tâm thế nhưng hiện ra một đường thẳng màu xanh lồi lên, Liễu Khinh Phi nhanh chóng điểm trụ huyệt đạo trên cánh tay Vân Thủy Tâm, lấy dao rạch một vết thương, ngón tay ngưng khí đem máu huyết đẩy về phía vết thương, cái đường thẳng màu xanh lồi lên lập tức theo dòng máu phun ra, là một con huyết trùng màu xanh, Ám nhanh chóng lấy một bình sứ bỏ nó vào, đóng nắp lại.

Liễu Khinh phi nhanh chóng cầm máu cho Vân Thủy Tâm, băng bó kỹ lưỡng vết thương, tắt đi huân hương, rồi lại bắt mạch cho Vân Thủy Tâm.

Trong thoáng chốc, Vân Thủy Tâm khẽ run rẩy mở mắt ra.

” Cô . . . . . Là ai?”

” cung chủ Vân Lưu cung!!!.” Liễu Khinh Phi không nhìn nàng nói.

“ Mặc Nghiễn ca ca…”

“ Hắn đang ở bên ngoài!” Liễu Khinh Phi trả lời. Nàng biết Diệp Mặc Nghiễn là nguyên danh của Đông Phương Tình.

“Ta. . . . . . Muốn gặp hắn. . . . . .”

“ Yên tâm, một lát hắn sẽ đi vào với cô!”

“ ta đã cầu xin ông trời, nếu như … ta có thể còn sống, thì… bất kể khuôn mặt của ta… có xứng với hắn hay không, cũng… đều muốn ở bên hắn…nhưng mà…” nàng yếu đuối cười một tiếng, ý thức lung lay mơ hồ, lời còn chưa nói hết nàng đã hôn mê bất tỉnh.

Liễu Khinh Phi buông tay nàng ra, kéo chăn đắp cho nàng, tâm mạch Vân Thủy Tâm mặc dù hơi yếu nhưng đã từ từ khôi phục vững vàng.

Liễu Khinh Phi khẽ cau mày nhìn những vết sẹo trên mặt của nàng.

“ Ám! Đông Phương Tình rất thích nàng, nàng cũng yêu Đông Phương, có đúng không?”

Ám gật đầu, nhưng không có lên tiếng.

Liễu Khinh Phi hơi nghiêng đầu qua, chợt mỉm cười.

“Như vậy, chúng ta đã tìm được quà tặng chúc mừng bọn họ tân hôn rồi, đúng không?”

Ám lần nữa gật đầu.

Liễu Khinh Phi cười.

“ Chúng ta đi ra ngoài đi, Đông Phương chắc đang rất nóng vội!” nàng đứng dậy, tay áo theo thân ảnh của nàng nhẹ nhàng phiêu động, Ám yên lặng đi theo phía sau.

“ Cung chủ!” Cửa phòng vừa mở, không chỉ có Đông Phương Tình, ngay cả Phong Tranh, Hàn Tinh, Diễm Kha, Nhậm Phong Hành đều chờ ở bên ngoài.

“Nàng không sao.” Liễu Khinh Phi lạnh nhạt nói.

“Ta có thể vào xem nàng sao?” Đông Phương Tình lập tức hỏi.

“Có thể, chỉ là hiện tại thân thể nàng rất suy yếu, cần nghỉ ngơi nhiều.”

“Ta hiểu, cám ơn cung chủ.” Đông Phương Tình lắc mình vào phòng.

“ Phong Tranh!” Liễu Khinh Phi lên tiếng.

“Cung chủ.” Phong Tranh lập tức trả lời.

“ Đến chỗ Thiên Cừu, lấy một chút thuốc bổ máu, dưỡng sinh sớm tối nấu thuốc giúp Vân Thủy Tâm hồi phục!”

“Phong Tranh tuân lệnh. Xin hỏi cung chủ, Thủy Tâm đến tột cùng trúng độc gì?”

