Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 66

Mây bay đi sương mù vẫn bám theo, trăng di chuyển tinh tú cũng chẳng chịu đứng yên.

Kình Thiên Chi Trụ, Bạch Tàng tiên điện.

Phượng Tiên Quân cùng Bạch Tàng Tiên Tôn chân ngồi đối diện nhau, trước mặt họ là một bàn cờ.

Trên bàn tràn ngập hơn trăm quân cờ hắc bạch tung hoành, hiển nhiên ván cờ đã dần đi vào hồi kết.

Bên trái bàn cờ, đặt hai cái chén trà, trong chén nổi lên lá trà có màu hạnh hoàng, thơm nồng nàn, thật lâu cũng không tiêu tan.

Bên chén trà là một bình sứ trắng nõn, trong bình cắm mấy cây trúc diệp còn dính sương mai, lộ ra hương thanh nhã.

Bạch Tàng Tiên Tôn tay cầm bạch cờ, nhẹ nhàng đem quân cờ dừng lại trên bàn, đánh ra một tiếng vang thanh thúy.

Đồng thời mở miệng hỏi:

"Chiêu Minh, công khóa của Thiên Tình tiến triển như thế nào?"

Phượng Chiêu Minh dừng một chút, không nói lời nào.

Lá trúc trong bình vốn đang thanh tịnh dần dần cuộn tròn lên, đợi đến khi trúc diệp lần nữa giãn ra, nó cũng đã nhiễm màu ngọn lửa.

Bạch Tàng Tiên Tôn híp mắt liếc thấy Trừ Phiền trúc biến hóa như thế, mỉm cười không nói.

Phượng Chiêu Minh rũ mắt nhìn bàn cờ, tay phải vừa muốn lạc tử, đúng lúc này, tiên đồng Thanh Phong đi vào tiên điện, tiến đến bên tai tiên quân, nhẹ giọng nói vài câu.

Thanh Phong sở dĩ lựa chọn cùng Phượng Chiêu Minh thì thầm, chính là bởi vì vô luận ép thanh âm thấp đến mấy, lấy tu vi của Bạch Tàng Tiên Tôn đều có thể nghe rõ câu chuyện.

Đây là một loại tín nhiệm đối với Tiên Tôn.

So với dùng thần thức truyền âm, thì càng thêm tôn trọng hơn.

Bởi vậy Bạch Tàng Tiên Tôn rõ ràng nghe được, Thanh Phong nói:

"Phượng Quân, Bách Nhẫn tông chủ phái sứ giả truyền tin, mời ngài cùng với đến Bồ Nhạc tông......!Ngắm trăng."

Tay cầm cờ của Phượng Chiêu Minh hơi hơi khựng lại, treo giữa không trung.

Dừng một chút, lại vờ như chưa từng nghe thấy, khanh một tiếng, quân cờ rơi xuống, cứu sống cả một mảnh lớn hắc cờ.

Thanh Phong biết tính cách Phượng Chiêu Minh tiên quân trầm mặc ít lời, sau khi thì thầm xong, liền khom lưng cúi người lui ra phía sau.

Bạch Tàng Tiên Tôn nói: "Đã có khách quý mời, Chiêu Minh cũng nên tự mình đi thôi."

Phượng Chiêu Minh nhẹ nhàng gật đầu, dường như không sốt ruột, cũng không vội đứng dậy, chỉ hạ thấp mi mục nhìn ván cờ, biểu tình nội liễm nghiêm túc.

Bạch Tàng Tiên Tôn lại không hề tiếp tục lạc tử, hắn sờ sờ chòm râu bạc, nói: "Thiên Tình tuổi còn nhỏ, quật cường nghịch ngợm, ắt hẳn đã mang đến cho Chiêu Minh không ít phiền não."

"Sư tôn sai rồi." Phượng Chiêu Minh nhíu mày nói: "Thiên Tình làm việc nghiêm túc, kiên trì bền bỉ, từ lúc bái sư đến nay chưa từng một ngày hoang đùa."

