Duy Ngã Độc Tiên

Chương 17: Sư đồ trùng phùng (thượng)

Hải Long vội vàng giơ tay ra, thèm thuồng nhìn hai kiện pháp bảo ở giữa không trung. Đạo Minh mỉm cười, tay phải điểm ra, bát quái màu đỏ trên không rơi xuống một cách khéo léo, đã nằm gọn trong bàn tay Hải Long lúc nào, đột nhiên Đạo Minh chân nhân búng ngón tay một cái, thanh quang chợt lóe lên, lòng bàn tay Hải Long tự nhiên rách một đường, máu tươi tuôn ra.

Hải Long giật mình nhưng cảm thấy tay trái nóng lên, cái bát quái màu đỏ kia đã dừng lại ngay miệng vết thương. Bất ngờ có một đạo huyết quang phóng lên, cơ thể hắn bị một trận co rút, bát quái màu đỏ kia đã sáp nhập vào trong lòng bàn tay. Đạo Minh chân nhân nói:

“Đây là Huyết Bát Quái, sau này trở thành pháp bảo công kích của ngươi, chỉ có máu tươi mới làm nó kết hợp với ngươi được. Pháp bảo này có chứa đạo niệm khổng lồ, là vũ khí hàng yêu phục ma lợi hại. Có điều bởi vì nó chứa hung khí nên ngươi phải cố gắng chỉ nên dùng hạn chế thôi. Chờ sau khi ngươi đạt tới Liễu Nhiên cảnh giới, sẽ không còn kiên dè nó nữa. Ngươi có thể dùng pháp lực mà bức nó ra ngoài cơ thể, để tránh ảnh hưởng đến tu luyện sau này của ngươi. Phương pháp sử dụng nó với Tinh Lam Hoàn giống nhau, sẽ theo pháp lực của ngươi rót vào mà phát ra hồng sắc quang mang. Uy lực thì dựa vào pháp lực của ngươi làm chuẩn. Nếu ngươi có thể phát huy được cực hạn uy lực của nó, hẳn là còn có thể trợ giúp thêm năng lượng cho Tinh Lam Khải.”

Hải Long đung đưa tay trái mình, lòng bàn tay không ngừng truyền đến từng đợt năng lượng ấm áp, rất vừa ý nói:

“Sư tổ, người cho ta pháp bảo này rồi mà còn khuyên can đủ thứ, chỉ sử dụng làm phương tiện tối thiểu. Ta phải thử xem uy lực của nó.”

Nói xong, ý niệm thúc dục pháp lực, bát quái màu đỏ trong lòng bàn tay nhất thời phồng lên, xoay tròn kịch liệt nảy ra một đồ hình Thái Cực, Hải Long hét lớn một tiếng:

“Sư tổ, xem pháp bảo.”

Bất ngờ, một đạo huyết quang hình xoắn ốc xoáy lại thành một cột sáng huyết sắc có đường kính năm thước tiến thẳng tới Đạo Minh chân nhân. Đạo Minh hoảng sợ, hắn không nghĩ tới Hải Long lại đem mình ra thí nghiệm, không dám khinh thường, một lệnh bài giống như thứ gì đó theo lòng bàn tay hắn bay ra, kim quang bắn ra bốn phía chặn công kích của Hải Long lại.

Hải Long chỉ mới đạt tới Phục Hổ cảnh giới nên pháp lực có hạn, cột sáng huyết sắc chợt lóe lên lướt qua, có chút bất mãn hắn nói:

“Cái này cũng chưa tốt lắm.”

Đạo Minh cả giận quát:

“Tên tiểu tử ngỗ nghịch ngươi, tại sao lại đánh ta bằng pháp bảo ta mới cho ngươi hả?”

Hải Long cười hắc hắc, nói:

“Tinh Lam Khải lúc nãy cũng không phải do người thử trước ư? Người tu vi thâm hậu như vậy, ta đây đạo hạnh thấp kém làm sao có thể đả thương người được. Xem ra, Huyết Bát Quái này cũng thật uy lực à.”

