Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 60: Nỗi sợ

A Thủ nghe được lời nói trong lòng của tiểu thú, hắn cười, châm ngòi thổi gió nói: "Ta đã nói y có bệnh cuồng thú! Ngươi lại không tin, bây giờ tin chưa? Ta đã sớm cảm thấy y không phải nam nhân bình thường, nào có nam nhân nào mỗi ngày đều mặc một thân hồng y, biến bản thân giống như khổng tước? Ngươi cũng không phải nữ nhân y còn ôm ngươi ngủ. Ngươi là thú, nam nhân bình thường mỗi đêm sẽ ôm thú ngủ? Y chắc chắn có sở thụ đặc biệt. Tiểu Thủy, về sau ngươi phải cách xa y một chút, tốt nhất là mau chóng lấy được Đoạn Vĩ, có thể hoàn toàn rời xa y.."

Bùi Thủy vốn dĩ có chút hoài nghi Hách Liên Thành, A Thủ lại không ngừng nói Hách Liên Thành có bộ dạng như tên "biến thái" đáng khinh.

Bùi Thủy nuốt nuốt nước miếng, nội tâm nhỏ bé bị dọa run.

Nàng lại nhớ tới Phượng Cửu Mộc. (Jenny: Chưa gì hết mà Thủy tỷ nhớ nhung rồi nè (ꈍᴗꈍ))

Nó nhớ lúc trên giường Phượng Cửu Mộc, phải tốn một phen công phu nó mới leo được lên giường, hắn còn ghét bỏ nó, dùng chăn như chia đôi vĩ tuyến 38, không cho phép nó chạm vào hắn.

Bỗng nhiên Bùi Thủy cảm thấy, nam nhân bình thường hẳn là như Phượng Cửu Mộc vậy.

Hách Liên Thành thấy ánh mắt hoảng sợ của tiểu thú, lại thấy nó chậm rãi rời khỏi khuỷu tay hắn, dường như biến hắn thành kẻ xấu xa tội ác tày trời vậy.

Nét tươi cười trên mặt mắt như cứng lại, rồi dần dần biết mất, trong lúc đó, mặt hắn trầm xuống, mắt phượng dần dần xuất hiện nhiều đốm lửa ngày càng lớn.

Bùi Thủy đang đắm chìm trong nỗi sợ to lớn, không phát hiện sự dị thường của Hách Liên Thành.

Cho đến khi..

Một bàn tay bắt lấy sau cổ nó, nhấc nó lên.

Bùi Thủy ngẩng đầu, đối mặt một gương mặt với nụ cười giả tạo, mắt phượng u ám, giống như một con yêu quái chuẩn bị ăn thịt người.

Bùi Thủy bị dọa, hít ngược một hơi khí lạnh.

"Yêu quái" cười nhẹ, giọng ngọt như mía lùi, lại giống bách quỷ dạ hành, làm cho người ta sợ đến nổi da gà

Bùi Thủy sợ toáng lên, trong lòng kêu cứu: "A Thủ, A Thủ, mau đem đồng loại ngươi đi đi.."

A Thủ: "..."

Tiếng cười Hách Liên Thành biến mất, hắn nhếch miệng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho dù bổn cung vô dụng, cũng sẽ không có bất kỳ ý tưởng nào với ngươi, ngươi chỉ là một sắc thú, đừng nghĩ bổn cung cũng dơ bẩn giống ngươi."

Bùi Thủy ngẩn người, mắt thú chớp chớp nhìn hắn.

Sắc thú? Dơ bẩn?

Y nghĩ nó như vậy sao?

Bùi Thủy bên ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng đã muốn nổ tung.

Bùi Thủy rất muốn chỉ vào mặt Hách Liên Thành mà mắng: Con mắt nào của ngươi thấy ta sắc? Con mắt nào của ngươi thấy ta dơ bẩn?

Y dám nói con mắt nào thấy, nó chọc mù con mắt đó

A Thủ thấy mỗ tiểu thú nổi nóng, hắn liền an ủi tiểu thú, không cần so đo với Hách Liên Thành.

Bùi Thủy nhắm mắt lại, hít sâu ba cái, mỗi một cái hít sâu, nó đều tự nhủ: Xúc động là ma quỷ.

Lúc nó mở to mắt ra đã được thả xuống, nó thấy mắt trong mắt Hách Liên Thành lập loè không rõ, còn có chút ảo não.

Hách Liên Thành lần nữa ôm nó vào trong khuỷu tay, ánh mắt không nhìn nó, có chút mất tiêu cự, nhẹ giọng nói: "Bổn cung thấy ngươi rất thú vị, sau này ngươi cứ ở bên cạnh bổn cung!"

Tạm dừng một chút, hắn lại tiếp tục nói: "Ở bên cạnh ta, bao nhiêu cẩm y ngọc thực đều cho ngươi, mỹ nhân cũng tùy ngươi chọn lựa, nếu ngươi thích.. Mỹ nam, ta cũng có thể.."

Bùi Thủy mới bình tĩnh lại, mắt thý lại khiếp sợ mở to ra.

Y cũng có thể?

Bùi Thủy giống như bị sét đánh trúng, tên này vừa rồi còn nghiến răng nghiến lợi, oán giận mắng nó sắc thú, dơ bẩn

Hiện tại thì sao?

Lại phải lấy thân báo đáp nó?

Bùi Thủy nghĩ cũng không nghĩ, dùng sức lắc đầu cự tuyệt.

Đại ca, ngươi thấy ta thú vị chỗ nào? Ta sẽ sửa được không?

