Dược Thần

Chương 91: Bình yên rời đi!

Phanh! một tiếng. Linh lực Cơ Vạn dị thường hỗn loạn căn bản khó có thể né tránh, cả người ngã bay ra ngoài, một ngụm máu tươi từ trong miệng của hắn phun ra, xen lẫn tiếng vỡ vụn của xương cốt trong đêm tối càng thêm rõ ràng.

- Không. . . Không có khả năng, ta chính là Linh Sư cao cấp...

Trong đêm tối, Cơ Vạn hoảng sợ trừng lớn hai mắt, trong miệng phun máu tươi giận dữ hét.

- Đoàn trưởng, chuyện gì xảy ra? Đã xảy ra chuyện gì? "

Trong đêm tối, bên ngoài sân trong giờ phút này đã vang tiếng người ầm ĩ, Kiệt Sâm có thể nghe được không ít người đang cầm vũ khí chạy đến bên này.

- Rất đáng tiếc, sự thật làm cho ngươi thất vọng rồi!

Kiệt Sâm lạnh lùng lên tiếng, từng đạo Linh lực cường hãn ngưng tụ vào hai tay của hắn, mũi chân đạp mạnh, Kiệt Sâm mạnh mẽ đánh tới Cơ Vạn đang bị trọng thương.

- Không. . . Cứu mạng. . .

Nhìn Kiệt Sâm hung mãnh đánh úp lại, Cơ Vạn nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người đã muốn phóng ra bên ngời, bở vì bên ngoài có đại lượng thủ hạ của hắn.

Bành!!!

Đáng tiếc Cơ Vạn đã trúng độc, tốc độ như thế nào theo kịp Kiệt Sâm tích súc đã lâu, không hề lo lắng hai đấm của Kiệt Sâm hung hăng đánh vào lưng của Cơ Vạn.

Trong tiếng nổ trùng trùng điệp điệp, phía sau lưng Cơ Vạn bị Kiệt Sâm công kích nổ tung, huyết nhục bị kình khí mạnh mẽ chấn bay tứ tung. Toàn bộ phía sau lưng một hồi máu thịt mơ hồ, mà ngay cả nội tạng bên trong cũng rõ ràng có thể thấy được.

Phịch một tiếng, thân thể Cơ Vạn nện lên bàn khiến nó nát bấy. Kiệt Sâm đá một cước, thân thể Cơ Vạn lại lăn đi mấy vòng.

Trong bóng đêm, khuôn mặt Cơ Vạn tràn đầy máu tươi, miệng há to. Hai mắt trợn trừng, tràn đầy vẻ sợ hãi đến chết không được nhắm mắt.

- Đã quên nói cho ngươi biết, đối với một kẻ Linh Dược sư mà nói, dụng độc cũng là một loại thực lực.

- Đoàn trưởng, chuyện gì xảy ra, ngươi làm sao vậy?

Tại thời điểm lúc này, thanh âm náo động bên ngoài đã đi tới cửa, nghe được tiếng Cơ Vạn hô cứu mạng thì cửa gỗ bị đạp mạnh ra, vài bóng người từ bên ngoài tiến vào!

Không đợi mấy người kia có phản ứng, một đạo kình phong mãnh liệt đánh tới hai người vừa tiến vào cửa.

- Ai?

Trong lòng hai người đi đầu giật mình cả kinh, tại căn phòng nhỏ hẹp lại không có đèn đóm, không thể thối lui lại, cả hai chỉ đành hét một tiếng phẫn nộ giơ hai tay ra đón đỡ.

"Phanh! " "Phanh!"

Hai tiếng va đập mạnh mẽ vang lên, cùng lúc đó là hai thanh âm thảm thiết cùng tiếng xương cốt vỡ vụn xuất hiện.

Trong đó một gã Linh sĩ cao cấp trốn tránh kịp thời, cũng may công kích của Kiệt Sâm chỉ khiến hai tay hắn nát bấy, gã còn lại thì không có vận khí tốt như vậy, cánh tay bị gẫy, ngay cả đầu cũng bị một kích của Kiệt Sâm đánh nát bét.

"Bành! " "Bành! " "Bành! ". . .