Đạo Minh chân nhân hừ một tiếng, nói:

“Thật cái gì. Vừa rồi là ta phải dùng đến pháp bảo lợi hại nhất Thừa Thiên bài, nếu phản ứng chậm một chút thì không chừng đã đúng như mong muốn của ngươi rồi. Cái này cũng cho ngươi, có điều đừng đem ta ra thử nữa. Nếu không, ta sẽ thu hồi hết pháp bảo của ngươi lại.”

Nói xong, bạch quang lóe lên, con rắn màu trắng điêu khắc tinh xảo kia rơi vào tay Hải Long. Con rắn màu trắng tựa như là đúc bằng ngọc, nhìn qua cực kỳ tinh xảo khả ái. Ngũ trảo trên long thân rất sống động, mặt trên bảo quang không ngừng chuyển động nhàn nhạt, long mắt màu vàng, tựa hồ cũng không phải là hoàng kim bình thường, mà như là một loại khoáng thạch. Hải Long cảm giác rõ ràng màu trắng trên con rắn đang lưu chảy, tràn ngập năng lượng sinh khí, khi chạm vào năng lượng ấy toàn thân hắn cảm thấy thoải mái dị thường. Đạo Minh chân nhân nói:

“Bảo khí này tên là Huyễn Long, đem cho ngươi thật là hơi tiếc. Đương nhiên là khi gặp nguy hiểm lớn thật sự thì có thể rót toàn bộ pháp lực vào trong đó, nó sẽ biến hóa thành rồng ngăn chặn địch nhân cho ngươi. Bất quá tu vi của ngươi quá nhỏ bé, cho nên nhiều lắm cũng chỉ có thể duy trì được một thời gian ngắn mà thôi. Sau khi thả Huyễn Long ra, ngươi phải lập tức đào tẩu ngay, chờ khi năng lượng nó kết thúc sẽ tự trở về bên cạnh ngươi, đồng thời nó còn có một loại công hiệu đặc thù khác là khu trừ độc tố, nếu gặp phải chướng khí linh tinh gì đó, chỉ cần cầm nó trong tay thì sẽ không bị độc khí xâm nhập.”

Hải Long nhìn ngắm Huyễn Long, cười nói:

“Ta thích cái này nhất, nó là Huyễn Long, ta thì Hải Long, chúng ta đúng là một cặp trời sinh a! Cảm tạ sư tổ.”

Tuy Hải Long gọi tiếng ‘sư tổ’ thật nhàn nhã, nhưng Đạo Minh chân nhân lại cảm giác được rõ ràng chỉ có lần này mới là tiếng phát ra thật lòng của hắn. Hừ lên một tiếng, nói:

“Tiểu tử ngươi cũng biết cảm tạ ta sao? Chứ không phải vì mấy món pháp bảo à.”

Hải Long thu Huyễn Long vào lòng, trên mặt vui vẻ, nói:

“Sư tổ, ta có một vấn đề muốn hỏi người. Nếu không phải do quái nhân tiền bối kia coi trọng ta như vậy, ngươi sẽ đưa bảo vật này cho ta chứ?”

Đạo Minh chân nhân biến sắc, đứng hình trước mặt Hải Long, thần sắc mang theo một tia lấp liếm, sau một lúc lâu mới nói:

“Không đâu. Đương nhiên là không phải vậy. Chẳng lẽ ngươi so đo với mấy vị sư phó được ta cho pháp bảo sao? Phi kiếm kia chẳng qua là ta tạo điều kiện cho bọn họ phát huy năng lực một chút mà thôi. Ngươi thích nghĩ sao thì nghĩ. Dù sao thì mấy món đó ta cũng cho ngươi rồi.”

Hỏi xong câu đó, trong lòng Hải Long không khỏi hối hận một chút, quan hệ giữa mình với Đạo Minh chân nhân vừa mới cải thiện một ít, rồi lại bị chính tay mình phá hư. Than nhẹ một tiếng, hắn thì thào:

“Bất luận người xuất phát từ mục đích gì, ta cũng phải cảm ơn người, sư tổ. Hải Long ta xin thề trong đây, trong vòng trăm năm nữa, trước khi cuộc đánh cược giữa ta và người chưa kết thúc. Chỉ cần ở trước mặt người khác, người đều là sư tổ tôn kính của ta.”

