Dược Thần

Chương 78: Đội mạo hiểm Cuồng Lang

Kiệt Sâm đi thẳng đến trước quầy tiếp tân, nói với nhân viên trao đổi Thẻ đánh bạc:

- Lão gia tử Lôi Nặc có phải làm việc ở đây không?

- Lão gia tử Lôi Nặc? Đúng vậy.

Nhân viên phục vụ kia nhìn Kiệt Sâm, gật đầu nói:

- Nhưng hắn bây giờ không ở đây.

Kiệt Sâm gật gật đầu, nói:

- Vậy thì tốt, nhưng không biết mấy ngày trước là ai đánh ông ấy bị thương?

- Ngươi là ai? Đến đây có việc gì?

Không đợi nhân viên phục vụ trả lời, người trung niên chủ quản bên cạnh đã lập tức tiếp lời, nhìn Kiệt Sâm mặt đầy nghi hoặc.

- Ta là ai không quan trọng, ta đến đây chính là muốn biết, mấy ngày trước là ai đánh bị thương lão gia tử Lôi Nặc.

Người trung niên nhìn Kiệt Sâm thản nhiên nói:

- Chúng ta không biết, nếu tiên sinh ngươi đến chơi, có thể đổi Thẻ đánh bạc ở đây, nếu không, ngươi có thể đi xem loanh quanh trong đại sảnh.

Kiệt Sâm lạnh lùng nhìn người trung niên trước mặt, trong ngữ khí mang theo một tia lãnh ý:

- Ta không phải đến chơi, cũng không muốn xem, ta chỉ là muốn biết, mấy ngày trước sai đã đả thương lão gia tử Lôi Nặc.

- Ta nói là chúng ta không biết, Lôi Nặc trước đây đúng là có làm việc ở đây, nhưng mấy ngày trước vì phạm một số sai lầm, đã bị sòng bạc chúng ta khai trừ, những chuyện còn lại chúng ta không biết, tiên sinh ngươi nếu như đến chơi chúng ta hoan nghênh, còn nếu tiếp tục dây dưa không rõ, ta sẽ gọi hộ vệ.

Trong ngữ khí người trung niên đã có thêm một tia uy hiếp.

- Vậy thì xin lỗi.

Kiệt Sâm đột nhiên cười với người trung niên, sau đó một tay tóm lấy cổ áo hắn, nhấc hắn ra khỏi quầy:

- Kiên nhẫn của ta có hạn, ta hỏi lần cuối cùng, lão gia tử Lôi Nặc mấy ngày trước là bị ai ở đây đả thương?

Bị Kiệt Sâm nhấc lên, người trung niên mặt không có lấy một tia sợ hãi, ngược lại còn nhìn Kiệt Sâm bằng ánh mắt chế giễu, trong mắt đầy vẻ trấn định:

- Ngươi muốn làm gì, biết chỗ này là đâu không mà dám đến đây gây chuyện!

Kiệt Sâm nhíu mày, không muốn cùng người trung niên phí lời nên một tay ném hắn ra ngoài, đập mạnh vào chiếc kệ phía sau quầy.

Rầm một tiếng, người trung niên ngã xuống đất, Thẻ đánh bạc trên kệ văng tứ tung, khóe miệng rỉ ra một tia máu tươi.

- Hộ vệ, hộ vệ.

Người trung niên chật vật bò dậy, lập tức hét lớn, ánh mắt nhìn Kiệt Sâm, đầy vẻ âm lạnh.

Động tĩnh bên này làm kinh động các mạo hiểm giả đang chơi trong đại sảnh, nhìn thấy có người dám đến đây gây chuyện, lập tức, mọi ánh mắt trong sảnh gần như đều tập trung lên người Kiệt Sâm đang đứng trước quầy.

- Hừ, người thanh niên kia là ai, dám đến sòng bạc Cáp Lý gây chuyện.

- Đúng vậy, ngươi xem, kia không phải là quản sự sòng bạc La Bá Đặc sao, bị tiểu tử kia đánh chảy máu rồi.

- Haizz, thanh niên nóng tính, đến lão tử ta ở chỗ này cũng phải quy quy củ củ, quả nhiên không biết sợ là gì.

