Dược Thần

Chương 59: Bị dùng hình, thật tốt

- Lão tử quản ngươi là ai, đã đến đây rồi còn dám huênh hoang, rơi vào tay gia gia ta, cho dù là một con rồng, thì cũng phải cúi đầu cho ta.

Đại hán đứng trước mặt Trát Khắc hung hăng nhổ một bãi nước bọt, giơ cao sợi roi da có gai trong tay, hung hăng quất xuống.

Chát, chát, chát...

Roi da sắc nhọn đánh lên người Trát Khắc, xé tan y phục trên người thành những mảnh vụn, những vết máu thoáng cái đã xuất hiện chằng chịt bên ngoài cơ thể Trát Khắc, từng tia máu tươi, từ những vết máu đó từ từ chảy xuống.

Tiếng nện roi da vang khắp phòng dùng hình, truyền đến tai các phạm nhân bị giam gần đó khiến tất cả không khỏi rùng mình, đặc biệt là một số phạm nhân từng chịu qua roi hình, mặt đầy sợ hãi, trốn trong góc tường, sợ lát nữa họ sẽ lại kéo mình ra, cảm giác đó, trước đây đã từng nếm một lần họ không muốn nếm lại lần nữa.

Cảm giác đau đớn đó, có thể nói là sống không bằng chết!

- Ha ha, đánh giỏi lắm, có gan thì ngươi đánh chết lão tử đi, ranh con, đánh không chết lão tử ngươi chính là kẻ hèn nhát.

Dưới trận mưa roi da Trát Khắc vẫn thản nhiên cất tiếng cười vang, không hề để ý đến cảm giác đau rát mà chiếc roi da được ngâm trong nước muối và nước ớt mang lại.

- Tiểu tử mạnh miệng này, mạnh miệng này.

Hán tử kia nghiến răng, dùng lực quất:

- Những kẻ mạnh miệng như ngươi lão tử gặp nhiều rồi, đợi lát nữa ngươi sẽ phải cầu ông nội mách bà ngoại ngay.

Đại hán bên cạnh cũng đang dùng roi da đánh lên người Kiệt Sâm, khác với Trát Khắc, Kiệt Sâm không nói tiếng nào, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đại hán trước mặt, khiến hắn cũng phải rùng mình.

- Ai cho ngươi lườm ta, ai cho ngươi lườm ta.

Đại hán kia dùng lực vừa quát vừa vung roi da, tựa hồ chỉ như vậy, mới có thể giảm bớt sợ hãi trong lòng hắn.

- Phì... Đại Giang, chúng ta nghỉ ngơi một lúc đi.

Một đại hán sau khi quất vài chục roi, miệng thở hổn hển nói.

- Cũng được, Đầu trọc, chúng ta có là thời gian, xem lát nữa chúng ta xử lý chúng kiểu gì.

Hai đại hán thả hai chiếc roi da vẫn còn dính vụn thịt vào trong nước muối và nước ớt, mở cửa phòng, đi ra ngoài.

- Khục khục, Kiệt Sâm, tiểu tử ngươi thế nào?

Trát Khắc ho hai tiếng, có chút vô lực nói, bị Mai Tây đánh trọng thương, bây giờ lại bị dùng đòn hiểm, cho dù Trát Khắc mình đồng da sắt, thì cũng có chút không chịu nổi.

- Ta không sao, nhưng ta thấy ngươi hình như sắp không chịu nổi nữa rồi.

Kiệt Sâm ở trên giá hình quay đầu nhìn Trát Khắc.

Những lời Kiệt Sâm nói không phải khách sáo, lúc nãy bị tên Đầu Trọc đánh, thân thể mặc dù rất đau, nhưng không hiểu tại sao, huyết dịch chảy ra càng nhiều, luồng sức mạnh kì lạ bốc lên trong người càng lớn, trong nháy mắt lan ra khắp cơ thể hắn.

