Dược Thần

Chương 20: Xung đột

Một tầng mồ hôi tinh mịn nhất thời từ trên trán Kiệt Sâm tuôn ra, hắn cau mày, hắn cũng không dừng lại việc tu luyện, lại đem linh lực nồng hậu tới cực điểm dùng toàn bộ khí lực hung hăng rót vào trong kinh mạch cấp bốn.

- Ba!

Bên tai tựa hồ truyền tới thanh âm tiếng gì đó vỡ tan, nguyên bản Kiệt Sâm đang ngồi xếp bằng bên trong thùng gỗ toàn thân chợt run rẩy lên, khóe miệng nhếch lên truyền ra thanh âm hàm răng cắn chặt ken két, từng đợt đau đớn kịch liệt như đàn kiến cắn nuốt tung hoành ngay giữa ngực Kiệt Sâm, thẳng nhập vào tận sâu trong lòng hắn.

Dùng linh thức không ngừng cảm giác tình huống bên trong cơ thể mình, Kiệt Sâm rõ ràng cảm nhận được đường vào kinh mạch cấp bốn bị linh lực cấp sáu đập vào, lập tức vỡ ra, không ngừng tổn hại.

Mồ hôi lạnh lớn như hạt đầu giàn giụa trên trán Kiệt Sâm, hắn hít sâu vài hơi rét lạnh, thống khổ khi kinh mạch bị vỡ vụn cũng không làm cho hắn do dự chút nào, ngược lại tăng thêm một tia kiên nghị, vẻ mặt của hắn hiện rõ quyết tâm muốn trở thành cường giả của một thiếu niên.

Cắn chặt răng, Kiệt Sâm thở ra một hơi thật dài, linh lực cấp sáu theo sự thúc giục điên cuồng của hắn lại một lần nữa chui vào tận sâu trong kinh mạch, hung hăng đập vào, thế như mãnh hổ trước nay chưa từng có.

- Ba ba ba…

Kinh mạch cấp bốn trong thân thể Kiệt Sâm có chút suy nhược bị linh lực cấp sáu tung hoành phá hủy, đều bị nứt toác ra.

Từng trận tiếng kêu rên tràn ngập thống khổ từ trong miệng Kiệt Sâm tràn ra, một tia máu tươi từ khóe miệng hắn chậm rãi chảy xuống trong thùng gỗ.

Ngay khi toàn thân Kiệt Sâm như nhũn ra, ý chí mãnh liệt cố gắng kiên trì tới mức làm cho mình đừng bị hôn mê, một tia khí lưu màu đỏ từ trong thùng gỗ rót vào trong thân thể hắn, tràn tới chỗ kinh mạch cấp bốn đang tan vỡ.

Từng đợt ôn hòa mát lạnh tràn ngập trong đầu Kiệt Sâm, kinh mạch bị vỡ được khí lưu màu đỏ quanh quẩn, lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được tu bổ lại, trở nên càng thêm tráng kiện, mà cường độ kinh mạch cũng trở nên càng thêm cứng cỏi.

Cứ như vậy, linh lực cấp sáu trong cơ thể Kiệt Sâm vận hành qua kinh mạch một vòng, tiến tới đường vào kinh mạch cấp ba.

Thân mình run rẩy lên, Kiệt Sâm cắn răng đem linh lực cấp sáu lại một lần nữa hung hăng đập tới lối vào kinh mạch cấp ba của mình…

Sáng sớm, ánh nắng ấm áp sáng rỡ từ khe cửa sổ chiếu vào phòng, hình thành từng tia nắng lả tả chiếu sáng cả gian phòng vô cùng yên tĩnh.

Bên trong thùng gỗ đặt ở phòng tắm ký túc xá, một thiếu niên trên mặt chớp động hào quang giờ phút này đang nhắm nghiền đôi mắt, hơi thở thật vững vàng ngồi xếp bằng trong thùng không hề nhúc nhích.

