Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 52: Mở miệng nói chuyện

Có câu: Sợ cái gì cái đó tới.

Ngón tay câu lấy cằm nó dời ra bên ngoài.

Bùi Thủy phải giả bộ ngủ thật kĩ, nếu nàng có động tĩnh sơ xuất nào như vậy sẽ bị lộ tẩy.

Cằm bị dời ra ngoài, mùi rượu ngày càng nồng, hơi nóng của rượu phả vào mặt nàng.

Bùi Thủy hô hấp đều đều, hút hết mùi rượu trong miệng hắn vào phổi, đầu liền có chút choáng váng, nàng cầu nguyện Phượng Cửu Mộ chỉ xoa nó vài cái rồi nhanh đi ngủ đi

Tất nhiên.

Bùi Thủy cũng sẽ không tự luyến cho rằng Phượng Cửu Mộc sẽ hút lông trên người nàng, sẽ hôn nàng hay gì khác nữa.

Nàng chỉ hy vọng hắn không phát hiện nàng tỉnh, không phát hiện nàng có hai cái đuôi.

Ngón tay Phượng Cửu Mộc câu lấy cầm tiểu thú lại đây gần, giống như một con rùa màu trắng đang nhô dầu ra, con rùa đang nhắm mắt này giống như hôn mê không muốn tỉnh lại.

Hắn cười nhạt, ánh nến nhu hòa chiếu vào tiên dung trong suốt như pha lê của hắn, ánh mắt lộ ra một chút dịu dàng.

Ánh mắt hắn lóe lên, ngón cái ấn vào cái mũi nhòn nhọn của nó, chặn lại ngay mũi nó.

Bùi Thủy bị bịt mũi lại, không thể thở được.

Bùi Thủy dứt khoát mở miệng đưa đầu lưỡi ra, đặt ở bên miệng.

Bùi Thủy tự thôi miên bản thân: Ta ngủ rồi, ta ngủ rồi, ta ngủ..

Khi đầu lưỡi đưa ra liền liếm phải ngón tay đầy "thủ đoạn" trắng tinh không tì vết, Bùi Thủy đành tự thôi miên bản thân, nàng đã quên mất rằng tiên nhân ghét bỏ nước miếng của nàng.

Ngón tay đột nhiên rút ra, cằm Bùi Thủy không hề dự bị rơi xuống.

Bụp!

Bùi Thủy bị đau mở to mắt, nhe răng trợn mắt ngẩng đầu. Ngay lập tức đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của Phượng Cửu Mộc.

Trong mắt hắn chứa đầy ý cười, một chút men say cũng không có.

Em gái ngươi!

Sạn phân rõ ràng đã sớm biết nó tỉnh, lại không vạch trần nó.

Rõ hắn đang chơi nàng.

Bùi Thủy bị đau cằm mắt thú có chút ướt át, có chút phẫn nộ lại có chút ủy khuất, chân trước nàng nhẹ nhàng vuốt ve chỗ đau, giống như một thiếu nữ, khẽ vuốt chỗ bị thương.

Phượng Cửu Mộc trong chốc lát ngẩn ra, trong lòng cười khẽ, sao hắn lại có loại suy nghĩ này?

Tiểu thú này có rất nhiều hành vi giống con người, có lẽ là lúc trước nó được người thuần dưỡng nên bắt chước hành vi của con người còn có thể nghe hiểu những câu đơn giản của con người.

Vạn vật trên thế gian này đều có linh tính, tiểu thú này chỉ là có linh tính cao hơn những con thú bình thường khác, cũng chính nguyên nhân đó nó trong mắt Phượng Cửu Mộc hắn mới đặc thù.

Hắn đối "yêu thích" nó, bản thân cũng đã đoán trước được.

Nhưng không thể thay đổi hiện thực nó là thú.

"Đau?" Phượng Cửu Mộc không hề thấy tiểu thú rơi nước mắt nào, vươn ngón tay đẩy bàn chân trên đầu nó ra, nhẹ nhàng vuốt ve cằm bị đau của nó.

