Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 48

Một chút cũng không đau.

Trương Nhân Trí nằm trên mặt đất, có máu tươi ấm áp theo trán chảy vào trong mắt, đem cảnh vật trước mắt hết thảy nhuộm thành màu đỏ.

Cổ hắn tựa hồ bị chặt đứt, không thể duỗi thẳng, cũng không thể đứng dậy.

Kỳ quái chính là, Trương Nhân Trí rõ ràng không cảm thấy đau, lại mệt đến đứng dậy không nổi.

Hắn nhăn mặt, mặt chạm vào đầm lầy bùn, trơ mắt nhìn Lý Nhàn bị Tôn Như Uy một kiếm đâm xuyên vào lồng ngực.

Thanh kiếm kia có hình dạng cổ quái, chuôi kiếm tròn trịa, giống như một viên ngọc.

"Hừ!" Tôn Như Uy hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: "Một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ, dám can đảm ở trước mặt tổ tông khoe khoang, không biết tự lượng sức mình."

Hung hăng đem kiếm rút ra, dẫn tới miệng vết thương bị xé rách, máu phun ra như thác nước.

Lý Nhàn a kêu thảm thiết, hắn nghiêng ngả lảo đảo về phía trước hai bước, rồi ngã thật mạnh trên mặt đất, thân hình giống như loài bò sát run rẩy.

Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng nổ vang lên, thân mình Tôn Như Uy run lên, ngẩng đầu nhìn lại.

Liền thấy trong chín khúc Bát Quan có hồng quang xuất hiện, nơi cao có hai bóng hạc cực lớn bay lên, âm thanh vang dội.

Trong phút chốc, đất rung núi chuyển.

Kình Thiên Chi Trụ này được tu sĩ Chính Ngô Châu tôn xưng là thiên chi nhất đủ tiên sơn, tựa hồ cũng không chịu nỗi được nhiệt độ kinh người như vậy, rừng cây trng núi rung chuyển, giữa đầm lầy tự vỡ ra, hơi nước ẩm ướt tức khắc bốc hơi biến mất.

"Đây là......" Tôn Như Uy hai mắt đỏ bừng.

Tu sĩ Nguyên Anh kiến thức rộng rãi, hắn nhất thời nhận ra, mừng như điên nói: "Đây là Viêm Chước Hỏa Lệnh! Ha ha tiểu hài tử này......!Quả thật là Tiểu tiên chủ!"

Nói xong lời này, Tôn Như Uy đem kiếm thu hồi, chạy gấp hai bước, hướng lối vào chín khúc Bát Quan mà đi.

Trong nháy mắt khi hắn định cất bước về phía trước, một thân ảnh nằm trên mặt đất, bỗng nhiên nhào về phía trước, dùng sức ôm lấy chân Tôn Như Uy.

Trương Nhân Trí bị thương nghiêm trọng, chỉ còn lại một hơi thở.

Nhưng hắn lấy dùng một loại ý chí không thể tưởng tượng đánh về phía trước, đột nhiên không kịp phòng bị, làm tu sĩ Nguyên Anh Tôn Như Uy lảo đảo một chút.

Lại bởi vì mới vừa rồi Tôn Như Uy đang mừng như điên nên không có cảnh giác, mà tạo cơ hội cho Trương Nhân Trí.

Nhưng Tôn Như Uy định lực mạnh mẽ, hắn nhanh chóng ổn định, cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên duỗi tay bắt lấy đầu Trương Nhân Trí, dùng sức muốn đem hắn ném văng ra.

Trương Nhân Trí hung hăng ôm lấy chân Tôn Như Uy, móng tay tựa như muốn moi thịt ra.

Chỉ là tu sĩ Nguyên Anh đều có hộ thể chi thuật, dù Trương Nhân Trí đã dùng hết toàn lực, cũng không làm gì được.

Hắn hậm chí còn nghe thấy cổ mình rung động.

Nhưng mà một chút đều không đau, nội tạng Trương Nhân Trí vỡ vụn, máu tươi trong cổ họng ào ạt trào ra.

Hắn chợt nghĩ tới trước khi leo lên Kình Thiên Chi Trụ, ngày ấy ở bên trong khách điếm cổ quái gặp được lão bà bà.

Bà bà kia từng nói, chính mình không quáa một tháng, liền có huyết quang tai ương, tánh mạng khó bảo tồn.