- Gây chuyện ở sòng bạc Cáp Lý, tiểu tử kia gặp nguy hiểm rồi.

...

Đại sảnh sòng bạc vốn dĩ vô cùng huyên náo, bây giờ chỉ còn lại những tiếng xì cầm nghị luận, phần lớn mạo hiểm giả đều đang chỉ chỉ trỏ tro Kiệt Sâm đứng trước quầy.

Đối với những lời nghị luận này, Kiệt Sâm căn bản không quan tâm, trực tiếp hướng ánh mắt sang một nhân viên phục vụ, nói:

- Nói cho ta biết, mấy ngày trước lão gia tử Lôi Nặc bị ai đả thương?

Nghe được những lời Kiệt Sâm nói, trong đám đông một lần nữa lại vang lên những tiếng xì xào.

- Thì ra là vì chuyện lão Lôi Nặc, tiểu tử kia là gì của lão Lôi Nặc?

Một mạo hiểm giả nói.

- Lão Lôi Nặc bị đả thương? Chẳng trách hai ngày nay không nhìn thấy hắn.

Một mạo hiểm giả khác cũng phụ họa.

- Lão Lôi Nặc, lão Lôi Nặc là ai?

Một tân thủ đứng bên cạnh hai mạo hiểm giả kia quay đầu hỏi.

- Một nhân viên chia bài trong sòng bạc, nhãn thần cực độc, ai cũng không thể qua được mắt hắn, cho nên rất nhiều người thích chơi ở bàn của lão Lôi Nặc, lần trước một Thiên linh sư giở trò gian lận trước mặt lão Lôi Nặc, cũng bị lão Lôi Nặc nhìn ra.

- Lợi hại vậy sao? Có thể nhìn ra thủ pháp của Thiên linh sư, nói thế nào cũng phải là một Linh sư cao cấp, người có thực lực như vậy sao lại làm nhân viên chia bài?

Tân thủ kia ngữ khí tràn ngập nghi hoặc.

- Hừ, sao có thể giả được, nhưng cũng thật kì lạ, lão Lôi Nặc nhãn thần vô cùng tinh chuẩn, nhưng vẫn chỉ là một người bình thường mà thôi, haizzz, đáng tiếc lão Lôi Nặc không có thiên phú tu luyện Linh sư, nếu không với nhãn lực của hắn, tuyệt đối có thể tạo ra tên tuổi trong vương quốc.

...

- Ta... ta...

Nữ nhân viên phục vụ mặt đầy sợ hãi không dám nói, liếc nhìn La Bá Đặc ngã bên cạnh, lắp bắp nói:

- Ta không biết...

Kiệt Sâm nhíu mày, không đợi hắn nói tiếp, ba hộ vệ tuần tra trong sảnh sau khi nhìn thấy biến cố bên này, lúc này đã chạy đến, đến bên quầy, một hộ vệ trong đó vội vàng đỡ La Bá Đặc dậy.

- La Bá Đặc đại nhân, người không sao chứ?

Hộ vệ kia hỏi thăm La Bá Đặc đang bò dậy, khóe miệng rỉ máu.

La Bá Đặc lau vết máu trên miệng, mặt đầy âm lạnh:

- Nói lời vô dụng làm gì, còn không bắt hắn cho ta, mẹ kiếp, tiểu tử, nói cho ngươi biết, ngươi chết chắc rồi.

Hai hộ vệ còn lại nhận được mệnh lệnh của La Bá Đặc, lập tức bao vây Kiệt Sâm, một hộ vệ trong đó đến gần Kiệt Sâm, ngón tay cong thành vuốt, định tóm lấy cánh tay Kiệt Sâm.

Một đường hàn mang lóe qua đáy mắt Kiệt Sâm, giận dữ lên tiếng:

- Muốn chết!

Hô...

Nhìn thấy công kích của hộ vệ kia, Kiệt Sâm thần sắc bất biến, thân hình nhoáng một cái, đã tránh khỏi bàn tay của hộ vệ kia, sau đó một tiếng xé gió kịch liệt truyền đến giữa hai người, một khắc sau bàn tay phải của Kiệt Sâm đánh mạnh lên ngực hộ vệ kia.