Mèo khóc chuột giả từ bi.

Bùi Thủy trong lòng không thuận nhưng, mặt ngoài vẫn ngoan ngoãn nghe theo tùy ý ngón tay hắn vuốt, hắn chỉ đè nặng lên lông màu trắng của nàng, mềm nhẹ vỗ vỗ rất là thoải mái.

Phượng Cửu Mộc duỗi tay muốn ôm nó, dọa tiểu thú kinh ngạc trừng lớn mắt, nhanh chóng lùi lại giấu cái đuôi xuống dưới bụng.

Nàng rõ ràng đang cự tuyệt đó.

Mắt Phượng Cửu Mộc trầm xuống, nháy mắt biến thành hồ băng, lộ ra một hơi hàn khí.

Bùi Thủy cảm giác được lạnh lạnh.

"Vương gia, nước đã chuẩn bị xong, có thể tắm." Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Thanh Loan.

Thân thể Bùi Thủy căng thẳng, thời khắc đang cảm thấy lạnh thấu xương, chính Thanh Loan đã giải cứu nó.

Nàng chưa bao giờ cảm thấy âm thanh của Thanh Loan lại êm tai như hôm nay vậy.

Phượng Cửu Mộc nhíu mày, đáy mắt hiện lên vẻ không vui khi bị quấy rầy. Nhìn biểu tình vui sướng của tiểu thú khi gặp cứu binh tới, môi mỏng hắn giật giật.

Mấy ngày nay ngoan ngoãn thuận theo, chẳng lẽ chỉ là mấy trò giả dối?

Nó làm như vậy chính là không muốn bị hắn đụng vào sao?

Nghĩ đến việc lập tức phải rời khỏi một tháng, tiểu thú này chẳng những không muốn bị hắn ôm, có khả năng trong lòng còn vui gần chết ấy.

Tâm tình Phượng Cửu Mộc nháy mắt vô cùng không tốt.

Sau khi tắm xong hắn trở lại trong phòng, tiểu thú trong lòng sắt thật sự đã ngủ thiếp đi.

Sắc mặt Phượng Cửu Mộc không tốt, trong lòng cũng hiểu rõ, mặc kệ hắn đối tốt với với tiểu súc sinh ra sao, trong lòng tiểu súc sinh này đều không coi trọng hắn.

Một chút mất mát kỳ lạ lướt qua.

Hắn đường đường là chiến vương, không biết bao nhiêu nữ tử thiên lân chung tình với hắn. Đây bất quá chỉ là một con tiểu súc sinh lòng lang dạ sói, hắn không cần trong lòng nó có hắn.

Phượng Cửu Mộc nhíu mày, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng. Giongos như có một đóm lửa nhỏ đang từ từ thiêu đốt trong nội tâm.

Nếu không thèm để ý, sao phải nổi giận?

Cơn giận này, còn bùng ra khắp nơi!

Phượng Cửu Mộc môi mỏng trầm xuống, bỏ qua những cảm xúc khác thường, hắn nhìn tiểu thú đang ngủ say, trong lòng thầm nghĩ: Một tháng sau đợi bổn vương trở về, sẽ lập tức đem tiểu súc sinh lòng lang dạ sói đi làm thịt.

Nghĩ đến cảnh tiểu thú nhìn thấy cây dao sắc bén sợ tới mức quỳ gối trong lòng ngực hắn. Nào là xin tha, lấy lòng, tâm tình Phượng Cửu Mộc liền tốt lên, môi mỏng dương như có như không mỉm cười.

Ngày kế.

Phượng Cửu Mộc từ rất sớm đã chuẩn bị xuất phát, nhìn lướt qua tiểu thú trong lồng sắt, tiểu súc sinh ngủ thật sự rất sâu, không hề có dấu hiệu tỉnh dậy.

Nó căn bản mặc kệ hắn đi hay ở.