Luồng sức mạnh này không phải Trúc thể linh dịch mà Kiệt Sâm rót vào cơ thể, cũng không phải căn cứ Bạo Lực Linh sư vận hành công pháp tu phục chi lực, mà là bốc ra từ trong huyết dịch và cơ thể hắn, luồng sức mạnh này, có năng lực chữa trị thân thể cực mạnh, chỉ một lúc đã khiến thân thể vốn dĩ đang bị thương nặng của Kiệt Sâm hồi phục hoàn hảo như lúc ban đầu.

Nếu như bây giờ có một y sư cẩn thận kiểm tra Kiệt Sâm, sẽ phát hiện vết roi cuối cùng trên người Kiệt Sâm, bây giờ đã đóng vẩy, tổ chức cơ bắp đang từ từ hồi phục, vết thương từ trận chiến đấu trong phường thị lúc nãy, bây giờ sớm đã biến mất, hoàn hảo như lúc ban đầu, khỏe mạnh đến không thể khỏe mạnh hơn.

Khiến Kiệt Sâm không thể hiểu được là, lúc nãy hắn có thể cảm nhận rõ ràng, cơ thể mình mỗi lần bị quất một roi, thân thể mỗi lần thêm một vết thương, Linh lực cấp tám trong cơ thể lại tăng lên một phần, trận chiến trong Linh sư công hội phường thị vốn dĩ đã tiêu hao số Linh lực cấp tám còn lại, trong khoảng thời gian ngắn ngủi lúc nãy, đã hoàn toàn hồi phục, thậm chí còn đậm đặc hơn trang thái đỉnh phong trước khi bị thương, có cảm giác sắp leo lên cấp chín.

Khiến trong lòng Kiệt Sâm tràn ngập kinh ngạc là, năng lực hồi phục thân thể của lưu phái Bạo Lực Linh Sư là cực mạnh, nhưng chưa bao giờ hắn nghe nói có tình huống này phát sinh, hơn nữa sức mạnh này, dường như chỉ ở trạng thái đặc thù, mới được kích phát ra.

Đối với thân thể mình, một đống sự kiện quái dị khiến Kiệt Sâm tràn ngập hiếu kì, cảm giác đau đớn kì lạ truyền đến từ trong linh hồn khi mình tấn cấp lên cấp sáu, năng lực hồi phục đáng sợ khi mình trọng thương và luồng sức mạnh kì dị đột nhiên bốc lên từ trong thân thể và huyết dịch, đáng sợ hơn là, mình mỗi lần bị thương đều khiến thực lực biến mạnh, những điều này khiến Kiệt Sâm trong lòng vô cùng nghi hoặc.

Cho dù sở hữu tri thức siêu việt ba ngàn năm, kiếp trước thân là Linh dược thánh sư cửu giai, Kiệt Sâm cũng không thể lý giải được hiện tượng này.

- Mẹ, ta quên mất thân thể biến thái của tiểu tử ngươi.

Trát Khắc tức tối nói:

- Ngươi nói ta không ổn? Ngươi đang đùa đấy à, ta nói cho ngươi biết, chút thương tổn này đối với Trát Khắc ta mà nói chẳng khác gì gãi ngứa, ngươi xem vết những vết sẹo trên người ta, có thương tổn nào mà ta chưa từng trải qua, chút thương này chỉ là cái rắm,...

Trát Khắc vặn vẹo thân thể, hình như chạm vào vết thương nào đó, miệng phát ra một tiếng xuýt xoa khe khẽ mà nếu không chú ý sẽ không thể nghe thấy.

- Là ta liên lụy ngươi.

Kiệt Sâm nhìn Trát Khắc, cảm nhận được tình nghĩa Trát Khắc dành cho mình, trong lòng không khỏi cảm động.

- Phì, tiểu tử ngươi nói gì vậy, già mồm, ngươi xem nhé, mấy tên này ta nhớ hết rồi, đợi lão tử ra ngoài, ta sẽ cho chúng biết tay.

Trát Khắc vẫn còn ba hoa.

