Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 40

Đau quá.

Đầu đau quá.

Thiên Tình lăn lộn đầy đất, cả người co rút.

Đợi cơn đau giữa trán khiến người ta phát cuồng hơi giảm, hắn nghiêng đầu ghé vào vũng bùn, kiệt lực thở dốc.

Tai mắt đã khôi phục bình thường, Thiên Tình có thể nghe được cách đó không xa, Lâm Tử Sơ và Trương Nhân Trí đang dùng kiếm ngăn chặn Ngàn muỗi vương.

Lúc nãy khi Thiên Tình kia rống lên, đã khiến đại đa số hung muỗi hồn phi phách tán, ồn ào quay đầu chạy trốn.

Chỉ có Ngàn muỗi vương, thần trí rất vững, tuy rằng kinh hồn táng đảm nhưng vẫn ở lại chỗ này quan sát.

Chỉ trong chốc lát, âm lệnh khiến nó sợ hãi liền biến mất hầu như không còn dấu vết, chỉ để lại ba tu sĩ bình thường.

Trong đó một người thể chất vô cùng lạnh, khiến Ngàn muỗi vương kiêng kị.

Bất quá tu vi rất thấp, tất nhiên không phải là nó đối thủ.

Ngàn muỗi vương giảo hoạt bay xung quanh một vòng, phát hiện không có nguy hiểm mới hạ xuống.

Thiên Tình mí mắt vô lực, miễn cưỡng mở ra bây giờ lại gục xuống, tầm mắt liền trở nên mơ hồ.

Chung quanh đều là lá cây mang mùi hôi tanh của bùn lầy, hắn động động ngón tay, bỗng nhiên phát hiện, túi tiền treo bên hông vẫn kịch liệt run rẩy.

Trong lòngbThiên Tình mềm nhũn, hắn dịch cánh tay, cực kỳ gian nan mà chạm tới, nhẹ nhàng đem túi tiền từ bên hông cởi ra, đưa tới trước mắt.

Trong túi là một con nhện hắc mao.

Đầu nhân, bụng nhện đều có lông tơ cứng rắn, trên chân lại có lông xù thập phần mềm mại.

Tính tình ôn thuần, đặc biệt nghe lời.

Từ nhỏ đã được Thiên Tình thu dưỡng, A Mao cùng hắn gây chuyện, gặp rắc rối ẩu đả, chưa từng lâm trận lùi bước, chưa bao giờ bỏ rơi hắn không quan tâm, càng chưa từng phản kháng chủ nhân quá một lần.

Hiện nay phải đối mặt với sống chết trước mắt, đại ca đối với hắn tình sâu nghĩa trọng, Thiên Tình cũng muốn lấy tình nghĩa báo đáp, hai người đồng sinh cộng tử, nếu chỉ có một người được sống, Thiên Tình định chắc chắn phải là người nọ là Lâm Tử Sơ, mà không phải là chính mình.

Bất quá, không cần thiết phải kéo A Mao cùng toi mạng.

Miệng mũi Thiên Tình tràn đầy vị máu, hắn hô hấp dồn dập, không cẩn thận sặc một ngụm máu, phổi lập tức rung lên mà mà ho khan.

Thiên Tình cách túi tiền, nhẹ nhàng vuốt ve con nhện bên trong, miệng mũi đầy máu, giọng khàn khàn nói:

A Mao, ngươi mau chạy đi thôi."

Nói xong, dùng ngón tay gian nan cởi bỏ nút kết rườm rà trên túi tiền.

Trong nháy mắt khi cởi bỏ túi tiền ra, con nhện lông xù kia liền chui ra.

Nó kêu chi chi, nhanh chóng bò đến trước mắt chủ nhân.

A Mao dùng cái chân đầy lông vuốt ve Thiên Tình khuôn mặt, như là đang an ủi.

Cơn đau giữa trán như thủy triều dần dần biến mất, những năm gần đây, Thiên Tình đã sớm hình thành thói quen chịu đựng thống khổ từ quái bệnh này, nên khôi phục cũng cực kỳ nhanh.