Hách Liên Thành trong miệng chưa kịp nói xong câu "Ta cũng có thể tìm vô số mỹ nam cho ngươi lựa chọn", chỉ mới nói "Ta cũng có thể.." lập tức bị tiểu thú lắc đầu cự tuyệt, mấy chữ sau còn kẹt ở cổ họng.

Mắt y bình tĩnh nhìn không ra hỉ nộ, nhìn vào nó thật lâu.

Bùi Thủy trong lòng nổi da gà.

Lông mi của Hách Liên Thành động đậy, thu lại ánh mắt, xoa xoa cái đầu mềm mềm trắng như tuyết của tiểu thú, có vẻ mệt mỏi, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi!"

Bùi Thủy sao có thể ngủ được?

Trong đầu nó lặp lại câu nói của Hách Liên Thành: "Ngươi nếu thích mỹ nam, ta cũng có thể."

Giống như chú ngữ, không chịu biến mất.

Không biết qua bao lâu, Bùi Thủy buồn ngủ mí mắt nó gục xuống, không thể mở ra nổi, nó duỗi thân thể đầu cắm ở trên lưng, cái đuôi dày cộm theo bản năng che lại cái đầu, nặng nề ngủ.

Khi tiến vào giấc mộng đẹp, trong đầu Bùi Thủy hiện lên một câu hỏi.. Bổn cung không phải là lão bà của Hoàng Thượng sao?

Hách Liên Thành tự xưng bổn cung là cái quỷ gì?

Khi Bùi Thủy tỉnh lại đã là ngày hôm sau.

Hách Liên Thành đối với nó trước sau như một là rất tốt, tốt đến mức làm Bùi Thủy sinh ra ảo giác, hình như ngày hôm qua người nghiến răng nghiến lợi không phải y, mà giống như theo lời của y: "Nếu ngươi thích mỹ nam, thì ta cũng có thể.."

Sáng nay.

Bùi Thủy ở trong lòng ngực Hách Liên Thành, phá lệ ngoan ngoãn, không còn sinh động giống như trước kia, nàng có tâm sự.

Các mỹ nhân đi tới, nhìn thấy tiểu thú trong lòng Hách Liên Thành, các nàng vẫn còn sợ hãi chuyện phát sinh của A Đại hôm qua, làm các nàng có cái nhìn hoàn toàn khác về tiểu thú.

Ngọc Thành công tử làm gì mang về một con tiểu manh thú dịu ngoan đáng yêu được chứ?

Phải nói là: "Ngọc Thành công tử mang về một con tiểu thú hung hăng sẽ cắn người.

Trải qua ngày.

Không có mỹ nhân nào dám duỗi tay chạm vào tiểu thú, các nàng giống như đã thương lượng với nhau, đều duy trì khoảng cách nhất định với tiểu thú và Hách Liên Thành.

Tới chiều.

Bùi Thủy bị Hách Liên Thành bỏ xuống trong, cái nóng làm nó giống như con chó, há miệng, lè cái lưỡi gần như chạm đất, nước miếng chảy xuống.

Chờ Hách Liên Thành đi ngoài trở về, nó gấp không chờ nổi chạy đến bên chân Hách Liên Thành, nhạy bén ngửi được mùi không được tốt lắm từ đôi giày của y, nó tỏ vẻ chán ghét, trực tiếp nhảy lên đầu gối y, bốn cáu châb ôm lấy chân y, nhanh chóng bò lên trên.

Hách Liên Thành duỗi tay, nó đã bò tới trong lòng ngực.

" Chi chi chi.. "Hách Liên Thành, ngươi đái lên chân mình hả?

" Hử? "Hách Liên Thành không hiểu tiểu thú nói gì, thấy nó chỉ chỉ chỗ eo của y, nơi đó treo một khối bạch ngọc hình vuông trắng trơn, Hách Liên Thành cho rằng nó chỉ miếng ngọc, vì thế gật đầu nói:" Không tồi, đây là hàn ngọc, thể chất của ta từ nhỏ đã thiên hàn, chịu nóng không nổi, phụ.. Phụ thân ta bỏ số tiền lớn mới mua được miếng hàn ngọc này, ngày nóng bức mang ở trên người cũng sẽ không cảm thấy nóng. "

Bùi Thủy nghe được hắn nói" Không tồi", thiếu chút nữa không nhịn cười ra tiếng.

Nàng cúi đầu nhìn hàn ngọc bên hông y, Thú Nhãn sáng ngời, trên đời này sao lại có bảo bối hàn ngọc, giống như điều hòa di động loại nhỏ.

Bất quá, hàn ngọc của Hách Liên Thành chỉ lớn bằng nắm tay trẻ con, đeo rất tiện, điểm này cho dù đồ vật hạ nhiệt độ nào cũng không thể so sánh.

Cả người nó đều là lông, nó cũng sợ nóng, nó thiếu một khối hàn ngọc tùy thân nha!

Bùi Thủy dùng móng vuốt gõ gõ, phát ra tiếng đang đang dễ nghe.

Bùi Thủy bĩu môi, Phượng Cửu Mộc còn nói cái này là bảo vật khóa hồn linh, nó cảm thấy lời này là gạt người mà, không chừng thật sự là hàn ngọc của Hách Liên Thành.

Hôm nay nóng khiến nó trong giống như con chó con.

Trên người nó một đống lông, đừng nói sống đến đầu xuân sang năm, cái mùa hè chết tiệt này không chừng đã chịu không nổi rồi!