Phượng Cửu Mộc có chút xúc động muốn xoa cho nó tỉnh, đi đến trước lồng sắt đặt tay vào, nhưng lại không thật sự làm như vậy.

Bộ dáng ngủ say của nó rất ngoan, thân thể màu trắng nằm thành hình chữ đại (大), bởi vì lồng sắt hơi nhỏ nên tứ chi nó không thể duỗi thẳng, bàn chân nhỏ mềm mại dán vào lồng sắt, một chút lông trắng lộ ra ngoài lồng.

Lúc nó ngủ nhắm đôi mắt lại thành một đường, hơi cong xuống, giống như đang cười.

Phượng Cửu Mộc vừa nhìn nội tâm liền mềm nhũn, ngón tay để vào giật giật rút ra.

Thôi!

Hắn so đo với một con tiểu súc sinh làm gì?

Phượng Cửu Mộc thu lại tầm mắt, xoay người đi khỏi, trước khi đi còn không yên tâm dặn dò Thanh Loan.

Đừng nói.

Phượng Cửu Mộc đúng là có dự kiến trước, hắn nghĩ đến việc hắn phải rời khỏi đây một tháng, tiểu súc sinh ở vương phủ nhất định sẽ không an phận.

Cho nên dặn dò Thanh Loan nhất định phải trông kỹ tiểu súc sinh.

Không cần chủ tử nói, Thanh Loan cũng sẽ nghiêm túc trông coi tiểu thú.

Tiểu thú kia chính là tổ tông sống, cơ linh, xảo trá, gian xảo, còn có thể khuất có thể duỗi, so với nhân tinh còn tinh hơn.

Thanh Loan có hơi buồn bực, trên đời sao lại xuất hiện loại thú như này chứ?

Linh hồn của nó đã đầu thai sai phải không?

Còn nhớ rõ sự việc phát sinh cào một tháng trước trong hoàng cung. Thanh Dật trở về nói kể cho nàng nghe xong, Thanh Loan hoàn toàn sợ ngây người, thú này ngay cả Vương gia nhà cô cũng tính kế!

Đại náo triều hội nhân cơ hội chạy trốn.

Nếu không phải Hoàng Thượng phát hiện nó, phái người đi mời Vương gia, nếu không chỉ sợ tiểu thú này sớm đã chạy mất, hiện tại không biết ở đâu sung sướng tiêu sái rồi!

"Tiểu hồ, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh.."

Bùi Thủy đang ngủ ngon lành, nghe được có người kêu tiểu hồ, lỗ tai nó giật giật, ồn quá.

Tiểu hồ em gái ngươi đó!

Sáng sớm liền ồn ào, còn muốn cho người khác ngủ hay không?

"Tiểu hồ, tỉnh, tỉnh.."

Trong lúc tiểu thú ngủ mơ, không biết bị ai đẩy một cái, lực đạo không nhẹ đẩy nó đánh vào lồng sắt.

Bùi Thủy tức giận mở to mắt, xoang mũi phun ra hỏa khí tận trời rời giường.

"Hồ.. Hồ em gái ngươi! Lão tử họ Bùi, họ Bùi, không họ Hồ, hiểu hay không? Ngươi là cọng hành nào? Dựa vào cái gì sửa tên đổi hộ lão tử? Ngươi.."

Bùi Thủy há mồm liền mắng, nàng thật sự rất sinh khí, tối hôm qua bị Phượng Cửu Mộc quấy rối ngủ trễ không nói, ban đêm còn gặp ác mộng không ngừng, thật vất vả ác mộng mới đi nó có thể ngủ an ổn một giác.

Không biết cộng hành hay cọng tỏi nào nhảy ra, không ngừng kêu tiểu hồ.

Bùi Thủy tính tình hơi bạo, tỉnh lại liền mắng chửi người.

Mắng một nửa, nàng dừng lại.

Từ từ.

Nàng vừa rồi chính là đang nói tiếng người sao?