Hắn cố gắng duỗi tay bắt lấy A Mao vừa bò lên ném xa ra bên ngoài.

A Mao bị ném tới chỗ khác, nhưng bởi vì sức lực Thiên Tình rất lớn, nó rơi trên mặt đất, còn lăn lộn liên tục mấy vòng.

Chờ A Mao đứng vững, nó ở nơi xa kêu to chi chi gọi triều Thiên Tình.

Thiên Tình chống tay miễn cưỡng đứng lên, tính toán tiến lên trợ giúp Lâm Tử Sơ một tay.

Hắn đầu váng mắt hoa, liên tục nôn khan, quỳ trên mặt đất, hướng A Mao bên kia phất tay, ý bảo nó tránh xa ra, không cần lại đây.

A Mao nhảy lên nhảy xuống kêu to hai tiếng, bỗng nhiên nghe được một tiếng hô đau, nó ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, tám chân luân phiên chạy về phía trước, bò sát với tốc độ cực nhanh.

Thiên Tình chống tay đang muốn đứng lên, liền nghe được tiếng la của Trương Nhân Trí.

Hắn kinh hãi, vội quay đầu đi xem.

Đột nhiên có trời đất quay cuồng, Thiên Tình choáng váng té ngã trên một lần nữa, hắn lo lắng Lâm Tử Sơ gặp nguy hiểm, gầm nhẹ một tiếng, kiệt lực đứng lên.

Mặt đỏ đầy huyết sắc, mạch máu ở cổ phồng lên.

Lâm Tử Sơ tay cầm Hàn Thử Kiếm, ngăn cản kim của Ngàn muỗi vương đâm tới.

Hình thể Ngàn muỗi vương thật lớn, một cây kim so với Hàn Thử Kiếm còn dài hơn.

Năm cây kim đồng thời đâm tới, thực sự khó có thể ngăn cản.

Không bao lâu, tay phải cầm kiếm của Lâm Tử Sơ bị một cây đâm thủng.

Dù Lâm Tử Sơ phản ứng cực mau, tâm địa cũng tàn nhẫn, nghịch tay nhanh chóng đem kim của Ngàn muỗi vương rút ra.

Nhưng Ngàn muỗi vương cũng đã hút đi một lượng lớn máu tươi.

Cây kim kia xỏ xuyên qua cánh tay Lâm Tử Sơ tạo ra miệng vết thương thật lớn, máu chảy không ngừng.

Lâm Tử Sơ hừ cũng không hừ, cấp tốc đổi thành tay trái cầm kiếm phòng ngự quanh mình.

Cánh tay phải rũ xuống, máu tươi nhiễm đỏ cả bộ bạch y.

Trương Nhân Trí thấy Lâm Tử Sơ bị thương, tinh thần không yên, trốn tránh không kịp, bị kim của Ngàn muỗi vương đâm trúng bả vai.

Nơi này cách trái tim quá gần, Ngàn muỗi vương mừng rỡ như điên, dùng sức mà hút, cơ hồ đã đem máu trong cơ thể Trương Nhân Trí hút đi quá nửa.

Trương Nhân Trí hô đau thất thanh, lá gan như muốn nứt ra.

Lâm Tử Sơ vội vàng tiến lên, đem Trương Nhân Trí từ cây kim của Ngàn muỗi vương khẩu khí cứu về, đồng thời trong lòng âm thầm thở dài.

Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt Lâm Tử Sơ kiên định, khi tức quanh thân đột nhiên bạo trướng.

Y từ trước ngực lấy ra một lá bùa, phù chú kia cũng không phải dùng để thoát thân, dùng một tay kẹp lấy, không cần chú ngữ, liền tấn nhiên *.

Rồi sau đó có một đạo hồng quang phóng thẳng lên trời, ở trong không trung họa ra ký hiệu bắt mắt thật lớn.

Phù này chính là phù dùng để cầu cứu của Vạn Thủy thành Lâm gia trang, nếu xung quanh có tu sĩ có thể nhận biết được ký hiệu, lập tức sẽ tới tương trợ.