- Ha ha, nói đúng, là ta già mồm, đợi chúng ta ra ngoài, sẽ quay lại tìm chúng tính sổ.

Kiệt Sâm bật cười, sau đó lại im lặng nhìn Trát Khắc thì thầm nói:

- Trát Khắc, nếu ngươi ngươi tin ta, đem linh lực trong người vận hành theo lộ tuyến này, có thể chữa trị vết thương cho ngươi...

Kiệt Sâm nhìn xung quanh không có ai, đem một đoạn phương pháp vận chuyển linh lực chữa trị cơ thể cơ bản nhất trong bạo lực Linh sư tu luyện công pháp nói với Trát Khắc, trong điều kiện thời gian gấp rút như thế này, cũng chỉ có thể dạy cho Trát Khắc một đoạn nhỏ, nếu không cho dù cứu được Trát Khắc ra ngoài, thân thể bị thương nặng như vậy, thực lực cũng sẽ bị ảnh hưởng, không tốt cho việc tu luyện sau này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

- Chữa trị vết thương cho ta?

Trát Khắc có chút nghi hoặc lên tiếng, nhưng vẫn đem nhất giai cao cấp linh lực trong người vận chuyển theo lộ tuyến mà Kiệt Sâm nói.

Lộ tuyến vận chuyển linh lực mà Kiệt Sâm nói rất đơn giản, rất nhanh, Trát Khắc đem toàn bộ linh lực trong cơ thể vận chuyển một vòng theo lộ tuyến mà Kiệt Sâm nói.

- Ý, chuyện gì xảy ra vậy? Cái này...

Cảm thấy tình trạng bên trong cơ thể Trát Khắc đôt nhiên trợn tròn mắt, ánh mắt lộ ra thần sắc khó tin.

Trong cảm giác của Trát Khắc, trong linh lực vận chuyển một vòng theo lộ tuyến kia đột nhiên sinh ra một luồng sức mạnh kì quái, khi luồng sức mạnh này tiếp xúc với nội tạng và cơ bắp bị thương của mình, nhất thời truyền đến cảm giác mát lạnh, đau đớn trên người, cũng từ từ biến mất.

Hiệu quả này, thật chẳng khác gì uống liệu thương dược tề sơ cấp, cái này, cái này... đúng là quá khoa trương.

Trát Khắc khiếp sợ nhìn Kiệt Sâm, lúc này hắn mới biết, tại sao trong lúc bồi luyện thân thể Kiệt Sâm lại biến thái như vậy, thì ra hắn vừa chịu đòn, vừa trị thương.

Thông thường, một môn công pháp ở đại lục Tư Đặc Ân trong một vài gia tộc đều là bí mật bất truyền, nhưng Kiệt Sâm lại truyền cho mình, cái này... cái này khiến trong lòng Trát Khắc tràn ngập cảm xúc phức tạp.

Cho dù lộ tuyến vận hành linh lực mà Kiệt Sâm nói với mình tương đối đơn giản, nhưng thân là mạo hiểm giả Trát Khắc hiểu rất rõ, môn công pháp mà Kiệt Sâm nói với mình quan trọng thế nào, nếu truyền ra ngoài, sẽ gây nên không biết bao nhiêu sóng gió.

Đối với một môn công pháp biến thái như vậy, cho dù là thịt nát xương tan, cũng có thể hồi phục được.

Lúc này trong lòng Trát Khắc như đang dời non lấp bể, phức tạp vô cùng, nhưng lúc này hắn không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Kiệt Sâm, trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, sau này vì Kiệt Sâm, cho dù phải lên núi đao, xuống biến lửa, cho dù phía trước vạn tử vô sinh, mình cũng tuyệt đối không nhíu mày.

Nhìn thấy Trát Khắc hình như có hiệu quả, Kiệt Sâm thản nhiên cười, hắn đương nhiên không biết lúc này trong lòng Trát Khắc đang nổi lên rất nhiều suy nghĩ, dù sao, mình dạy hắn chỉ là một đoạn đơn giản và cơ bản nhất trong công pháp tu luyện của Bạo Lực Linh Sư, đối với Kiệt Sâm mà nói, những thứ này căn bản không là gì.