Nàng muốn Trương Nhân Trí vạn sự không thể quá mức cố chấp, không bằng cẩu thả tồn tại, ngày sau lại làm hắn đồ.

Thì ra lão thái bà kia quả thực đã tính ra hoàn cảnh hung hiểm hôm nay.

Nếu Trương Nhân Trí nghe lời bà nói, an tĩnh nằm ở chỗ này, không cần tiến lên.

......!Nhưng mà, làm sao có thể từ bỏ mà cúi đầu?

Tiểu hài tử mười mấy tuổi kia, đi theo Thiếu trang chủ, duỗi tay liền kéo tay Thiếu trang chủ.

Khi ngồi xuống, đùi nhất định phải dán vào đối phương.

Không e dè truyền kỳ thể chất của Lâm Tử Sơ, ngôn ngữ tuy không mạo phạm nhưng cũng không phải quá cung kính.

Khi cười to, thiếu niên cũng có thể ưỡn ẹo, dám can đảm chụp đánh bả vai Thiếu trang chủ.

Cho dù không nói lời nào, ánh mắt Lâm Tử Sơ vẫn chưa từng rời khỏi hắn.

Người như vậy, nếu bị người khác rút đi cột sống, sống không bằng chết, Thiếu trang chủ sẽ có bao nhiêu khổ sở?

Trương Nhân Trí đã sớm phát hiện, Lâm Tử Sơ đối Thiên Tình, tuyệt không phải cảm tình huynh đệ kết bái bình thường.

Một khi đã như vậy, như vậy hắn......!sẽ dùng toàn lực, bảo hộ Thiên Tình!

Trương Nhân Trí nổi giận gầm lên một tiếng, quỳ gối bước lên hai bước, hung hãn vô cùng.

Tay phải Tôn Như Uy dùng lực, liền nghe một tiếng giòn vang, cổ cốt Trương Nhân Trí đứt gãy, xụi lơ ngã trên mặt đất.

Đôi tay vẫn ôm chặt lấy Tôn Như Uy chân, đến chết cũng không chịu buông ra.

Trong lòng Lâm Tử Sơ trầm xuống, y đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía lối vào.

"Đại ca, làm sao vậy?"

"......" Lâm Tử Sơ mi đoan nhíu chặt, lắc đầu, nói: "Ta dự cảm rất xấu, tu sĩ Nguyên Anh kia chỉ sợ đã đuổi đến đây"

Thiên Tình ngẩn ra, nói: "Chín khúc Bát Quan địa thế phức tạp, dễ dàng lạc đường.

Chúng ta chạy lâu như vậy, hẳn là sẽ không bị phát hiện đi."

Lâm Tử Sơ gật gật đầu, có chút lo lắng mà nhìn bên phải.

Thiên Tình hiểu ý, nhìn về phía trước bên phải.

Lúc nãy, khi vừa rồi Lâm Tử Sơ nhận ra Viêm Chước Hỏa Lệnh, ngăn không cho Thiên Tình động vào.

Hai người không có dừng lại, chạy sâu vào trong chín khúc Bát Quan, không rảnh lo lạc đường, chỉ mong có thể tránh ra Tôn Như Uy.

Cũng không biết vì sao, Chước hỏa lệnh này dường như có thần trí, cứ treo giữa không trung, âm thầm tới gần Thiên Tình, không muốn rời xa hắn nửa bước.

Lúc này, Chước hỏa lệnh này vẫn cứ như vậy, dán bên cạnh Thiên Tình người không chịu đi.

Thiên Tình cảm nhận được nhiệt độ kinh người của chước hỏa lệnh, vừa chạy vừa mắng: "Cái xú lệnh bài này, thật chán ghét! Vì sao cứ đi theo chúng ta vậy?"

Lâm Tử Sơ im lặng.

Thiên Tình xú tiếp tục mắng: "Đi theo thì thôi đi, vậy mà còn phát sáng.

Không biết ánh sáng, người khác có thể thấy được không.

Nếu thấy rõ, chi bằng ném cái lệnh bài này đi, không lại trở thành mũi tên di động.

Tu sĩ Nguyên Anh kia sớm muộn gì cũng sẽ tìm được."

Lâm Tử Sơ cũng lo lắng điểm này, nhưng chậm chạp không muốn nói ra, là vì tạm thời nghĩ không ra biện pháp giải quyết.