Chỉ là lúc này Lâm Tử Sơ ốc còn không mang nổi mình ốc, y biết rõ cầu cứu vô vọng, nhưng trong lòng vẫn ôm một tia may mắn mới dùng phù này.

Sau đó, toàn lực chiến đấu!

Ngàn muỗi vương ùng ục đem máu nuốt xuống, đang muốn tiếp tục tấn công, bỗng nhiên ngừng lại.

Chỗ bị thương trên tay phải của Lâm Tử Sơ kết thành máu đã đông lại, yết hầu hiện lên hình đồ như long như thụ màu xanh băng, y đang chuẩn bị thủ ấn muốn tấn công, liền nghe Ngàn muỗi vương lên một tiếng, run rẩy như gặp phải thiên địch.

Lâm Tử Sơ ngẩn ra, quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy không biết từ khi nào A Mao luôn ở trong túi tiền của Thiên Tình túi đã chạy ra, nó hưng phấn khó nhịn gần như điên cuồng mà chạy loạn trên mặt đất.

Nó thậm chí không hề sợ hãi thân hình đồ sộ của Ngàn muỗi vương lớn hơn mình rất nhiều, ngược lại là Ngàn muỗi vương sau khi thấy rõ A Mao liền đập cánh sợ hãi lùi về phía sau.

A Mao đại hỉ, chi chi đe dọa, bỗng nhiên há mồm dữ tợn phóng ra một chùm tơ.

Miệng Vạn Nhận nhện có linh khí lưu động, tơ phun ra không giống bình thường.

Tơ kia có lực công kích rất mạnh nhanh chóng phóng thẳng vào Ngàn muỗi vương.

Hung muỗi kia rên rỉ một tiếng, vội vàng chạy trốn về phía sau.

Nhưng mắt còn bị dính vào tơ, nó điên cuồng lắc đầu, há miệng phốc phốc phun ra vô số trứng trùng màu xám rơi trên mặt đất.

Sau đó không còn ham chiến, kéo cây kim đáng sợ, ong ong bay lên trời cao.

Lâm Tử Sơ tìm được đường sống trong chỗ chết, trên mặt còn mang vết máu, ngơ ngẩn ngửa đầu, tựa hồ không dám tin tưởng.

A Mao hoan hô một tiếng, tám chân liền bò đến trùng trứng kia, há mồm gặm ngấu nghiến, âm thanh phát ra giống như lợn rừng ăn cơm.

Thiên Tình đỡ trán ngồi dậy, tầm mắt mơ hồ, lại có thể nhìn thấy thân ảnh thật lớn của Ngàn muỗi vương quay đầu đào tẩu, trong lòng vui sướng vui sướng, chợt nghe A Mao phát ra tiếng vang, vừa cúi đầu liền thấy con nhện đang ăn trứng trùng hôi tanh, đặc sản của Vạn Nhận nhện.

"......"

Đúng là thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà, đúng lúc này, trên nhánh cây, bỗng nhiên phát ra một âm thanh rất nhỏ "Ca", hiển nhiên có người tới gần.

A Mao ngừng ăn, há to cái mồm đem tất cả trứng trùng đều nhét vô miệng, sống lưng nó chợt dựng thẳng lên, như lâm đại địch, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Lâm Tử Sơ rút kiếm vốn đã thu hồi, một lần nữa ngưng tụ linh khí.

Trương Nhân Trí mất máu quá nhiều, mơ màng sắp ngủ, lúc này tinh thần cũng đề phòng, lớn tiếng hỏi: "Không biết là thần thánh phương nào giá lâm đến đây? Là địch là bạn?"

Cơn đau đầu của Thiên Tình biến mất, hắn chậm rãi đứng dậy.

Liền thấy có một tu sĩ mặc huyền bào đứng trên ngọn cây cao, hắn sắc mặt vàng vọt, râu tóc thưa thớt, biểu tình cổ quái mà nhìn ba người ở dưới.

Rồi sau đó hắn ấy vỗ tay, giọng khàn khàn nói:

"Có thể đuổi được Ngàn muỗi vương, hắc hắc, Lâm Tử Sơ, ngươi quả thật là danh bất hư truyền!".