"Một khi đã như vậy, Chiêu Minh còn có gì phải phiền não đây?"

"......"

Phượng Chiêu Minh đem quân cờ trong tay để vào vại cờ, rồi nâng đầu gối lên, nói: "Sư tôn, Chiêu Minh cáo từ."

"Chiêu Minh." Bạch Tàng Tiên Tôn bỗng nhiên gọi Phượng Chiêu Minh lại, dừng một chút nói: "......!Thiên Tình cảm xúc hay dao động, dễ dàng khiến Phục Long giữa trán phát cuồng.

Hắn tu vi còn thấp, khó có thể áp chế ác tính của Phục Long, lúc này rất cần hắn bình tĩnh ổn định cảm xúc.

Ngươi kiên nhẫn dạy hắn viết chữ vẽ tranh, dẫn đường cho Thiên Tình, dù sợ hắn cảm xúc mất khống chế, nhưng lo lắng rằng những cách này có thể không đủ để làm dịu đi lệ khí của Phục Long cư ngụ giữa trán Thiên Tình, thật sự khiến người ta phiền lòng.......!Nhưng mà, vi sư đã từng nói với ngươi, vạn sự không thể quá mức cưỡng cầu, ngươi có nghe lọt hay không?"

Trong nháy mắt, cằm Phượng Chiêu Minh bỗng dưng trở nên cực kỳ sắc bén.

Hắn gằn từng chữ một:

"Chiêu Minh hiểu được."

Bồ nhạc tông tuy rằng thành lập chưa lâu, Bách Nhẫn tông chủ tuổi còn trẻ, tu vi cũng không tính cao, nhưng đã là đệ nhất tu sĩ tu tập đại đạo thời gian của Chính Ngô Châu.

Bởi vậy nên thanh danh truyền xa, khiến đông đảo đệ tử đến xin học.

Bồ Nhạc tông chiếm một vùng cực lớn, mênh mang bát ngát.

Hơn nữa nơi đây khí hậu ẩm ướt, linh khí nồng đậm, bốn vách tường thường có sương trắng vờn quanh, đúng là như tiên cảnh.

Mà hiện tại, Bồ Nhạc tông quản giáo nghiêm ngặt, các đệ tử biểu tình nghiêm túc chạy tới chạy lui, nhưng trông lông mày lại có một niềm vui vô hình.

Bởi vì bọn họ nghe nói, hôm nay vào lúc chạng vạng, Chính Dương Tiên Tông Phượng Chiêu Minh tiên quân sẽ đến đây, cùng tông chủ ngắm trăng.

Dù trước khi Bách Nhẫn tông chủ khai tông lập phái đã từng làm kiếm đồng của Phượng Chiêu Minh.

Nhưng mà tu tiên đại đạo, chỉ nghiêng về tu vi mạnh mẽ, không để ý tới xuất xứ anh hùng.

Do đó dù Bách Nhẫn tông chủ từng là thủ hạ của Phượng Tiên Quân thì đã sao?

Hiện giờ, không phải Phượng Chiêu Minh còn muốn cùng tông chủ ngang hàng luận giao, cùng nhau thưởng thức Minh Nguyệt?

Đối với đệ tử Bồ Nhạc tông mà nói, Phượng Chiêu Minh tiên quân tới đây một lần, trên gương mặt bọn họ liền hiện ánh sáng.

Mặt khác, Bách Nhẫn tông chủ một thân trường bào xanh ngọc, ngón trỏ nhàm chán gõ gõ theo tiết tấu trên đầu gối đầu, hai mắt khẽ nhắm, chậm rãi hít thở đả tọa.

Đối với tu sĩ Hóa Thần kỳ mà nói, đột phá không phải hấp thu linh lực đơn thuần,

Bạn đã gửi Hôm nay lúc 16:34

mà chủ yếu dựa vào tu vi nhận thức được những gì đã học.

Lúc này biểu tình của Bách Nhẫn tông chủ thập phần thả lỏng, xem ra cũng không phải đang dựa vào hấp thu linh lực để tăng tu vi.