“ Cổ!” Liễu Khinh Phi nói “ một loại cổ được nuôi dưỡng bằng độc. Người trúng cổ lúc đầu sẽ uống thuốc độc, dùng để đè nén cơn đau đớn. Thời gian càng lâu, cổ càng nuôi càng lớn, đau đớn càng lúc càng khó nhịn, độc cũng càng lúc càng phải dùng nhiều. Cổ trong cơ thể nàng không không có quá lớn, nên độc nàng uống cũng không quá nhiều.Có lẽ sau này nàng đã ngừng uống thuốc độc cho nên khiến cho cổ phát tác trước thời gian!”

“ thì ra là cổ…” khó trách đại phu bình thường không chẩn đoán ra được.

“ yên tâm đi! Cổ đã bị Ám lấy ra, hiện tại chỉ cần điều dưỡng thân thể thật tốt thì Vân Thủy Tâm sẽ nhanh chóng hồi phục thôi.” Nói xong, Liễu Khinh Phi xoay người quay trở lại Vân Chức Lâu.

Không sao, tất cả mọi người có thể yên tâm.

Diễm Kha lặng lẽ hỏi Phong Tranh: “Phong tranh, Sơn Đông chơi có vui hay không?”

“ Ngươi lại không đợi được rồi hả?” Phong Tranh nén cười. Tất cả mọi người đều đã đi ra ngoài, chỉ còn lại Diễm Kha ở lại giữ cung, nàng nhất định là rất buồn bực rồi.

“Ách. . . . . .” Diễm Kha le lưỡi một cái.

“Hiếu kỳ như vậy, hôm nào nói Phong Hành dẫn ngươi đi một chuyến, ngươi sẽ biết.” Phong Tranh kéo trượng phu của mình, làm theo cung chủ giao phó, lấy thuốc, nấu thuốc vậy.

Diễm Kha hướng bọn họ làm một cái mặt quỷ.”Hẹp hòi.” Cũng không chịu nói cho nàng biết một chút!

Một cánh tay liền ôm ngang hông của nàng.

“ Muốn ra cung?” Nhậm Phong Hành thấp giọng hỏi.

“ Không sao!” Diễm Kha lắc đầu một cái. Có hắn bên nàng, thật ra thì nàng cũng không buồn. Nhất là võ công của hắn rất cao, lúc rảnh rỗi hắn có thể dạy cho nàng một hai chiêu giải buồn.

“ Nơi này không có việc gì rồi, chúng ta xuống núi tuần tra đi!” Nhậm Phong Hành rất hiểu rõ nàng, nàng là không ở không được, không yên tĩnh được, có chuyện để cho nàng làm thì nàng mới có sức sống.

“Tốt, chúng ta nhanh đi.” Nàng đáp ứng một tiếng, lôi kéo hắn đi nhanh.

Vân Thủy Tâm vẫn ngủ mê man, cho đến gần tối mới tỉnh.

Đông Phương Tình nắm chặt tay nàng, dựa vào mép giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nàng mở mắt, đã nhìn thấy hắn.

“Mặc Nghiễn ca ca.” Nàng thấp giọng kêu, người còn rất suy yếu.

Đông Phương Tình lập tức tỉnh lại.

“Vân nhi? ! Nàng sao rồi?”

“Ta không sao.” Nàng dựa vào cánh tay của hắn ngồi dậy, nhìn hắn có vẻ hơi mỏi mệt, hốc mắt hãm sâu, vẻ mặt lo lắng, nàng đưa tay vuốt mặt của hắn, “chàng tiều tụy quá.”

“ Ta không sao!” hắn ôm lấy nàng, nàng không sao là quan trọng nhất!

“ Đây là nơi nào?” nàng giương mắt, nhìn một căn phòng xa lạ, cảm giác giống như một giấc mộng.

“ Vân Lưu Cung, đây là tiểu viện riêng của ta, gọi là Thần Long cư!”

“ Chàng thừa dịp ta hôn mê, dẫn ta về Vân Lưu Cung rồi!” nàng nghĩ muốn làm bộ tức giận, nhưng vẫn là bật cười.