Thiên Tình bỗng nhiên tóm chặt cánh tay Lâm Tử Sơ, ngừng lại.

Hai người thở hồng hộc vì chạy gấp thật lâu.

Thiên Tình nói: "Đại ca, như vậy không phải cách.

Ta có hai biện giải quyết muốn cho ngươi nghe."

Lâm Tử Sơ nhẹ nhàng gật đầu.

Thiên Tình nói: "Nếu bị tu sĩ Nguyên Anh bắt được, với tu vi của chúng ta, đến lúc đó chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé.

Bởi vậy, biện pháp thứ nhất là chúng ta chia nhau ra chạy, bị bắt cả hai cái không bằng chỉ bắt được một người."

Liền thấy Lâm Tử Sơ nhíu mày, chưa mở kịp miệng, Thiên Tình liền giành nói:

"Chỉ là đại ca đối ta tình sâu nghĩa trọng, hai người chúng ta cùng sinh cùng tử, biện pháp này phải bỏ."

Lâm Tử Sơ mím môi, không nói một lời, chỉ hơi cúi đầu, dùng đôi mắt thật sâu mà nhìn Thiên Tình.

Thiên Tình mỉm cười nói: "Bởi vậy chỉ có thể lựa chọn cái thứ hai.

Đó chính là, đại ca, ta dùng tay chạm vào lệnh bài này đem nó ném đi thật xa, hoặc là chôn sâu vào đất."

Lâm Tử Sơ lắc đầu nói: "Viêm Chước Hỏa Lệnh này chính là vật nóng nhất thiên hạ, tu sĩ cấp thấp chạm vào, thân thể."

"Nếu hai ta bị bắt được, mạng sống cũng khó bảo tồn," Thiên Tình nói: "Nếu đại ca nói ta là cái gì Tiểu tiên chủ thì tin ta một lần đi.

Thời gian cấp bách, cứ làm như vậy đi."

Nói xong, giành trước một bước, giơ tay hướng về phía trước, thả người nhảy lên, dùng tay chạm tới chước hỏa lệnh.

Lệnh bài kia lắc về phía sau trốn tránh, chờ Thiên Tình mất đà, mới dừng lại, chậm rãi đi gần tới hắn.

Thiên Tình ánh mắt sắc bén, đầu tiên là giả bất động, sau đó đột nhiên vọt mạnh về phía trước, đôi tay như kiềm đem lệnh bài kia nắm chặt trong lòng bàn tay.

Đôi mắt Lâm Tử Sơ chăm chú nhìn Thiên Tình, một lát sau, phát hiện không có dị trạng, nhẹ nhàng thở ra.

Chước hỏa lệnh giống như bị ngoan đồng bắt lấy chuồn chuồn, không ngừng đong đưa, khó có thể khống chế.

Thiên Tình nắm chặt Chước hỏa lệnh, lúc ban đầu là dùng hai tay, sau đó biến thành một con, liên tục đổi tay, hô: "Đau quá! Con mẹ nó cái này......!Bỏng chết người."

Đang muốn đem thứ này ném ra xa.

Chợt nghe phía trên có người vỗ tay, âm trắc trắc mà cười nói:

"Ghê gớm! Người bình thường cho dù là tu sĩ Kim Đan, đụng tới Viêm Chước Hỏa Lệnh, cũng chỉ có hóa thành tro bụi.

Ngươi......!Ngươi quả thật là Tiểu tiên chủ!"

Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ cả người chấn động, chưa kịp phản ứng lại, Lâm Tử Sơ liền bắt lấy cánh tay Thiên Tình, tóm chặt hắn lui về phía sau.

Bởi vì lui quá nhanh, hai người đồng thời té lăn trên đất.

Tay trái Thiên Tình buông lỏng, Chước hỏa lệnh thoát khỏi giam cầm, lại bay ra ngoài không trung.

Liền nghe được một tiếng oanh vang lớn, ngay trước chân hai người, có hai căn kim thằng, mạnh mẽ tấn công lại đây.

Kim thằng kia nhìn thì mềm mại, kỳ thật rất cưng, đập lên mặt đất, chọc ra hai cái lỗhình tròn.

Lâm Tử Sơ ngửa đầu vừa thấy, cả giận nói: "Tôn Như Uy, ngươi nếu biết, còn dám như thế làm, thật sự to gan lớn mật."