Trong thùng gỗ có chút thủy dịch trong suốt, lại hiện ra một tia ửng đỏ nhàn nhạt, thỉnh thoảng chớp lên, tỏa ra quang mang thật thần kỳ.

Trong miệng thiếu niên thở ra một hơi thật dài, hai mắt bỗng nhiên mở ra, một đạo hồng sắc quang mang thật kỳ dị từ đáy mắt thiếu niên lóe lên, lưu lại song đồng vô cùng trong suốt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Cảm thụ được bên trong cơ thể tràn đầy linh lực, cùng cảm giác thân thể dẻo dai kiên cường, trên mặt thiếu niên không khỏi lộ ra tia tươi cười ấm áp, dáng tươi cười phát ra từ sâu trong nội tâm, lại khiến gian phòng chói mắt sáng rỡ trong nháy mắt giống như trở thành ảm đạm.

- Hoa lạp!

Tiếng nước trong thùng gỗ truyền ra, cũng không thấy thiếu niên có động tác gì khác, một đạo ảo ảnh xẹt qua, thân hình trần trụi của thiếu niên đã bay vút ra ngoài.

Hắn vẩy mạnh một vòng, giọt nước văng khắp nơi, mặc cho bọt nước rơi đầy phòng chiếu xạ ra quang mang mê ly.

Cũng không lau thân thể, thân hình của thiếu niên đã hoàn toàn khô ráo như bình thường.

Trải qua một đêm gian khổ tu luyện thật khó khăn, trên mặt Kiệt Sâm chẳng những không hề có chút mỏi mệt, ngược lại tinh thần lại khỏe mạnh, làm cho người ta có loại cảm giác thần thái ngẩng cao.

Tùy ý mặc vào một bộ quần áo sạch sẽ khô mát, Kiệt Sâm miễn cưỡng duỗi lưng, cảm nhận được khí lưu màu trắng nhạt tràn đầy bên trong kinh mạch, hắn không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm:

- Dựa theo tiến độ này, chỉ cần không tới hai ngày thì có thể tiếp tục thăng cấp đi!

Dù lần trước sau khi Kiệt Sâm tiến vào linh lực cấp sáu thành công, cường độ khí lưu màu trắng nhạt trong kinh mạch cấp sáu của hắn vẫn còn hi vọng đập vào thất cấp, nhưng hắn hiểu rõ mọi việc đều nên tiến hành theo chất lượng, sau khi chuẩn bị làm cho linh lực cấp sáu trong kinh mạch trở nên kiên cố vững vàng, hắn mới tiếp tục tiến hành giai đoạn thăng cấp kế tiếp.

Trong tưởng tượng nguyên lai của Kiệt Sâm, cần dùng trúc thể linh dịch tiến hành trúc thể, cộng thêm tu luyện, ít nhất phải dùng thời gian một tháng mới có thể đem linh lực trong kinh mạch mình kiên cố vững vàng.

Nhưng sau khi trải qua một đêm tu luyện, Kiệt Sâm mới phát hiện dùng linh hạch của Liệt Hổ thú vương cấp hai làm tài liệu chủ yếu, cộng thêm gia nhập Thiên Tâm Hoàng Quả luyện thành trúc thể linh dịch, so với trúc thể linh dịch hắn luyện thành tại kiếp trước hiệu quả thật sự mạnh mẽ hơn rất nhiều, không những kinh mạch tổn hại trong cơ thể chỉ một đêm chữa trị hoàn hảo không chút tổn hao, hơn nữa năng lượng còn sót lại bên trong trúc thể linh dịch càng làm cho kinh mạch cấp sáu của Kiệt Sâm tràn ngập linh lực cấp sáu màu trắng nhạt.

Dưới tình huống bình thường, một người sau khi đạt tới linh lực cấp sáu chỉ có thể vận hành linh lực cấp sáu trong kinh mạch cấp sáu, mà kinh mạch cấp năm không thể tiếp tục chứa đựng linh lực cấp sáu cường đại được nữa.