“ Chỉ cần có thể cứu nàng, coi như là hang hùm ta cũng sẽ đi!” hắn tham lam nhìn nàng, giống như vĩnh viễn cũng nhìn không đủ, nàng chợt hỏi:

“ Ta hôn mê bao lâu?”

Đông Phương Tình suy nghĩ một chút.”Bảy ngày.”

Nàng trợn to mắt. Ý hắn là, hắn trong vòng bảy ngày, liền từ Sơn Đông mang theo nàng trở lại Kỳ Liên Sơn? ! Hắn làm sao làm được?

“ Nàng yên tâm! Cung chủ đã giải độc cho nàng, nàng sẽ không còn nguy hiểm tính mạng nữa, chỉ cần nàng nghỉ ngơi thật tốt, sẽ hồi phục sức khỏe rất nhanh!” Đông Phương Tình ôm chặt nàng không buông.

“ Mặc Nghiễn ca ca?” nàng nghi ngờ nhìn hắn, nàng đã muốn không thở được.

“ Không nên làm cho ta sợ lần nữa!” hắn nhắm mắt lại, khẽ nói. Nhớ tới ngày hôm đó nàng hộc máu, ngực hắn đau tới choáng váng, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi!

Hắn đang run rẩy? !

Một nam nhân trầm ổn đỉnh thiên lập địa, cái gì cũng không làm khó được hắn bởi vì nàng mà lo lắng sợ hãi?

Vân Thủy Tâm lúc này mới thật sự hiểu được, đối với hắn mà nói nàng có bao nhiêu quan trọng!

Nàng biết hắn yêu nàng, thương nàng, tiếc nàng, nàng đã nghĩ nếu có ngày nàng thật gặp chuyện không may, hắn sẽ khó chịu, nhưng nàng không nghĩ được hắn lại…. đau tới không muốn sống!!!

Nàng không nên đến bây giờ mới nghĩ thông suốt .

Hắn chưa từng cất giữ tâm tư cùng tình yêu của hắn, thậm chí vì ép nàng thừa nhận thân phận, không tiếc lấy chính sinh mạng của mình làm tiền đánh cuộc. Một nữ nhân, có thể có một nam nhân yêu nàng như vậy, nàng còn phải do dự cái gì? Còn cần phải băn khoăn cái gì?

Nàng đã thương lượng với ông trời, nếu như nàng có thể sống, nàng sẽ ở bên hắn. hôm nay, độc trên người nàng đã giải, nàng có thể sống rồi, như vậy nàng cũng không cần phải nhắc lại muốn rời xa hắn!

Nàng hít sâu một cái, vươn tay ôm đầu của hắn dựa vào vai mình.

“Sẽ không, đây là một lần cuối cùng.” Vừa nói, nàng mới phát hiện ra mình nghẹn ngào.

“Không cần lại rời khỏi ta.” Hắn lại lần nữa yêu cầu, thanh âm yếu ớt làm đau lòng của nàng.

Vân Thủy Tâm nâng mặt của hắn lên, hai mắt nhìn nhau khẽ nói:

“ Được!” nàng nhẹ nhàng gật đầu, nuốt xuống nghẹn ngào trong họng “ ta sẽ không rời khỏi chàng, ta là thê tử của chàng, vĩnh viễn đều không thay đổi!”

“ Thật sao?” nàng đáp ứng hắn?

“Thật.” Nàng rất khẳng định gật gật đầu

Hắn rốt cục cũng chờ đợi được lời hứa của nàng, hắn rốt cục đánh vỡ được gút mắc của nàng, Đông Phương Tình kích động ôm nàng thật chặt, cúi đầu hung hăng hôn nàng!

Không để ý tới hắn thô lỗ, nàng chỉ dịu dàng thuận theo, làm dịu tâm tình của hắn.

“ Nàng làm cho ta lo lắng đề phòng thật lâu!” hắn oán giận, hôn lên vai nàng.

“ ta sợ thôi!” nàng sợ nhột rụt vai lại, không hề đề phòng hắn nữa, khiến cho lời nói của nàng tự nhiên mềm mại.

