Động Tiên Ca

Chương 28

Thời gian chúng tôi dừng chân tại di tích đầm lầy Vân Mộng này dài hơn chúng tôi tưởng… ước chừng mười lăm năm. Cũng không phải là có nguyên do đặc biệt nào, mà là Vô Cùng đã cắn đủ thuốc, nội thương đã dưỡng tốt hơn nhiều, cảnh giới cũng đã vượt qua được, không thể không bế quan vượt cấp.

Ngay từ đầu, tên mặt cười ngu này còn cứng rắn kiềm chế kháng cự, nhập định (bế quan ngồi thiền) ngắn ngủn một chút sẽ vùng vẫy tỉnh lại, thậm chí có mấy lần thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma.

Đợi đến khi tôi lĩnh ngộ ra là hắn sợ vừa bế quan sẽ mất tôi… không khỏi không biết nên khóc hay cười.

“Vô Cùng, anh không hiểu phụ nữ.” Tôi bất đắc dĩ nói, “Có điều không hiểu cũng tốt… anh chỉ cần biết rằng, em tuyệt đối sẽ không rời xa anh là được.”

Hắn nôn nóng ôm tôi, “Tại sao em lại không chăm chỉ hơn chút chứ? Như thế chúng ta có thể cùng nhau bế quan rồi… Đều là tại em không chịu khó, đi mày mò mấy cái Vu gì kia mới bị chậm trễ…”

“Ngừng!” Tôi nghiêm túc ngăn hắn, “Vô Cùng, em và anh không giống nhau. Anh đã từng tu luyện, bây giờ chỉ cần ôn lại sau đó khôi phục. Mà em thì không phải… tư chất của hai ta chênh lệch quá xa. Em không muốn cãi nhau với anh, cho nên anh đừng nói mấy lời xúc phạm em nữa.”

Hắn nghiêm mặt nhìn tôi, vẻ mặt rất đáng sợ.

Có điều, tôi đã không sợ hắn nữa. Bản thân tu tiên đã là một chuyện cực kỳ tịch mịch rồi. Tôi dần dần hiểu được, vì sao người tu tiên thường sẽ lạnh lùng vô tình, không nhiễm thế tục. Bởi vì… người tu tiên cũng là con người.

Bế quan nhập định, thường thường phải trên mười năm, trăm năm không đủ. Đợi đến lúc xuất quan, những người thân bạn hữu là phàm nhân với tuổi thọ ngắn ngủi, chỉ còn là một nấm mồ, những đạo hữu vận khí không tốt cũng thất bại quay về với vòng luân hồi.

Thường thường chỉ có thể gặp một lần tại một giai đoạn, rồi không hẹn ngày gặp lại. Không muốn mãi luôn chịu cái loại thống khổ sinh ly tử biệt này, nên phải học được cách biết hờ hững máu lạnh.

Sự quyến luyến không nỡ bỏ và sợ hãi của hắn… là kinh nghiệm mà Lục Tu Hàn chưa từng có, hắn không thể nào tham khảo, cho nên mới thấp thỏm không yên.

Nhưng đàn ông thật sự ngu ngốc, phi thường ngốc. Tôi và hắn đã ở chung mười mấy năm, hắn vẫn không hiểu hết tôi. Tôi cũng không bận tâm hắn sẽ như một người thực vật mà nhập định đến mấy chục mấy trăm năm, tôi sẽ tự tìm cách giết thời gian… Nói không chừng sau khi suy nghĩ thấu triệt tôi cũng sẽ nhập định, mặc dù chiếu theo tư chất của tôi thì khả năng rất thấp.

Nhưng vì để lúc hắn mở mắt ra là có thể nhìn thấy tôi, tôi cắn từng bó thuốc lớn, cố gắng chăm chỉ, đồng thời trông nom nhà cửa.

Chỉ cần trong lòng hắn chỉ có tôi là được.

Nghe qua thực ngu ngốc đúng không? Nhưng nguyện vọng chân chính tận đáy lòng của nữ nhân, chính là sự ngu xuẩn đơn thuần như thế đấy.

Sớm sớm chiều chiều có là gì, một đời một kiếp một đôi người mới là vương đạo.

Đợi tôi bình tĩnh từ tốn giải thích suy nghĩ của mình với Vô Cùng, hắn ôm tôi thật lâu, chôn mặt tại cổ tôi. “…Thương thế của hắn lành nhanh hơn anh tưởng.”