Chỉ là thả trong gương mặt dù thả lỏng, vẫn cất giấu nét lo âu thoáng hiện.

Bởi vì hắn biết, tính cách của Phượng Chiêu Minh, tám phần nắm chắc sẽ tiếp nhận lời mời của mình.

Nhưng vẫn còn hai phần không dám khẳng định.

Tiết tấu gõ của Bách Nhẫn tông chủ nhanh hơn một chút, cuối cùng trùng với nhịp tim của chính mình.

Cứ như vậy không biết đã trôi qua bao lâu.

Sau khi đề tử Bồ Nhạc tông bận trước bận sau, chuẩn bị trà bánh ngắm trăng.

Mà Bách Nhẫn tông chủ vẫn thuỷ chung ở trong điện nhắm mắt trầm tư.

Chợt thấy có một tu sĩ mặc trường bào đỏ, từ nơi xa rảo bước đến.

Hắn nện bước thong thả, nhưng trong nháy mắt, súc địa thành thốn*, dịch chuyển vạn dặm.

*Súc địa thành thốn: thuật di chuyển của tiên nhân

Tướng mạo cao nhã, khí chất bất phàm.

Có đệ tử nhất thời nhận ra, nói: "Mau đi thỉnh tông chủ!"

Tựa như dã cảm giác được gì đó, Bách Nhẫn tông chủ đang dựa trên giường đột nhiên nhảy lên, đi về phía trước vài bước, liền muốn mở cửa ra.

Nhưng mà hắn thực mau dừng lại, cặp mắt vô thần kia lộ ra thần sắc do dự, rồi sau đó Bách Nhẫn tông chủ giơ tay sờ tóc, phát hiện một chút cũng không hỗn độn, hắn hít vào một hơi sau, chậm rãi đẩy cửa, từ trong điện đi ra.

Ai ngờ đụng tới Phượng Chiêu Minh cũng đang đi về bên này.

Phía sau Phượng Chiêu Minh còn có rất nhiều đệ tử đi theo, so với tư thái ung dung của Phượng Tiên Quân, bọn họ có vẻ phá lệ có vẻ chật vật, thở hồng hộc nói: "Tông chủ! Phượng Tiên Quân bỗng nhiên tới đây, chúng ta không kịp thông báo, ngài ấy đã tự đi vào."

Bách Nhẫn tông chủ không đợi hắn giải thích, tay phải vung lên, hướng đệ tử nói: "Lui ra."

"Vâng."

Nói xong, Bách Nhẫn tông chủ dời mắt, nhìn về phía Phượng Chiêu Minh, cười nói: "Ta mời tiên quân đến đây vào lúc chạng vạng tối, cùng bản tôn thưởng thức Minh Nguyệt, lại không biết Phượng Tiên Quân vì sao tới sớm như thế làm gì? Nước trà tiên quả, đều chưa chuẩn bị xong."

"Không sao." Phượng Chiêu Minh đi vào trong điện của Bách Nhẫn tông chủ, tay phát ống tay áo, đem cửa phòng đóng lại.

Ánh mặt trời bị che đậy trong nháy mắt, căn phòng lập tức trở nên mát mẻ.

Bách Nhẫn tông chủ mắt hạnh híp lại, chậm rãi nói:

"......!Tiên quân đây là có ý gì?"

"Chuyên trao đổi mà tông chủ đề cập lúc trước," Phượng Chiêu Minh cúi đầu, hai mắt nhìn Bách Nhẫn tông chủ, nói: "Bổn quân đồng ý.

Lần này đến đây, là muốn giao cho tông chủ một vật."

Không biết là cái gì chọc giận Bách Nhẫn tông chủ, vẻ mặt của hắn nhất thời trở nên dữ tợn, nhưng thực mau biến mất, lộ ra ý cười.

Bách Nhẫn tông chủ tự mình đi đến trước bàn, mở ấm trà ra, hương trà hương quanh quẩn nơi chóp mũi.