Linh lực trong cơ thể Kiệt Sâm không ngừng bắt đầu khởi động giống như là hổ vào bầy dê, mạnh mẽ xông vào trong đám người mạo hiểm đoàn ngoài phòng Cuồng Lang.

Kiệt Sâm tại thời điểm là trung cấp Linh đồ có thể đánh chết Linh Sư trung cấp Bác Tát, hôm nay tấn cấp Linh đồ cao cấp, đồng thời còn phục dụng Dược tề cuồng bạo thì đánh cho đám Mạo hiểm giả bên ngoài hoa rơi nước chảy, không có một ai có thể chống lại hắn.

"Bành! " "Bành! " "Bành! ". . .

Linh lực cuồng bạo trên quyền kình của Kiệt Sâm oanh kích đám người ngoài sân, hơn mười người Mạo hiểm đoàn Cuồng Lang trúng chiêu, vận khí tốt thì tay chân bị gãy, vận khí kém thì chết không kịp ngáp.

Chỉ nghe trong nội viện "Ai nha ", "Ai ôi!!! " vô số tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Vẻn vẹn là một lát công phu, đám người mạo hiểm trong sân đã ngã xuống một mảng lớn.

- Ah! Đoàn trưởng. . . Đoàn trưởng ông ấy đã chết rồi. . .

Đúng lúc này, có mấy Mạo hiểm giả xâm nhập trong phòng nhìn thấy thi thể của Cơ Vạn liền phát ra thanh âm sợ hãi.

- Đoàn trưởng đã chết?

Trong đám người lúc này trở nên khủng hoảng, trong lòng tất cả đoàn viên Mạo hiểm đoàn Cuồng Lang sợ hãi. Cơ Vạn thân là đệ nhất cường giả Trấn Khoa Đa là tinh thần của đám người này, là tồn tại cường đại nhất, hôm nay nghe đoàn trưởng bị bóng đen kia đánh chết trong phòng thì hơn mười người ngoài sân lập tức run rẩy.

- Ma quỷ, ah, hắn là ma quỷ!

Cũng không biết là trong đám người Mạo hiểm giả ai phát ra tiếng thét chói tai, vội buông tay bỏ trường kiếm chạy ra khỏi sân nhỏ.

- Ah!!!

Bị Kiệt Sâm trong chốc lát đánh chết vô số đồng bạn, đám người Mạo hiểm đoàn Cuồng Lang trong lòng vốn đã tràn đầy sợ hãi. Giờ phút này lại nghe nói là Cơ Vạn đã chết bên trong, trong lòng càng khiếp đảm vô cùng, lại cộng thêm Mạo hiểm giả vừa rồi chạy trốn, lúc này tất cả đều thét lên một tiếng cũng không dám vây công Kiệt Sâm nữa, hướng ra phía ngoài trốn chạy để khỏi chết.

Một lát sau, bên trong cái sân nhỏ của Mạo hiểm đoàn Cuồng Lang đã không còn bóng người, chỉ còn dưới đất là thi thể cùng những người bị thương lăn qua lăn lại kêu thảm.

Kiệt Sâm trong sân lạnh lùng nhìn quanh một chút, thân hình phát động, sau vài bước đã chạy ra khỏi nơi đóng quân của Mạo hiểm đoàn Cuồng Lang. Sau khi tránh thoát một độ tuần tra tiến đến nơi đóng quân của Mạo hiểm đoàn Cuồng Lang thì đi tới chân tường của Trấn Khoa Đa, Kiệt Sâm xoay người chạy ra khỏi Trấn Khoa Đa biến mất trong màn đêm mênh mông hắc ám.

Đứng ở bên trong vùng hoang dã đen kịt, Kiệt Sâm quay đầu lại hướng về Trấn Khoa Đa nhìn lại, bởi vì chiến đấu cuối cùng động tĩnh cực lớn nên vô số phòng ốc ở Trấn Khoa Đa đã sáng đèn.

Khóe miệng Kiệt Sâm nhếch lên một nụ cười mỉm, kiếp trước kiếp nầy lần thứ nhất hắn chiến đấu nhẹ nhàng vui vẻ như thế, trong lòng chẳng những không có chút sợ hãi cùng kinh hoảng, trái lại chiến ý còn dâng trào.