Đạo Minh chân nhân giật giật cái mặt béo ú, nhàn nhạt nói:

“Việc này như thế là đủ rồi. À, thời gian đã không còn sớm, bọn Linh Thông Tử cũng sắp tỉnh lại. Lúc trước ta có nghe bọn họ nói ngươi luôn luôn tiềm tu một mình, vì để giữ bí mật quái nhân tiền bối kia của ngươi, cứ thế đừng hé nữa lời.” Hải Long nhìn Đạo Minh chân nhân thật sâu, trịnh trọng gật đầu. Quay đầu nhìn về dãy nhà gỗ kia, thầm nghĩ trong lòng: các vị sư phó, rốt cục đã được gặp lại các người, Hải Long thật sự rất nhớ mọi người.

Thái dương dần dần trôi đến giữa đỉnh, dưới nguồn năng lượng nóng rực đó, chung quanh Ma Vân Phong sương mù đã loãng ra một ít. Linh Thông Tử một lần nữa phóng thích các giác quan của mình ra, tỉnh ra khỏi tu luyện.

Từ khi đạt đến Thai Thành cảnh giới ba năm trước đến nay, tốc độ tiến bộ của hắn chậm rất nhiều. Ba năm trôi qua, khoảng cách Thai Thành trung kỳ chưa chênh lệch mấy. Ý niệm vừa động, đột nhiên hắn cảm giác được bên ngoài Ma Vân Bình hình như có người. Hơn nữa hơi thở cũng không giống bất cứ vị sư đệ nào của mình. Cả kinh trong lòng, vội phi thân xuống giường, nắm phi kiếm của mình lên mà chạy ra khỏi phòng.

Vừa mới lao ra phòng, cược bộ Linh Thông Tử đột nhiên khựng lại, tay cầm phi kiếm hơi run lên. Toàn thân như có một trận sóng gió kịch liệt mang theo tất cả tâm tình của hắn trổi lên. Bởi vì, người đứng ngoài hai mươi bước đằng trước kia, đúng là người mà hắn ngày đêm khắc khoải nhung nhớ trong lòng a!

“Hải Long.”

“Lục sư phó.”

Lưỡng đạo nhân ảnh theo thanh âm vang ra mà lao nhanh về hướng đối phương. Rốt cục, thanh âm kia đã tan thành bọt nước trong suốt giữa không trung, hai thân ảnh đã gắt gao ôm nhau. Ba năm qua, hai thầy trò cuối cùng lại gặp mặt nhau.

Nhìn hai sư đồ đang ôm nhau trước mặt, Đạo Minh chân nhân trong lòng tự nhiên dâng lên một tia phật ý, hắn biết tuy rằng mình vừa tặng tam kiện pháp bảo cho Hải Long, nhưng trong lòng Hải Long, địa vị của hắn vĩnh viễn vẫn kém hơn so với Linh Thông Tử.

Tứ đại đệ tử còn lại cũng đều hồi tỉnh lại sau khi tu luyện, bọn họ cảm nhận được trên Ma Vân Bình có biến, đều từ trong phòng lao ra. Khi bọn họ chứng kiến thấy hình dáng Hải Long kia đã thay đổi rất nhiều, cho dù là người tu chân cũng vô phương kiềm hãm lại cảm xúc, không ngoại trừ ai, ánh mặt bọn họ đều trở nên ướt át. Thế nhưng không ai phát hiện ra, cách đó không xa, sư phụ Đạo Minh chân nhân của họ đang đứng cô độc ở đó.

Thật lâu sau, Hải Long chậm rãi ngẩng đầu lên trên vai Linh Thông Tử, nhìn khuôn mặt giản dị tràn đầy nước mắt của Linh Thông Tử, nức nở nói:

“Lục sư phó, ta rất nhớ người!”