“Sợ cái gì?” Hắn cũng đã cho nàng nhiều bảo đảm như vậy, nàng còn sợ? !

“Sợ không xứng với chàng, sợ có một ngày chàng sẽ ghét bỏ ta.” Nàng cúi đầu nói thực.

“Cam đoan của ta không đáng bao nhiêu tiền sao?” Hắn mất hứng nói.

“ Thật không có giá nha!” nàng không biết sợ gật đầu, hắn thiếu chút nữa phát điên, nàng lại thật can đảm cười to “ bởi vì cam kết của Mặc Nghiễn ca ca là vô giá!” dĩ nhiên là không thể dùng tiền để so sánh rồi.

Cái này còn được, hắn hơi hơi hài lòng một chút.

“Nếu là vô giá, như vậy về sau không cho phép lại hoài nghi lời nói của ta.”

“Ta không có hoài nghi, chẳng qua là đối với chính mình không có tin tưởng.” nàng khẽ chớp mắt, ảm đạm nói: “ ở trước mặt của chàng, ta giống như một tiểu nha đầu không hiểu chuyện, giống như vĩnh viễn lúc nào cũng chỉ mang lại gánh nặng cho chàng, cái gì cũng không thể nào thay chàng gánh vác!”

“ Ta không cần nàng giúp ta gánh vác cái gì, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, ta liền có thể gánh vác bất kỳ chuyện gì!” Đông Phương Tình nâng mặt của nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng: “ Vân Nhi, đối với ta mà nói nàng là vô giá, bất kỳ cái gì hay bất kỳ ai cũng không thể thay thế được!”

Nàng nhịn không được cười lên.”Mặc Nghiễn ca ca, chàng thay đổi rồi, biến thành người biết nói lời ngon tiếng ngọt!”

“ Ta đang nói lời thật lòng, nàng lại cho là ta đang dụ dỗ nàng?” hắn thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời thét lớn, đỉnh đầu muốn bốc khói.

“ Lời ngon tiếng ngọt chưa chắc không phải là lời thật lòng nha!” nàng trấn an hắn, giống như an ủi một đứa trẻ “ Lời của chàng hôm nay ta đều nhớ rõ. Về sau, nếu như Mặc Nghiễn ca ca thay lòng, ta sẽ lấy những lời này tính toán với chàng!”

” Lòng của ta sẽ không thay đổi!” Hắn nặng nề nói, mắt trừng nàng.

“Được rồi.” Thật qua loa.

“Vân nhi, ta nói thật, TA SẼ KHÔNG THAY ĐỔI.”

“ Được nha!” nàng mệt mỏi, nghĩ muốn nằm xuống, ngủ tiếp một lát.

Đông Phương Tình nhìn nàng chằm chằm, suy tính có muốn đem nàng lay tỉnh hay không?

“ Mặc Nghiễn ca ca, ta cũng như vậy! Sẽ không thay đổi nha!” nàng chợt ném ra một câu, khiến Đông Phương Tình ngây người.

“Nàng nói cái gì?”

“ Không có gì!” nàng lắc đầu một cái, chợt mở mắt ra, lăn vào phía trong, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình “ Mặc Nghiễn ca ca, ngủ cùng ta có được hay không?”

Đông Phương Tình lại ngẩn ra.

Vân Thủy Tâm mang theo ý cười nhìn hắn “ Có chàng ở đây, ta sẽ ngủ rất ngon!” là muốn làm nũng hắn, cũng là đau lòng hắn mệt mỏi. Vì chăm sóc nàng, hắn nhất định không có nghỉ ngơi qua.

Đông Phương Tình lại nhìn nàng, hiểu ý nàng, xoay mình nằm lên giường, rất thỏa mãn ôm nàng vào trong ngực.

“ Mặc Nghiễn ca ca?” thật lâu sau, thanh âm của nàng truyền ra từ trong ngực hắn.

“Ừ?”

“Ta tin tưởng chàng.”

Nàng tuyệt đối tin tưởng, tâm của hắn sẽ không thay đổi!!! .

HẾT