- Đáng tiếc vì không muốn hấp dẫn đến nhiều người khác, để có thể mau chóng giải quyết Cơ Vạn, chính mình chẳng những dùng Dược tề cuồng bạo, trên mũi kiếm còn thoa lên Dong Huyết Độc Tề tứ giai hạ phẩm, nếu không thật đúng là muốn cùng Cơ Vạn hảo hảo đấu một trận.

Kiệt Sâm mang trên mặt một tia tiếc nuối khẽ lắc đầu:

- Chính mình sau khi sống lại phối chế bình Linh Dược Tề tứ giai đầu tiên là Dong Huyết Độc Tề, chỉ là vì dùng phòng ngừa vạn nhất, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có chỗ dùng. Thế sự thật là khó mà liệu trước a.

- Thực lực của Cơ Vạn đoán chừng không kém Ba Lạc Khắc đại ca bao nhiêu, khá tốt không để cho hắn đem toàn bộ thực lực thi triển ra.

Tiếc nuối thuộc về tiếc nuối, nếu để cho Kiệt Sâm lại ám sát Cơ Vạn một lần nữa, Kiệt Sâm vẫn phải làm như thế. Dù sao thân là đại đoàn trưởng Mạo hiểm đoàn Cuồng Lang, Linh Sư cao cấp Cuồng Lang Cơ Vạn Cơ Vạn đệ nhất cường giả Trấn Khoa Đa, thực lực tự nhiên không phải chuyện đùa, nếu để cho hắn đem toàn bộ thực lực thi triển ra, lại liên hợp với mười Linh sĩ ở nơi đóng quân của Mạo hiểm đoàn Cuồng Lang, còn có hộ vệ Trấn Khoa Đa tới góp vui thì cho dù Kiệt Sâm mạnh mẽ như thế nào cũng không thể chiếm được chỗ tốt trước nhiều người như thế.

- Đã không có đám người Cơ Vạn thì chỉ sợ Mạo hiểm đoàn Cuồng Lang cũng phải giải tán a, phụ thân cũng có thể an toàn.

Kiệt Sâm trong vùng hoang dã đứng lặng chỉ chốc lát, sau đó quay người chạy phương hướng Thành Tháp Lâm như điên.

...

Hai ngày sau, sáng sớm, văn phòng Linh Sư công hội của Thành Tháp Lâm.

Mai Tây thân là quản sự của Linh Sư công hội giờ phút này đang ngồi trước bàn làm việc sửa sang lại tư liệu, từ khi mấy tháng trước Kiệt Sâm cùng Đặc Lạc Y tranh đấu, Mai Tây bởi vì xử lý không tốt đã bị giáo huấn một trận. Một tháng trước tổn thương trên người mới khỏi hẳn, hôm nay hắn đã thu liễm rất nhiều, cả ngày đều chui đầu vào công vụ Linh Sư công hội. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đối với cải biến của Mai Tây, trong lòng hội trưởng Ngả Tát Khắc Linh Sư công hội Thành Tháp Lâm có chút thoả mãn, hiện tại Mai Tây so trước kia trầm ổn hơn, điều này làm cho Ngả Tát Khắc có đôi khi thậm chí cảm thấy được, lần trước Mai Tây đắc tội Kiệt Sâm, về sau bị Kiệt Sâm giáo huấn một trận, thật cũng không phải chuyện xấu. Từ ý nào đó mà nói, còn là một chuyện tốt.

- Đông đông đông. . .

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một tiếng đập cửa rất nhỏ.

- Vào đi!

Mai Tây nói khẽ, hai mắt tiếp tục nhìn văn bản tài liệu trước mặt.

- Đại nhân. Hội trưởng Tạp Lạc Tư Linh Sư công hội Trấn Khoa Đa cầu kiến.

Một hộ vệ từ ngoài cửa đi đến, cung kính nói.

- Tạp Lạc Tư? Hắn tới làm gì?

Mai Tây có chút nhíu mày, buông văn bản tài liệu trong tay xuống nói:

- Để cho hắn vào đi!