Nhưng giờ phút này bên trong cơ thể của Kiệt Sâm, mỗi một kinh mạch cấp sáu đều đang không ngừng vận hành linh lực cấp sáu, hấp thu linh nguyên tố trong không khí bên ngoài, trải qua một đêm cường hóa kinh mạch ngũ cấp, đủ thừa nhận vận hành linh lực cấp sáu, như vậy tốc độ tu luyện linh lực cùng tốc độ ngưng tụ linh nguyên tố ước chừng phải nhanh hơn Linh Sư bình thường vài lần, mà lực lượng linh lực cấp sáu trong cơ thể Kiệt Sâm cũng phải nhiều hơn người bình thường gấp mấy lần.

Dùng tốc độ như vậy tu luyện, Kiệt Sâm dám khẳng định bao lâu sau chính mình có thể trùng kích lên linh lực cấp bẩy.

Thu dọn lại phòng tắm, nhìn đồng hồ đã tới giờ học, Kiệt Sâm lập tức đi ra khỏi phòng hướng bên ngoài học viện đi đến.

Trong kế hoạch tu luyện của Kiệt Sâm, trúc thể linh dịch là một bộ phận trong tu luyện, ngoại trừ ngày sau mỗi tối phải dùng linh lực đập vào kinh mạch, hơn nữa dùng trúc thể linh dịch tiến hành chữa trị, Kiệt Sâm còn cần mua một ít đạo cụ cùng tài liệu tiến hành rèn luyện cường hóa thân thể của chính mình.

Muốn tiến hành rèn luyện thân thể, biện pháp đơn giản nhất chính là làm cho thân thể mỗi thời mỗi khắc đều vây trong tình trạng rèn luyện, không ít người thông qua phụ trọng trên thân thể, buộc vật nặng xúc tiến cường độ cơ thể đề cao cùng sinh trưởng dùng tiến hành rèn luyện.

Nhưng Kiệt Sâm từng là Linh Dược thánh sư cửu giai, tự nhiên không cần dùng biện pháp cấp thấp như vậy, bởi vì khi làm như vậy tuy thân thể được rèn luyện cao độ nhưng bởi vì sinh trưởng không được nhịp nhàng sẽ tạo thành tổn hại nhất định đối với chính cơ thể của mình.

Mà cách làm của Kiệt Sâm chính là làm cho mỗi bộ phận trên thân thể mình mỗi thời mỗi khắc đều bị lực áp bách của sức hút đại địa, đạt tới mục đích rèn luyện thân thể, hiện tại hắn cần đi ra ngoài mua một ít tài liệu tạo ra lực áp bách của sức hút đại địa lên thân thể mình.

- A, đây không phải Kiệt Sâm đại danh đỉnh đỉnh của chúng ta đó sao, như thế nào? Còn chưa bị học viện cho thôi học sao?

Ngay khi trong lòng Kiệt Sâm còn đang suy nghĩ đi đâu mua những tài liệu kia, một thanh âm ngả ngớn đột nhiên truyền vào trong tai cắt đứt suy nghĩ của hắn.

Ở trước mặt Kiệt Sâm là một thiếu niên bộ dáng có chút kiêu căng, tuổi tác xấp xỉ hắn đang ngẩng cao đầu, trong ánh mắt mang theo một tia ngả ngớn nhìn Kiệt Sâm, mà bên người thiếu niên là một thiếu nữ có mái tóc vàng và đôi mắt xanh ngọc, trên người mặc trường bào màu hồng, làn da trắng nõn dưới ánh nắng sáng sớm chiếu xuống mang theo một tia hư ảo, làm cho người ta có loại cảm giác thật thần thánh.

Nhìn thấy thiếu niên kia, thân hình Kiệt Sâm không tự chủ thoáng run nhẹ, một đoạn trí nhớ từ sâu trong đầu hắn chợt hiện ra.

