Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly

Chương 60: Vừa Lạnh Lại Vừa Nóng (P2)

Vân Hư nghe thấy hình như có cơ hội, trong lòng cũng thả lỏng, hắn cùng Bạch Bạch tuy không phải tình sâu nghĩa nặng, gặp mặt cũng không quá ba lần, nhưng hắn cũng rất yêu mến tiểu hồ ly đáng yêu lại thiện lương này. Thực ra, hắn hoàn toàn hiểu rõ động vật tu tiên so với người thường tu tiên càng nguy hiểm gian nan hơn nhiều lần, thật không đành lòng đứng nhìn tiểu hồ ly này thật vất vả tu luyện lại biến thành không dưng gặp nạn. Những người bên cạnh Bạch Bạch lo lắng đến mức bạc tóc, nhưng nàng lại không có một chút cảm giác gì, chỉ cảm thấy mình đã ngủ một giấc thật dài, khi tỉnh lại phát hiện địa phương thay đổi, màn lụa màu xanh, đệm cũng màu xanh, ánh nắng sáng ngời chiếu qua cửa sổ lớn, không giống khách điếm, cũng không giống gian phòng bình thường.

Trên người mềm nhũn một chút khí lực đều không có, muốn quay đầu cẩn thận đánh giá gian phòng lạ lẫm này cũng không làm được. Tuy vậy, mấy tháng gần đây tình trạng hữu khí vô lực cũng xuất hiện nhiều lần, nên Bạch Bạch cũng không quá để ý, con mắt đảo lòng vòng, cố hết sức thử mở miệng kêu: "Có…… có ai không?"

"Ngươi đã tỉnh?" có tiếng nhàn nhạt từ phía sau truyền đến, cảm giác quen thuộc rất giống mỗi lần nàng luyện công đến điểm quan trọng, giọng nói kỳ ảo linh hoạt kia sẽ xuất hiện chỉ dẫn. Sau đó cảm giác có một đôi bàn tay mát mẻ nhẹ nhàng đặt trên bụng nàng, một luồng nhiệt lưu ấm áp theo bàn tay kia chậm rãi vào trong cơ thể, Bạch Bạch lập tức cảm thấy thân thể thoải mái lên không ít, tuy vẫn không có khí lực gì, nhưng tinh thần lại khá lên không ít.

"Thần tiên…… sư phụ? Cha mẹ ta?" Bạch Bạch thoải mái cơ hồ muốn lăn hai vòng, đáng tiếc ngay cả khí lực quay người cũng không dậy nổi.

Trước mắt xuất hiện ống tay áo, một chiếc áo dài nguyệt sắc đập vào tầm mắt mắt, trong mũi ngửi thấy mùi hương ấm áp thoang thoảng, không phải đàn hương cũng không phải hương vị cỏ cây, vô cùng đặc biệt, lại khiến người ta thấy yên bình an ổn.

Bạch Bạch không còn khí lực để ngẩng đầu, không nhìn thấy được mặt Minh Ất chân nhân, nói thật, khuôn mặt này quá giống với Mặc Yểm, mỗi lần Bạch Bạch nghĩ đến đều cảm thấy rất khổ sở, nghe thấy giọng nói này lại khiến nàng có cảm giác vô cùng an toàn. Từ nhỏ mỗi khi nàng luyện công gặp phải vấn đề khó, âm thanh xa xôi của thần tiên sư phụ luôn dẫn nàng vượt qua cửa ải khó khăn, giọng nói tín nhiệm này dường như đã xâm nhập vào xương tuỷ.

Trên đỉnh đầu lại lần nữa truyền đến giọng nói quen thuộc của thần tiên sư phụ: "Thân thể Bạch Bạch có chút vấn đề, cha mẹ ngươi nhờ Vân Hư đưa ngươi đến chỗ sư phụ chữa bệnh, bọn họ rất nhanh sẽ lên Thiên đình gặp ngươi."

"Cám ơn sư phụ!" Không nhìn thấy mặt hắn, Bạch Bạch nói chuyện lại thêm vài phần thân mật cùng ỷ lại: "Ta bị bệnh gì?".

Minh Ất chân nhân chậm rãi ngồi vào bên cạnh Bạch Bạch, nhẹ nhàng đưa tay vuốt vuốt thân thể nàng, vừa điều chỉnh các loại chân khí chạy loạn khắp nơi trong cơ thể cho nàng, vừa nhẹ nhàng giải thích: "Ngươi ăn quá nhiều tiên đan tiên thảo, dược hiệu của những tiên đan tiên thảo này chồng chất trong người, thời gian lâu mất đi khống chế, chạy loạn trong thân thể ngươi, vì vậy trên thân thể ngươi lúc nóng lúc lạnh, may mắn là từ nhỏ ngươi tu luyện công pháp không giống người thường, tuy không có cách đem các dược liệu này dung hợp triệt để, nhưng lại có thể bảo vệ thân thể ngươi không bị chúng thương tổn, nhưng cũng vì vậy mà khiến ngươi hôn mê."

Bạch Bạch cố sức nghĩ lại chuyện phát sinh trước khi ngủ, hình như là mình ở trong bụi hoa hồng chạy loạn, sau đó mệt chết đi được, liền ghé vào gốc cây hoa ngủ, ngoại trừ mệt không còn chút khí lực, một chút cảm giác khác thường cũng đều không có. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Bạch Bạch một thân lông hồ ly mềm mại bông xù, sờ vào cảm giác vô cùng thích, Minh Ất thay nàng điều chỉnh chân khí, trong đầu liền xuất hiện một ý niệm: nếu không phải Bạch Bạch cùng Mặc Yểm đã chia tay, người lúc này thay Bạch Bạch chữa thương chính là Mặc Yểm đi.