Mặc dù cảm giác chia lìa như là chuyện mới xãy ra hôm qua, nhưng hắn cũng hiểu đươc, chính mình đã xa rời các vị sư phó ước chừng đã được một ngàn ngày lẫn đêm. Tất cả mọi người đều xúm lại, cơ hồ như đồng thanh nói:

“Chúng ta cũng rất nhớ ngươi a.” Đạo Minh chân nhân ho khan một tiếng, chậm rãi đi đến bên cạnh mọi người, tức giận nói:

“Cũng không phải là sinh ly tử biệt gì, sao lại kích động như vậy chứ? Đối với người tu vi sẽ có thể bất lợi đấy.”

Mọi người lúc này mới phát hiện ra sự hiện hữu của hắn, Linh Vân Tử cuối xuống, sợ hãi bái kiến Đạo Minh chân nhân. Đạo Minh vung bàn tay béo ú lên, nói:

“Hôm nay là để chúc mừng cho đồ đệ bảo bối của các ngươi trở lại, sau này không được như thế nữa. Linh Thông Tử, hiện tại Đàm Vũ đã tiến nhập đến Phục Hổ cảnh giới, về sau ngươi hãy chỉ đạo hắn cho tốt. Thiên Tâm quyết trong Thiên Tâm pháp cũng có thể truyền thụ cho hắn.”

Linh Ngọc Tử thì thào nói:

“Thì ra là sư phụ vẫn luôn giáo thụ đạo pháp cho Hải Long, ta còn tưởng rằng hắn đã sớm…”

Nói tới đây, đột nhiên bắt gặp ánh mắt sắc bén của Đạo Minh chân nhân, nên vội đem nửa câu sau nuốt vào lại. Đạo Minh chân nhân nói:

“Các ngươi tu luyện cho tốt, gần nhất là trong khoảng thời gian này ta sẽ không bế quan, nếu có gì không hiểu, cứ đến trực tiếp Ma Vân động mà hỏi ta.”

Nói xong, ngự lên phi kiếm của mình, hắn nhẹ nhàng trở về động phủ của mình. Đạo Minh chân nhân vừa đi, mọi người nhất thời nhẹ nhàng thở ra, vây quanh Hải Long hỏi không ngừng.

“Tiểu tử, ba năm qua ngươi cũng không một lần lại thăm chúng ta. Tính làm cho chúng ta lo lắng đến chết có phải không?”

“Hải Long, tu vi của ngươi tại sao lại tiến bộ nhanh như vậy, mới bốn năm mà đã đạt đến Phục Hổ cảnh giới.”

“Hải Long, lâu nay làm cách nào mà ngươi vượt qua được, sư phụ có hay không…”

Bị tám người vây hỏi, Hải Long cảm thấy mình bị đầu váng mắt hoa,

“Được rồi, các vị sư phó, mọi người không cần phải hỏi cùng một lúc, đầu ta sắp nổ tung rồi. Ba năm nay trôi qua như thế nào, kỳ thật ngay cả chính mình cũng không rõ lắm, chủ yếu là luôn chăm chỉ khổ tu. Sư tổ cho ăn không ít thiên tài địa bảo, nên tu vi của ta mới tiến bộ nhanh như vậy.”

Linh Thông Tử đã sớm lau khô nước mắt của mình, mỉm cười nói:

“Được rồi, Hải Long vừa trở về, mọi người cũng không nên tra vấn nhiều như thế. Chỉ cần trở về là tốt rồi, tốt rồi.”

Linh Ngọc Tử tinh mắt, thấy Tinh Lam Hoàn trên cổ Hải Long lóe ra lam quang, không khỏi tò mò hỏi:

“Tiểu tử, trên cổ ngươi là đồ vật gì vậy? Không phải là kiện pháp bảo chứ”. Hải Long hắc hắc cười nói:

“Đương nhiên là pháp bảo. Đây là Tinh Lam Hoàn sư tổ tặng cho ta, thuộc loại pháp bảo phòng ngự, là linh khí nha, hơn nữa bên trong còn có pháp trận, không cần tốn nhiều pháp lực cũng có thể khởi động nó. Thế nào? Thập nhất sư phó, hâm mộ không.