Thiếu nữ trước mặt Kiệt Sâm tên là Lộ Tây, là bạn gái đầu tiên của Kiệt Sâm, khi đó Kiệt Sâm có vinh dự là thiếu niên thiên tài ở trong học viện thật sự được nổi danh, được nữ sinh hoan nghênh, ở trong nhóm người Kiệt Sâm trúng ý thiếu nữ xinh đẹp này.

Mà lúc ấy thiếu niên kia tên là Khải Đặc cũng theo đuổi Lộ Tây, nhưng cuối cùng Lộ Tây vẫn lựa chọn Kiệt Sâm.

Nhưng không ai ngờ được thiên tài thiếu niên Kiệt Sâm sau khi đạt tới linh lực cấp năm liên tiếp hai năm không có chút tiến bộ, bị mọi người gọi là phế vật, lần lượt không vượt qua yêu cầu kiểm tra, làm Lộ Tây tràn ngập thất vọng, mà Khải Đặc nhân thời cơ mình đã đạt tới linh lực cấp tám đã chiếm đoạt Lộ Tây về bên người mình.

Hai mắt liếc qua Lộ Tây, bản thân từng là Linh Dược thánh sư cửu giai, Kiệt Sâm từng gặp qua vô số mỹ nữ, hắn thật muốn nhìn xem thiếu nữ này có gì khiến cho thân hình hiện tại của hắn phải run rẩy không thể khống chế, lại có thể khiến cho chủ nhân ban đầu của khối thân thể này phải yêu tới khắc cốt minh tâm đến như thế.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Kiệt Sâm, Lộ Tây không khỏi cúi đầu, một tia áy náy từ đáy lòng nàng trỗi lên, nhưng ngay lập tức liền biến mất vô tung, ai bảo ngươi thời gian dài như vậy cũng không thể thăng cấp, nữ nhân cần đi theo cường giả, mà không phải một phế vật bị người cười nhạo, Lộ Tây ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập vẻ thản nhiên, kéo lấy cánh tay Khải Đặc.

Ra ngoài sự dự kiến của nàng chính là trong ánh mắt Kiệt Sâm, Lộ Tây không hề cảm nhận được chút trách cứ hay thống khổ, ánh mắt của hắn bình tĩnh như một đầm nước sâu thẳm, sâu không thấy đáy.

Chính là nữ tử này? Thật quá bình thường rồi đi! Kiệt Sâm từng gặp qua vô số mỹ nữ xuất sắc tuyệt thế, giờ phút này tuy thiếu nữ ngây ngô trước mặt mình có chút xinh đẹp, nhưng ở trong lòng Kiệt Sâm so sánh với những đại mỹ nhân đại lục kiếp trước, hoặc so sánh với công chúa của đế quốc, lại vô cùng bình thường!

Nghĩ tới đây, không để ý tới lời nói của Khải Đặc, Kiệt Sâm cất bước đi ra cổng học viện, hiện tại hắn không có thời gian lãng phí vào những việc nhàm chán như vậy làm gì.

- Ai cho ngươi đi rồi? Phế vật!

Nhìn thấy Kiệt Sâm không thèm nhìn mình, điều này làm Khải Đặc đang dự định nhục nhã hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, thân thể tiến tới một bước ngăn cản trước mặt Kiệt Sâm.

Nhìn thấy thân hình chắn ngang trước mặt mình, Kiệt Sâm khẽ cau mày, ánh mắt có chút lạnh lẽo ngay lúc này đã rơi lên khuôn mặt Khải Đặc khiến cho người ta cảm thấy vô cùng chán ghét!

- Cút ngay!

Đối với việc tên Khải Đặc ngăn trước mặt mình, Kiệt Sâm chỉ lạnh lùng nói hai chữ! Không biết tại sao nhưng mặc dù chỉ mới gặp tên gia hoả này lần đầu mà trong lòng đã vô cùng chán ghét!

- Ngươi nói cái gì?

Khải Đặc khẽ biến sắc, không ngờ Kiệt Sâm dám nói như vậy với hắn.