- Vâng!

Hộ vệ kia cung kính đáp lời rồi rời đi, không bao lâu một lão giả tóc xám đi đến nhìn thấy Mai Tây, mang trên mặt một vẻ cung kính, lão giả này đúng là hội trưởng Tạp Lạc Tư của Linh Sư công hội Trấn Khoa Đa.

Tuy rằng Tạp Lạc Tư bản thân là cao cấp Linh Sư, cũng là hội trưởng Linh Sư công hội Trấn Khoa Đa, Mai Tây chỉ là một tên Linh Sư trung cấp, nhưng mà tại tổng bộ Linh Sư, địa vị quản sự của Linh Sư công hội Thành Tháp Lâm đương nhiên là cao hơn địa vị của hội trưởng Linh Sư công hội Trấn Khoa Đa.

- Ha ha, ngồi đi Tạp Lạc Tư.

Mai Tây chỉ vào cái ghế trước bàn làm việc nói:

- Tạp Lạc Tư, khó được gặp ngươi đến Thành Tháp Lâm một chuyến ah, như thế nào, lần này tới Thành Tháp Lâm có chuyện gì sao?

- Ha ha.

Tạp Lạc Tư cười nói:

- Mai Tây quản sự, lần này ta tới Thành Tháp Lâm là muốn gặp hội trưởng Ngả Tát Khắc.

- Sao? Muốn gặp hội trưởng Ngả Tát Khắc ah, hội trưởng bây giờ đang ở văn phòng, lát nữa ta giúp ngươi thông báo một chút.

Mai Tây mang trên mặt nụ cười:

- Ta đã nói rồi, Tạp Lạc Tư ngươi không có ở Trấn Khoa Đa làm thổ tài chủ mà chạy tới Thành Tháp Lâm làm gì, quả nhiên vô sự không lên điện tam bảo ah.

- Ha ha, đâu có đâu có.

Mai Tây đem văn bản tài liệu trước mặt khép lại, để vào ngăn kéo trên bàn công tác. Hắn đứng lên nói;

- Đi theo ta, ngươi tới rất đúng lúc. Buổi sáng ngày mai, hội trưởng muốn ra ngoài một chuyến, ngươi tới muộn một ngày thì chưa hẳn gặp được hắn đâu. Đúng rồi, ngươi tìm hội trưởng có chuyện gì sao?

- Cái này...Đúng là không đáng nhắc tới.

Trên mặt Tạp Lạc Tư mang lên một tia căm giận đối với Mai Tây nói:

- Chủ yếu là bởi vì chuyện tình tiểu đội mạo hiểm tên là Lưỡi Dao SẮc ở Thành Tháp Lâm không để ý luật pháp vương quốc đánh bị thương người của ta, còn không có đem Linh Sư công hội chúng ta vào mắt. Lần này tới, ta chủ yếu là muốn hướng Ngả Tát Khắc hội trưởng báo cáo tình huống này.

- Tiểu đội mạo hiểm giả Lưỡi Dao Sắc?

Mai Tây nhíu mày, bước chân có chút dừng lại, lập tức lại tiếp tục đi thẳng về phía trước.

- Tiểu đội mạo hiểm giả Lưỡi Dao Sắc cùng Đại sư Kiệt Sâm quan hệ không tệ, hơn nữa bản thân Tiểu đội mạo hiểm giả Lưỡi Dao Sắc chính là tiểu đội mạo hiểm giả có cấp độ ba sao. Bởi vì Tạp Lạc Tư ở xa không biết chuyện của Tiểu đội mạo hiểm giả Lưỡi Dao Sắc, đoán chừng Tạp Lạc Tư lần này tới phải thất vọng rồi.

Mai Tây quay đầu nhìn Tạp Lạc Tư sau lưng nhìn một cái, thầm nghĩ trong lòng, bất quá ngoài miệng cũng không nói thêm gì, đi tới trước phòng làm việc của Ngả Tát Khắc, nhẹ nhàng gõ lên cửa.

- Mời vào!

Trong phòng truyền ra thanh âm uy nghiêm của hội trưởng Ngả Tát Khắc.