Tôn Như Uy cười to, nói: "Thiên Đạo luân hồi, hôm nay cuối cùng đến phiên ta gặp được cơ duyên.

Ta muốn đạt được Hóa Thần, ta muốn......!Ta muốn báo thù! Vì báo thù, ta có cái gì không dám làm?"

Vừa nói, đôi tay Tôn Như Uy vừa mở ra, vung về phía trước.

Hai kim thằng kia không tiếng động tự mặt đất chui lên giống như hai mũi tên vọt tới hai người.

Tay phải Thiên Tình chấn động, Bạch Lam tiên kiếm được bó trong vải nhanh chóng được bóc ra, thân kiếm run rẩy kịch liệt.

Bức kim thằng đang tiến đến Thiên Tình kia cảm thấy kiếm này bất phàm, do dự một chút, ngừng lại tại chỗ.

Mà dây tới gần Lâm Tử Sơ kia liền gắt gao cuốn lấy Hàn Thử Kiếm, sau đó hướng về trước thăm dò, tựa muốn nhào vào người Lâm Tử Sơ.

Lâm Tử Sơ rụt cổ về phía sau trốn, dùng một chưởng mang theo hàn khí khiến người ta run rẩy, tấn công kim thằng.

Kia kim thằng không chút để ý, tiếp tục linh hoạt quấn lên tay Lâm Tử Sơ.

Nơi bị kia dây thừng chạm qua, liền mất đi khống chế, không thể động đậy.

Lâm Tử Sơ ngạc nhiên, theo bản năng nói: "A Tình chạy mau!"

Thiên Tình mắt điếc tai ngơ.

Hắn bắt lấy Bạch Lam tiên kiếm, hét một tiếng.

Kim thằng cuốn lấy Lâm Tử Sơ giống như tu sĩ, run lên hai hạ, nhưng vẫn quật cường, không chịu buông ra.

Thiên Tình chém xuống một nhát, kim thằng kia có cong nhưng lại không đứt.

Tôn Như Uy cười to:

"Nếu là thời kỳ cường thịnh của Bạch Lam tiên kiếm, ta còn khó có thể đối phó.

Chỉ tiếc, thanh kiếm này trong trận chiến với nghiệt long đã bị hủy, không thể lấy ra chiến đấu, chỉ có thể đặt ở đình các mà ngắm thôi."

Thiên Tình hừ một tiếng, biểu tình kiên quyết, bỗng nhiên giơ tay, đem xem diễn Chước hỏa lệnh đnag lắc lư xem kịch ở bên cạnh chộp lấy.

Lệnh bài kia bị bắt lấy, lại bắt đầu giãy giụa.

Thiên Tình chịu đựng nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay, bỗng nhiên tới gần kim thằng đang dán trên Hàn Thử Kiếm.

Sợi dây sợ hãi run rẩy, vèo tránh thoát.

"Đi!" Thiên Tình bắt lấy Lâm Tử Sơ, dẫm lên Hàn Thử Kiếm, ngự kiếm đi trước.

Lâm Tử Sơ thầm nghĩ, tốc độ ngự kiếm của tu sĩ Trúc Cơ, sao có thể so với tu sĩ thượng Nguyên Anh?

Nếu bị phát hiện, tất nhiên sẽ không thể đào tẩu lần nữa.

Lúc trước gặp phải Tôn Như Uy, hai người đã nhanh chóng bị hắn dùng linh áp kinh sợép đến không thể động đậy.

Chỉ là không biết vì sao, lần này Tôn Như Uy không có sốt ruột khống chế hai người bọn họ, ngược lại còn tùy ý để bọn họ ngự kiếm trốn đi.

Không đúng.

Lâm Tử Sơ hồi tưởng, mới vừa rồi Lý Nhàn lừa hắn Phượng Chiêu Minh sẽ lập tức đến đây, theo lý thuyết Tôn Như Uy hẳn là phải tranh đoạt chớp nhoáng.

Chính lúc đnag hoài nghi, chợt nghe Thiên Tình nói:

"Đại ca, chúng ta ở chín khúc Bát Quan chạy lâu như vậy, vì sao tên tai dài này có thể tìm thấy chúng ta nhanh như vậy?"

Lâm Tử Sơ a một tiếng, chợt tỉnh ngộ.

"Không ổn!".