Nhưng bây giờ Trát Khắc mặc dù chỉ học một đoạn cơ bản nhất, nhưng đối với hắn mà nói cũng có ích lợi rất lớn, thậm chí vừa có thể chịu hình vừa có thể tu luyện.

Két một tiếng, vửa phòng hình một lần nữa mở ra, hai đại hán miệng cười dữ tợn một lần nữa đi vào.

Kiệt Sâm trong lòng tràn ngập chờ đợi, dù sao mỗi một roi của đối phương đối với mình mà nói, đều có thể nâng cao hàm lượng linh lực trong cơ thể, thế gian này, nhiệt tình chịu hình như vậy, có lẽ cả đại lục cũng chỉ có một mình Kiệt Sâm.

Không, vẫn còn một người!

- Đến đây, lũ ranh con, đến đánh Trát Khắc đại gia của các ngươi đi, đợi Trát Khắc đại gia ta ra được bên ngoài, các ngươi ở đó mà chờ chết.

Trát Khắc điên cuồng vận chuyển linh lực trong người, từng tia năng lượng hồi phục không ngừng tưới vào cơ thể hắn, khiến đại não Trát Khắc vô cùng hưng phấn.

- Hừ, vào đây còn muốn ra ngoài, kiếp sau đi.

Đại hán đối diện Trát Khắc cười lạnh một tiếng, chiếc roi da có gai trong tay, lại vung lên lần nữa.

Ba, ba, ba...

Trong phòng hình, một lần vang lên những tiếng đánh đập mạnh liệt, trong không gian yên tĩnh của kiểm sát thử, truyền đi thật xa.

Khi tất cả phạm nhân đều đang hoang sợ run rẩy, thì Kiệt Sâm - kẻ bị hành hình, lại đang hưởng thụ khoái cảm thể lực tăng lên.

Bị dùng hình, thật tốt...

Trong đại sảnh Kiểm sát thự Thành Tháp Lâm, Tiếu Ba đang thở hồng hộc, khóe miệng rỉ máu, hai hộ vệ hung hăng tóm lấy Tiếu Ba, bản thân cũng thảm hại vô cùng.

- Các ngươi dám đối phó với một Linh dược sư, không sợ Linh dược sư công hội tìm các ngươi nói chuyện sao.

Nhìn Tư Đế Nhĩ, Tiếu Ba hung hăng nói.

- Linh dược sư công hội, hừ, đừng lấy Linh dược sư công hội ra đây dọa ta, một Linh dược đồ cỏn con ngươi dám tự ý xông vào Kiểm sát thự ta, xem Linh dược sư công hội sẽ bảo vệ ngươi thế nào.

Tư Đế Nhĩ sắc mặt âm trầm nói:

- Đem hắn ném ra ngoài cho ta.

Cho dù đã dạy cho Tiếu Ba một bài học, nhưng Tư Đế Nhĩ vẫn không dám tùy tiện giữ một Linh dược sư lại, dù sao người ta cũng không phạm lỗi gì nghiêm trọng.

- Không ngờ Kiệt Sâm lại có bạn là Linh dược sư.

Mại Khắc nãy giờ vẫn đứng bên cạnh quan sát lẩm bẩm một câu, sau đó đi theo hai hộ vệ áp giải Tiếu Ba ra ngoài, lúc nãy bởi vì Tiếu Ba đột nhiên xông vào, khiến chúng không thể giữ lại cho nên bây giờ chúng phải quay về phục mệnh.

- Ây da, mấy người các ngươi không được đi vào, nơi này là trọng địa của Kiểm sát thự.

Nhưng không đợi bọn Mại Khắc đi đến cửa đại sảnh, bên ngoài một lần vang lên những tiếng huyên náo, một nhóm người bước vào trong sự chú ý của Mại Khắc.