“Lão Nhị nhà anh ư?” Tôi khẽ thở dài.

“Nhưng anh không tìm thấy hắn, hắn cũng vẫn không tìm thấy anh.” Vô Cùng trầm mặc một hồi lâu, mới nhỏ giọng, “Nhưng nếu thương thế của hắn tốt hoàn toàn… Có thể là kỳ Phân Thần, thậm chí là sơ kỳ Hợp Thể.”

“Cho nên anh phải cố gắng lên a.” Tôi ghé sát vào mặt hắn, “Vì bà xã mà tạo nên hoàn cảnh tu tiên vừa thanh tĩnh vừa an toàn, là trách nhiệm của ông xã.”

Hắn nở nụ cười đẫm lệ.

Tôi phát hiện, cho dù biến thái như vậy, vẫn rất hợp với định luật “là con người thật tốt”. Khiến cho tôi cảm thấy… vì nụ cười này, có sinh ly lâu đến cỡ nào, cũng đều đáng giá.

Nhưng sau khi cười xinh đẹp thế kia, Vô Cùng liền không hề báo trước mà tiến vào giai đoạn “Thâm tầng nhập định”. (bế quan rồi)

…Biến thái chính là biến thái. Tình thoại miên man cũng có thể xúc cảnh sinh tình, khiến hắn tiến vào “Ngộ đạo”, đúng là hiếm thấy. Trình độ biến thái này so với vụ kịch độc làm cho hắn động lòng xuân cũng không khác biệt lắm.

Tôi đỡ hắn vào phòng bế quan đã chuẩn bị trước, đem “Chớp mắt trăm năm” mà hắn vốn phó thác cho tôi, nhét vào trong lòng hắn, rồi đi ra ngoài, khóa cửa lại.

Có nữ nhân, là hoa hồng yêu kiều, cần đàn ông thời thời khắc khắc che chở. Nhưng cũng có những nữ nhân, là tường vi mộc mạc, ở nơi đất đai cằn cỗi thế nào cũng có thể tự sống sót, tự vươn lên.

Tôi là loại sau.

Vô Cùng là một thiên tài tu tiên, tôi lại không có khả năng đuổi kịp hắn… Hắn sẽ sống thật lâu thật lâu, còn tôi thì không chắc chắn được. Nhưng nói không chừng đây là chuyện tốt.

Ít nhất lúc tôi còn sống, có thể chắc chắn rằng hắn vẫn yêu tôi… hy vọng thế.

Tôi thật sự, thật sự rất trân trọng hắn, trân trọng đoạn tình cảm này. Mặc dù hắn có một đống khuyết điểm, tôi còn từng rất sợ hắn ghét hắn. Nhưng hiện tại, tôi cũng rất muốn yêu thương che chở, hơn cả là bảo vệ loại tình cảm gần giống như kỳ tích này.

Cho nên, tôi sẽ đặt cược sinh mạng mình ra để trông nom nhà cửa cho tốt, nhưng tuyệt đối sẽ không bảo quản “Chớp mắt trăm năm”. Tôi không muốn vì một thứ vật chết kia, mà làm tổn hại đến quan hệ quý báu của chúng tôi.

Một lần nhập định ấy, Vô Cùng ước chừng bế quan năm năm, mới ngắn ngủn tỉnh lại. Hắn phát hiện Chớp mắt trăm năm trong lòng mình, vẻ mặt thực phức tạp, nhưng tôi nghĩ, tôi đã đoán đúng.

Tuy rằng rất không cam lòng mình bị bại bởi một vật chết… nhưng ở trong cảm nhận của Vô Cùng, mặc kệ hắn có thừa nhận hay không, Chớp mắt trăm năm cao hơn tôi… Nói không chừng còn cao hơn chính hắn. Đây là chấp niệm nặng gấp hai lần của hắn và Lục Tu Hàn, cũng là oán niệm sâu nặng đến đòi mạng của lão Nhị nhà hắn.

Tuy nhiên hắn ôm tôi đến thiếu chút nữa siết chết tôi luôn, và cả vô số nụ hôn ướt nhẹp tôi nhẫn nhịn chịu đựng, làm cho tôi cảm thấy, đứng thứ hai thì thứ hai thôi, dù sao đứng thứ nhất cũng không phải là nữ nhân nào khác