” “Oa”

Linh Ngọc Tử mở to hai mắt ra nhìn

“Pháp bảo linh khí cấp phòng ngự, sư phụ lão nhân gia cũng quá bất công đi.”

“Cái đó đương nhiên. Sư tổ lão nhân gia kỳ thật rất tốt bụng, tại mọi người không biết mà thôi.”

Đã tới đỉnh Ma Vân Phong rồi nhưng Đạo Minh chân nhân vẫn đang dùng thiên nhĩ thông nghe ngóng, thì thầm nói:

“Tiểu tử, coi như ngươi còn có chút lương tâm, không bán đứng ta như vậy.”

Hải Long cùng với tám vị sư phó ngồi vây quanh ở Ma Vân Bình, tâm tình bọn họ đều rất tốt, vừa ăn hoa quả vừa tán gẫu. Ba năm qua, đây mời là lần đầu tiên đám người Linh Thông Tử vui vẻ như vậy, Hải Long trở về đã giải tỏa được khúc mắc của bọn họ với Đạo Minh chân nhân. Linh Ngọc Tử cười nói:

“Hải Long à! Ngươi đã tiến nhập Phục Hổ cảnh giới, bây giờ lục sư huynh mới có thể hướng về công đạo với nhị sư huynh. Hải Long ngẩn người hỏi:

“Công đạo cái gì?” Linh Ngọc Tử nói:

“Lại nói về lúc trước, bọn ta rất là ích kỷ. Tại thời điểm ngươi vừa mới tới, bọn ta hoàn toàn muốn nhận một tên đệ tử đời thứ năm chủ yếu là để giúp bọn ta làm tạp dịch. Chính nhị sư huynh đã giáo huấn bọn ta, hóa giải tâm địa hẹp hòi của bọn ta. Về sau một thời gian dài theo ngươi. Lúc ấy bọn ta tiếp xúc càng lúc càng nhiều. Mọi người đều phát hiện, không hiểu sao đều thích cái tên hồn nhiên vô tư chẳng có ưu điểm gì nhà ngươi. Ngươi biết không? Vì muốn ngươi trở về, vài vị sư huynh đã theo bọn ta đi thỉnh cầu sư phụ rất nhiều lần.”

Hải Long khẽ run lên, nhìn mọi người xung quanh một vòng, miễn cưỡng đè nén tâm tình đang rất kích động xuống, hùng hổ nói:

“Thập nhất sư phó, người có thể phê bình chính đệ tử của người như vậy sao? Sao ta lại không có ưu điểm gì. Chẳng lẽ người không biết rằng đệ tử của mình hết sức xuất sắc sao? Đệ tử ưu tú như vậy không biết tìm ở đâu ra đấy?”

Linh Ngọc Tử giả bộ làm như đang nôn mửa, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Hải Long, tất cả mọi người còn lại đều cười ha hả. Sau một hồi lâu, tiếng cười tan dần, Hải Long nói:

“Các vị sư phó, các người luôn ở trong Liên Vân Sơn không biết buồn là gì sao? Tuy rằng người tu chân chúng ta có thể sống rất thọ, nhưng cả cuộc đời đều ở một chỗ, thế gian còn gì là lạc thú nữa? Nếu có thể đi ra ngoài du ngoạn thì tốt quá, nếu gặp người xấu, chúng ta cũng có thể thi triển hết sở trường ra, cống hiến một chút.”

Nghe xong lời Hải Long nói, tất cả đều ngạc nhiên, tám vị sư phó đều lộ ra tâm trạng suy tư, trong bọn họ thì ít nhất là Linh Ngọc Tử cũng đã ở đây có hơn bốn mươi năm, thường ngày ngoại trừ tu luyện ra, cơ hồ là không có chuyện gì khác để làm. Lời của Hải Long gợi lên cho bọn họ hướng tới thế giới bên ngoài.