- Tiểu tử ngươi có phải không muốn sống nữa? Hừ, đừng tưởng rằng vừa tấn cấp đã lên mặt, cũng chỉ là vận cứt chó mà thôi! Ta thấy ngươi vẫn nên ngoãn ngoãn để bị đuổi học đi, sau này sẽ không còn vận khí tốt như vậy nữa đâu! Phế vật!

Trên mặt Khải Đặc đầy vẻ trào phúng và xem thường nhìn Kiệt Sâm.

Kiệt Sâm ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn lúc này vô cùng lạnh lẽo nhìn Khải Đặc. Bao lâu rồi? Kiệt Sâm cũng đã quên mất rốt cuộc là bao lâu rồi, dường như là từ năm mười tám tuổi của kiếp trước khi hắn trở thành một Linh Dược Tôn Lục giai về sau thì đã không còn có người nào dám nói chuyện như vậy với hắn nữa.

Nếu ở tình huống bình thường cùng với rất nhiều kinh nghiệm của kiếp trước, Kiệt Sâm căn bản sẽ không để sự khiêu khích của tên nhóc Khải Đặc này trong lòng nhưng không hiểu vì sao, cũng có thể là do tâm tình của chủ nhân trước khối thân thể này ảnh hưởng, một luồng phẫn nộ từ trong nội tâm Kiệt Sâm lẳng lặng bốc lên.

Kiệt Sâm khẽ tiến lên một chút va chạm thẳng với thân hình cường tráng của tên Khải Đặc trước mặt, linh lực cấp sáu trong cơ thể vận chuyển với tốc độ cực nhanh, một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ từ trong người Kiệt Sâm bộc phát ra hung hăng đẩy văng cả người Khải Đặc ra xa rồi sau đó Kiệt Sâm điềm tĩnh như không có việc gì tiếp tục đi về phía đại môn học viện.

Ở kiếp trước, ngay cả Thánh Linh Sư Cửu giai cũng không dám ngăn trở trước mặt Kiệt Sâm mà hôm nay ngay cả một tên tiểu tử linh lực còn chưa đạt tới Nhất giai Linh Đồ mà cũng dám ở trước mặt hắn kêu to gọi nhỏ?

Ở cái thế giới mạnh được yếu thua này, Kiệt Sâm lại một lần nữa hiểu được cái gì gọi là thực lực vi tôn.

Bị sức mạnh của Kiệt Sâm trùng kích, thân thể Khải Đặc liên tục lui lại phía sau trên nền đá hoa cương cứng rắn. Mà hiện tại ở hai bên đường cũng có không ít đệ tử vây quanh, không ít người nhận ra Kiệt Sâm đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ, còn có mấy người biết được chút nội tình thì đang thao thao kể lể lung tung ...

Dưới con mắt của nhiều đệ tử vây xem như vậy, thể diện của Khải Đặc xem như đã mất sạch nên sắc mặt hắn vô cùng khó coi gầm lên một tiếng xông tới Kiệt Sâm.

- Bình tĩnh, Khải Đặc. Đừng!

Lộ Tây đứng một bên vội vàng kéo cánh tay Khải Đặc lại, trong ánh mắt còn lộ ra một tia cầu khẩn. Cho dù hiện tại nàng đã rời khỏi Kiệt Sâm, đã không còn quan hệ gì với nhau nữa nhưng nàng cũng không muốn Kiệt Sâm và Khải Đặc hai người tiếp tục phát sinh xung đột gì nữa.

- Cút ngay cho ta! Đừng có ngăn cản ta!

Âm thanh xì xầm bàn luận xung quanh khiến cho sự phẫn nộ đã chiếm toàn bộ thần trí của Khải Đặc, hắn hung hăng hất văng cánh tay của Lộ Tây ra, phẫn nộ lao tới Kiệt Sâm.

- Các ngươi định làm gì vậy hả? Muốn học viện khai trừ hay sao?

Đúng lúc này, một thanh âm uy nghiêm đột nhiên từ bên ngoài truyền vào. Âm thanh cực lớn chấn nhiếp toàn trường!