Binh một tiếng, hộ vệ kia căn bản không ngờ Kiệt Sâm sẽ phản kháng, đợi hắn cảm nhận được công kích của Kiệt Sâm, cả người đã bay vào trong không trung, một luồng linh lực cự đại phá vỡ linh lực phòng hộ trước ngực mình, xuyên vào cơ thể hắn.

Phụt, một ngụm máu tươi từ miệng hộ vệ kia phun ra, dưới linh lực trung cấp trùng kích của Kiệt Sâm, lục phủ ngũ tạng của hộ vệ kia vẻn vẹn một đòn, đã bị thương không nhẹ.

Một đòn đắc thủ Kiệt Sâm không dừng tay mà tranh thủ lúc hộ vệ còn lại đang kinh ngạc, vận tác bộ pháp quỷ dị, nhẹ nhàng tiến lên, đập mạnh vai lên ngực hộ vệ kia.

Hộ vệ kia bị đánh bay ra ngoài còn nhanh hơn hộ vệ trước, cả người đập mạnh lên một chiếc bàn đánh bạc bên cạnh, chiếc bàn đó được làm bằng gỗ trầm hương, rắn chắc vô cùng, dưới sự trùng kích của hộ vệ kia, liền bị vỡ tan, vô số mảnh gỗ vụn văng tung tóe, khiến đám mạo hiểm giả xung quanh phải liên tục né tránh.

- Sặc...

Tên hộ vệ còn lại đi đỡ La Bá Đặc cảm thấy bất ngờ, vội vàng rút trường kiếm bên không, còn không đợi hắn phản ứng, ánh mắt lạnh lùng của Kiệt Sâm đã chiếu thẳng vào mắt hắn, một đường quang mang quỷ dị lóe lên trong đáy mắt Kiệt Sâm rồi biến mất.

- Tê...

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Kiệt Sâm, hộ vệ kia không khỏi hít ngược một ngụm lãnh khí, một luồng hàn ý từ gan bàn chân chạy thẳng lên não bộ hắn, giống như bị một con linh thú hung mãnh nhìn chằm chằm, một nỗi sợ hãi vô cùng to lớn nhanh chóng dâng lên trong não hải hắn, toàn thân hắn không thể động đậy, trường kiếm trong tay cũng rơi xuống đất.

Bịch một tiếng, một đường tàn ảnh lướt qua, chân phải Kiệt Sâm hung hăng dẫm mạnh lên ngực hộ vệ kia, thoáng cái, tên hộ vệ kia giống như một con diều đứt dây, bay ra ngoài, đập lên bức tường cách đó không xa, sau đó rơi xuống đất.

Kiệt Sâm rút trường kiếm bên hông, đặt lên cổ La Bá Đặc, ngữ khí đầy vẻ thờ ơ với tính mạng:

- Nếu ngươi không nói là ai đả thương lão Lôi Nặc, ta dám đảm bảo, một giây tiếp theo, cái đầu ngươi sẽ phải chuyển địa chỉ.

- Cái này... sao có thể...

Nhìn thấy Kiệt Sâm hai ba nhát giải quyết hết ba tên hộ vệ kia, ánh mắt La Bá Đặc tràn ngập sợ hãi, thực lực Kiệt Sâm thế nào hắn không biết, nhưng ta tên hộ vệ kia là Linh sĩ đê cấp thực sự. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Ở một tiểu trấn mạo hiểm giả biên giới vương quốc như Trấn Khoa Đa này, cho dù mạo hiểm giả rất nhiều, nhưng trong số những mạo hiểm giả thường niên đóng quân tại trấn, thực lực mạnh nhất cũng chính là Linh sưcao cấp mà thôi, ba Linh sĩ đê cấp, tuyệt đối không phải là chiến lực có thể coi thường, nhưng trước mặt thiếu niên này, chưa đến một khắc công phu, ba Linh sĩ đê cấp đã toàn bộ nằm ở đó, mất đi năng lực chiến đấu.

Vậy phải cần chiến lực như thế nào? Linh sĩ Cao cấp cũng không mạnh như vậy, e rằng chỉ có đạt đến Linh sư cảnh giới, mới sở hữu thực lực cường đại như vậy, nhưng thiếu niên trước mắt xem ra vẫn chưa đầy hai mươi tuổi?