Mai Tây đẩy cửa ra, cùng Tạp Lạc Tư chậm rãi bước vào.

- Hội trường đại nhân, Tạp Lạc Tư có việc muốn gặp ngài.

Sau khi tiến vào văn phòng, Mai Tây hướng về Ngả Tát Khắc đang trên bàn làm việc múa bút báo cáo rồi lập tức đứng ở một bên.

- Ồ? Tạp Lạc Tư, rất lâu không gặp ngươi rồi ah.

Ngả Tát Khắc thả bút trong tay xuống nói với hắn:

- Như thế nào, có chuyện gì sao?

Tạp Lạc Tư đưa mắt nhìn Mai Tây bên cạnh, thấy Ngả Tát Khắc không có ý tứ để cho hắn ly khai, vị trí Mai Tây trong lòng Ngả Tát Khắc lại đề cao một bậc, hắn mang trên mặt nụ cười lấy lòng tiến về tiến về phía trước một bước nói:

- Hội trường đại nhân, sự tình là như vậy, trước tết dương lịch có một tiểu tử tên là Kiệt Sâm xông vào sòng Cáp Lý bài buôn bán hợp pháp ở Trấn Khoa Đa...

- Không phải nói Tiểu đội mạo hiểm giả Lưỡi Dao Sắc sao? Như thế nào lại đụng chạm tới Kiệt Sâm rồi?

Mai Tây một bên đang nghe thấy cái tên Kiệt Sâm thì lông mày không khỏi nhẹ nhàng nhảy lên.

Ngả Tát Khắc hội trưởng đang nghe tới đây, trên mặt cũng lộ ra một tia nghiêm nghị, nhẹ giọng nói:

- Ngươi nói Kiệt Sâm có phải là một thiếu niên tóc đen hay không?

- Đúng, là một thiếu niên, hắn nguyên là người của Trấn Khoa Đa chúng ta, bây giờ nghe nói đi học tại Thành Tháp Lâm.

Trên mặt Tạp Lạc Tư lộ ra một tia nghi hoặc:

- Sao vậy? Ngả Tát Khắc hội trưởng, ngươi nhận ra hắn sao?

- Không có gì, ngươi tiếp tục đi.

Ngả Tát Khắc thản nhiên nói.

- Vâng. Tiểu tử tên là Kiệt Sâm nhảy vào sòng bài Cáp Lý thì không hỏi nguyên nhân nào, đột nhiên động thủ đả thương nhân viên quản lý cùng với vài tên hộ vệ sòng bài, sau đó nghênh ngang rời đi, hành vi cực kỳ ác liệt, tiểu nhân nhận được tin tức đã lập tức suất lĩnh hộ vệ trong trấn nghe ngóng bốn phía, rốt cục tại phụ cận quảng trường Trấn Khoa Đa đã tìm được tung tích Kiệt Sâm. Hắn khi đó đang cùng tam đoàn trưởng Thác Tư của Mạo hiểm đoàn Cuồng Lang quyết đấu...

- Mạo hiểm đoàn Cuồng Lang? Quyết đấu?

Ngả Tát Khắc lại lên tiếng một lần nữa.

- Đúng vậy. Phụ thân của Kiệt Sâm là Lôi Nặc nguyên lai ngày đi làm tại sòng bài Cáp Lý, về sau bởi vì đắc tội Mạo hiểm đoàn Cuồng Lang, bị sòng bài sa thải rồi.

Tạp Lạc Tư trong lúc xúc động phẫn nộ không có chú ý tới, trên mặt Mai Tây bên cạnh trở nên có chút nghiêm túc, mà Ngả Tát Khắc hội trưởng thì hơi nhíu mày.

- Tiểu nhân lúc này xông đi vào, lại không nghĩ rằng Kiệt Sâm chẳng những công nhiên cãi lời chấp pháp, còn tiếp tục động thủ đánh vài tên hộ vệ chấp pháp bị thương.

Nói đến đây đã là cao trào, Tạp Lạc Tư nói đỏ bừng cả khuôn mặt, ngữ khí càng thêm kịch liệt, nước miếng tung bay, Mai Tây cùng Ngả Tát Khắc bên cạnh nghe thấy mà nhíu mày.