Dẫn đầu là một nữ tử khoác trường bào màu hỏa hồng, thần sắc băng lạnh, bên cạnh nàng, là một nam tử trung niên tuổi tác chưa lớn, một thanh trường kiếm đeo bên hông, mặt đầy uy nghiêm, sau lưng hai người, còn có hai thiếu niên nữa.

- Tiếu Ba, ngươi không sao chứ?

Nhìn thấy Tiếu Ba đang bị hai hộ vệ mang ra, một thiếu niên trong đó lập tức hét lớn, xông lên.

- Buông hắn ra.

Nhìn thấy Tiếu Ba, nữ tử tóc đỏ lạnh lùng nói, hai hộ vệ Kiểm sát thự không biết vì sao, sau khi nghe nữ tử đó nói, không tự chủ được buông Tiếu Ba ra.

- Lão sư Khắc Lai Nhân, Phong Diệp lão sư, mọi người đến rồi, Kiệt Sâm có lẽ đang ở bên trong.

Nhìn thấy bốn người này, trên mặt Tiếu Ba lập tức hiện lên một vẻ vui mừng.

Bốn người vừa xuất hiện, chính là Khắc Lai Nhân và Phong Diệp, cùng hai người báo tin Cổ Bình và Tạp La Đặc.

Tình cảnh đúng là không cho người ta đi, Mại Khắc dẫn thủ hạ im lặng quay lại đại sảnh, được, coi như xem trò vui.

Khải Đặc đang nằm trên ghế nhìn thấy lão sư Khắc Lai Nhân và Phong Diệp, không khỏi co người lại, nếu nói nhìn thấy Tiếu Ba còn đỡ, thân là lão sư của học viện Tây Tư, Khải Đặc khá là sợ Khắc Lai Nhân và Phong Diệp.

- Thự trưởng Tư Đế Nhĩ, nghe nói Kiệt Sâm học viên của học viện chúng ta bị người của Kiểm sát thự các ngươi bắt, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn Tư Đế Nhĩ, Khắc Lai Nhân thần sắc lạnh nhạt thản nhiên nói.

- Kiệt Sâm hắn động thủ đánh người ở phường thị Linh sư công hội, đánh trọng thương ái tử Đặc Lặc Y của tại hạ cùng Khải Đặc và hai hộ vệ của hắn, Kiểm sát thự ta để bảo vệ trị an Thành Tháp Lâm, đối với những kẻ bất chấp luật pháp vương quốc, tội ác tày trời này, đương nhiên phải trông giữ nghiêm ngặt, thẩm vấn thật kĩ, không biết hai vị xưng hô thế nào?

- Ồ, sao ta nghe nói lại không giống vậy, là Đặc Lặc Y và Khải Đặc ý thế hiếp người, muốn làm điều bất lợi với học viên của học viện chúng ta, cho nên hắn mới ra tay phản kháng, bất kể thế nào, xin Thự trưởng Tư Đế Nhĩ giao Kiệt Sâm cho chúng ta, học viện Tây Tư hứa sẽ giáo dục nghiêm khắc.

- Hừ, ý tứ người là Kiểm sát thự chúng ta xử lý không đúng?

Tử tước Tư Đế Nhĩ nheo mắt, nói:

- Kiểm chứng sự thật là trách nhiệm của Kiểm sát thự chúng ta, hơn nữa ngươi cũng không thể nói mà không có bằng chứng, có đội trưởng Mại Khắc của Linh sư công hội ở đây, hắn tận mắt nhìn thấy Kiệt Sâm hành hung, ngoài ra Quản sự Mai Tây của Linh sư công hội còn phải đích thân đến trừng trị hung đồ, mới có thể giữ được tính mạng cho con trai ta.

Mại Khắc đứng bên cạnh không khỏi rụt đầu, mẹ, chuyện gì cũng kéo lên đầu ta, ta không muốn tham dự vào đâu, nhìn khí thế của Khắc Lai Nhân và Phong Diệp, Mại Khắc biết hai người này không đơn giản, trước mặt họ mình chẳng khác gì một con kiến.