Trong lúc La Bá Đặc kinh hồn táng đảm nhìn Kiệt Sâm, những mạo hiểm giả có mặt cũng đứng ngây tại chỗ, họ căn bản không nghĩ, kết cục sẽ là như vậy, nhất thời, trong đại sảnh vang lên một trận những tiếng nghị luận sôi nổi.

Nhìn thấy La Bá Đặc thần sắc sợ hãi đứng ngây tại chỗ, Kiệt Sâm nhíu mày, áp sát thanh kiếm trong tay, lạnh lùng nói:

- Nói!

Cổ La Bá Đặc nhất thời truyền cảm giác đau nhói, hắn gần như hồn phi phách tán, hoảng sợ hét lớn:

- Ta nói, ta nói, là Thác Tư, đả thương phụ thân người, là Chiến Lang Thác Tư tam đội trưởng đội mạo hiểm Cuồng Lang.

Một tươi máu tươi chảy xuống từ cổ La Bá Đặc, lúc này, hắn không còn có thể trấn định được nữa, mặt đầy sợ hãi.

- Thác Tư tam đội trưởng đội mạo hiểm Cuồng Lang? Sao bọn chúng lại đánh phụ thân ta?

Kiệt Sâm lạnh lùng nhìn La Bá Đặc, giống như chỉ cần đối phương trả lời không ưng ý, hắn sẽ động lợi kiếm trong tay.

La Bá Đặc sợ đến phát khóc, run run rẩy rẩy nói:

- Tam đội trưởng Thác Tư chơi bẩn, bị phụ thân ngươi phát hiện ra, kết quả là...

Trong mắt Kiệt Sâm lóe lên một tia nộ hỏa, nghiến răng nói:

- Phụ thân ta làm việc cho sòng bạc Cáp Lý các ngươi, lúc đó người của các ngươi đâu?

- Đội mạo hiểm Cuồng Lang là đội mạo hiểm số một ở Trấn Khoa Đa chúng ta, chúng ta cũng không có cách, hơn nữa ta cũng chỉ là làm thuê, chỉ là quản sự ở đây, ông chủ sòng bạc này không phải ta.

La Bá Đặc mặt đầy cầu khẩn, Kiệt Sâm một cước đá mạnh lên ngực hắn, từ trong ngực La Bá Đặc nhất thời truyền đến tiếng xương cốt vỡ vụn, miệng nôn ra hai ngụm máu tươi.

- Phụ thân ta dù gì cũng là nhân viên ở đây, vậy mà các ngươi lại đối xử với ông ấy như vậy.

Kiệt Sâm mặt mang một tia phẫn hận, sau đó quay người rời khỏi đại sảnh sòng bạc Cáp Lý.

Nhìn theo bóng dáng Kiệt Sâm, trong đám đông một lần nữa vang lên những tiếng nghị luận.

- Đội mạo hiểm Cuồng Lang, có phải là đội mạo hiểm số một tại Trấn Khoa Đa chúng ta không?

- Đúng vậy, nghe nói đội trưởng Cơ Vạn là một Linh sư cao cấp, được gọi là cường giả số một Trấn Khoa Đa, tam đội trưởng Thác Tư cũng là một Linh sư đê cấp.

- Trấn Khoa Đa chúng ta cũng chỉ có hai Linh sư cao cấp đó, trừ Cơ Vạn ra, cũng chỉ có hội trưởng Linh sư công hội trấn Tạp Lạc Tư là Linh sư cao cấp.

- Tạp Lạc Tư, ông chủ sòng bạc Cáp Lý nghe nói chính là hội trưởng Tạp Lạc Tư, La Bá Đặc kia chính là em vợ của hội trưởng.

- Haizzz, thiếu niên kia đắc tội sòng bạc Cáp Lý đã là vạn kiếp bất phục, nếu như bây giờ lại động vào đội mạo hiểm Cuồng lang, hai đầu sỏ của Trấn Khoa Đa chúng ta đều bị hắn đắc tội hết, e rằng không ai có thể cứu hắn.

...