Hắn dùng một ngón tay phải chỉ vào, ấm trà vốn khô ráo, dần dần có nước nóng nổi lên, đem nước trong bình nhuộm thành màu lam tinh khiết rồi càng lúc càng đậm theo tốc độ giãn ra của lá trà.

"Phàm nhân khi uống trà thường lấy tím vi tôn*." Bách Nhẫn tông chủ nói: "Bọn họ hẳn là chưa từng thưởng qua tư bị của lam trà này.

Bản tôn sở dĩ đem này Bồ Nhạc tông đặt ở nơi đây, có hơn phân nửa nguyên nhân là bởi vì nơi này có rất nhiều lam trà.

Phượng Tiên Quân, sao không cùng ta uống thưởng thức một ly?"

*Lấy tím vi tôn: lấy màu tím để thể hiện sự kính trọng

Phượng Chiêu Minh không nói một lời, đi ra phía trước, bỗng nhiên chặn ngang đem Bách Nhẫn tông chủ bế lên.

Người trong lòng ngực giận dữ, biểu tình hung ác, hai mắt tuy rằng vô thần, nhưng lại như có tia tức giận bắn ra.

"Ai cho ngươi......!làm càn như thế!"

Nhưng mà càng khẩn trương đến run rẩy, đôi tay lại gắt gao quàng lấy cổ Phượng Chiêu Minh.

Cường đại thần thức thuộc về tu sĩ hóa thần thổi quét tứ phương, bao trùm mỗi một góc phòng.

Bởi vì mắt của Bách Nhẫn tông chủ bị mù, ngày thường đều phải dựa vào thần thức phân biệt từng nhân vật chung quanh.

Hắn làm người vốn phô trương, không thích thu liễm, thần thức càng khiến người hít thở không thông.

Mà lúc này khi hắn càng cuống quít, thần thức phóng ra càng muốn tìm hiểu kỹ càng đem mỗi đường tơ kẻ tóc của Phượng Chiêu Minh tìm hiểu rành mạch.

"Phượng Chiêu Minh!"

Bách Nhẫn tông chủ cả giận nói: "Bản tôn có thể chính mình......!Ngươi......"

Trong điện, phiêu lãng hương lam trà, mành trướng đong đưa.

Kình Thiên Chi Trụ, Vọng Tình phong.

Trong phong linh lực nồng đậm, núi non mùa hạ nhuốm màu ngọc bích, phong cảnh cực đẹp.

Nhưng mà lúc này, toàn ngọn núi tựa như có mây đen bao phủ, mọi người trên đỉnh núi này đều biết tâm tình chủ nhân không tốt.

Sấu Hỉ một mình nhìn mâm ngọc đầy ắp những món ăn trân quý trước mặt, bỗng nhiên buông đũa, ủ rũ mặt mày.

Sân Hoa đứng ở một bên bồi Sấu Hỉ dùng bữa, nhưng tâm tư lại vướng bận chuyện tôn chủ đem chính mình nhốt ở trong điện không ra.

Trong điện các cửa sổ đều đóng chặt, không hề có một tia sáng mặt trời nào lọt vào.

Thiên Tình ngồi ở trong bóng tối, tay phải không ngừng vuốt ve thứ gì đó.

Hắn gập chân trái lên, tay trái chống ở đầu gối.

Bởi vì ánh sáng mật mờ, trong nhất thời không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Thiên Tình tựa như đang nhẫn nhịn đến cực điểm, muốn đem viên ngọc trong bàn tay xem như đồ vật bình thường mà buông ra, nhưng sao càng nhẫn lại càng không làm được, lại càng dùng sức nắm lấy.

Đợi đến khi hắn ngửi được mùi khét từ hòn đá, Thiên Tình nhảy dựng lên, rống to:

"......!Hắn không biết!"

"Hắn không biết, ta cũng không biết!" Thiên Tình mặt đỏ tai hồng, giữa cổ gân xanh bạo khởi, "Ta cái gì cũng không biết......!Ta đã quên ai, ta đã quên ai!"

Trong mắt đã là lệ nóng lưu chuyển..