- Mau, mau thông báo Tạp Lạc Tư đại nhân, nói có người đến sòng bạc gây chuyện, tiểu tử thối, lão tử nhất định cho ngươi biết tay.

Sau khi nhìn thấy Kiệt Sâm đi ra ngoài, La Bá Đặc miệng thổ huyết nhưng vẫn không ngừng quát tháo, thần sắc đáng sợ.

Hai hộ vệ ngoài cửa sớm đã nghe thấy động tĩnh bên trong, sau khi nhìn thấy Kiệt Sâm đi ra, cả hai vội vã tránh sang một bên, giữ chặt trường kiếm trong tay, run rẩy nhìn Kiệt Sâm đang vén rèm che cửa mà đi ra.

Kiệt Sâm lạnh lùng liếc nhìn hai người bọn chúng một cái, sau đó rời khỏi sòng bạc Cáp Lý.

- Hô...

Hai tên hộ vệ thở phào nhẹ nhõm, bàn tay nắm chuôi kiếm ướt đẫm mồ hôi, lúc nãy nhìn thấy Kiệt Sâm giải quyết ba tên cao thủ bên trong trong nháy mắt, trước mặt Kiệt Sâm, chúng căn bản không có dũng khí động thủ.

Từ sòng bạc Cáp Lý đi ra Kiệt Sâm sau khi biết hung thả đả thương phụ thân mình là ai, không hề dừng lại đi thẳng đến nơi đóng quân của đội mạo hiểm Cuồng Lang.

Thân là đội mạo hiểm bản thổ Trấn Khoa Đa, hiệu xưng đội mạo hiểm số một Trấn Khoa Đa, đội mạo hiểm Cuồng Lang đương nhiên có địa điểm đóng quân ở Trấn Khoa Đa, hơn nữa địa điểm đóng quân đó còn nằm ở trung tâm Trấn Khoa Đa, gần Linh sư công hội.

Đội mạo hiểm Cuồng Lang ở Trấn Khoa Đa thanh danh hiển hách, chỉ một lúc sau, dưới sự chỉ dẫn của người đi đường, Kiệt Sâm đã đến trước một tòa nhà lớn cực kì đại khí.

- Ê, tiểu tử, ngươi đến đây làm gì.

Nhìn thấy Kiệt Sâm đến gần, hai thành viên đội mạo hiểm đang đứng gác ở cửa lập tức lên tiếng.

Giống như hộ vệ bên ngoài sòng bạc Cáp Lý, thông thường những thủ vệ làm nhiệm vụ canh gác bên ngoài, trừ một số ít nền móng gia tộc hùng hậu, số còn lại đều dưỡng thành thói quen mắt chó nhìn người.

Nếu người đến là một nhân vật quần áo hoa lệ, khí chất siêu thường, chúng sẽ ăn nói khép nép, cười cợt lấy lòng, nhưng loại giống như Kiệt Sâm, y phục bình thường, tuổi lại không lớn, nhìn không giống một đại nhân vật, dối diện hắn khó tránh khỏi lớn tiếng quát tháo.

- Tìm phiền toái.

Với bọn chúng, Kiệt Sâm không cần tử tế như đối với hộ vệ sòng bạc Cáp Lý, không nói tiếng nào sau khi tiếp cận hai tên, Kiệt Sâm đột nhiên xuất thủ, hai tên hộ vệ đâu nghĩ đối phương lại xuất thủ đột nhiên như vậy, với thực lực Linh đồ đê cấp của chúng, căn bản không kịp phản ứng, đã bị Kiệt Sâm hung hăng đánh trúng, ngã bay ra ngoài.

Hai tiếng kêu la thảm thiết vang lên, Kiệt Sâm binh một cước đá tung cánh cửa trước mặt, cả người thản nhiên đi vào.

- Là ai dám cả gan xông vào nơi đóng quân của đội mạo hiểm Cuồng Lang chúng ta...

Xuất hiện trước mắt Kiệt Sâm là một viện tử luyện võ lớn, một đám bốn năm mạo hiểm giả thô kệch đang thao luyện trong viện tử, sau khi nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, cả đám lập tức xông lên bao vây Kiệt Sâm, còn có hai mạo hiểm giả vội vàng ra ngoài đỡ hai đội viên bị thương bên ngoài dậy.