Duy Ngã Độc Tiên

Chương 55: Tiên Chiếu hội tập (thượng)

Ngọc Bình ngọt ngào cười, nói:

“Thì ra là như vậy. Bất quá huynh mặc trường bào màu xanh này trông anh tuấn hơn nhiều so với lúc trước ở thôn.”

Hải Long hơi hơi đỏ mặt, nhớ lại chuyện lúc trước không khỏi xấu hổ, cười khổ nói:

“Khi đó Ma Tông đang đuổi giết ta phía sau, vì chạy trối chết nên không thể tránh khỏi chật vật.”

Mọi người một bên vừa chuyện phím, một bên thì thẳng tiến phi hành, đối với bọn họ mà nói thì cái chuyện phi kiếm này chẳng tốn bao nhiêu pháp lực. Trong lúc phím chuyện, quan hệ mọi người đã gần gủi lại rất nhiều. Hải Long không nói nhiều lắm, khi mọi người hỏi hắn vấn đề gì, cơ hồ hắn đều trả lời hết, cũng không có thành thật khai báo, cũng chẳng khoe khang về Nghịch Thiên Kính và Tiểu Thiết Côn.

Một ngày sau, trải qua thời gian dài phi hành, bọn họ đã tiến vào nội địa Triệu Tống quốc, Ngũ Chiếu Tiên nằm ở phía tây nam của Triệu Tống quốc, ngoại trừ Hải Long và Hoằng Trị ra, năm người còn lại đều là lần đầu ly sơn sau khi nhập môn, đối với đường xá đương nhiên là chưa quen thuộc, Hải Long cũng chỉ biết đại khái phương hướng, có điều vận khí bọn họ rất tốt, rốt cục đến chiều hôm sau, đã tìm thấy linh dẫn của Liên Vân Tông.

Cái gọi là linh dẫn chính là làm cho pháp lực cảm ứng thấy một loại năng lượng mỏng manh trên không trung tản mát ra, một khi người trong bổn môn cảm nhận được nó, thì có thể căn cứ vào nó mà tìm thấy vị trí cần tìm.

“A!” Chúng ta nhất định là tới rồi. Các huynh nhìn kìa, bên kia núi cao hẳn chính là Tiên Chiếu Sơn rồi.”

Ngọc Hoa hô lên hưng phấn, mọi người nhìn theo hướng nàng chỉ, thì thấy cách đó không xa, một tòa núi cao nguy nga đứng sừng sửng, đồi trọc xung quanh làm nổi bật lên, như thể độc nhất. Giữa sườn núi, tất cả đều bị bao bọc trong mây mù, mây mù ngưng mà không tiêu tán, làm cho người ta không thể thấy được diện mạo thật sự của nó. Hoằng Trị gật gật đầu nói:

“Hẳn chính là nơi này. Trên đỉnh núi tất nhiên là có tụ vân pháp trận, nếu không, mây mù không thể nào ngưng tụ mà chẳng tiêu tan. Ngọn núi này tuy rằng không nhỏ, nhưng chưa thể so sánh với Liên Vân Sơn Mạch.”

Đạo Diễn nói:

“Hoằng Trị huynh có lẽ chưa biết. Trước kia ta có nghe sư phụ nói qua, Tiên Chiếu Sơn của Ngũ Chiếu Tiên cũng là một trong thánh địa ở Tu Chân Giới ta, nơi này ẩn chứa linh khí tinh thuần khổng lồ, mặc dù núi chỉ có một tòa, nhưng Phong lại phân ra làm ngũ nhạc. Phân biệt nơi cư ngụ của năm vị tông chủ cùng môn nhân đệ tử của họ. Chờ khi tiến vào trong mây mù, chúng ta mới có thể thấy hết được cái loại kỳ cảnh này.”

Hải Long mỉm cười, nói:

“Tốt lắm, chúng ta mau xuống đi.”

Mọi người thúc dục pháp khí, dẫn dắt phi kiếm chậm rãi hạ xuống đất. Tiếng leng keng vang lên liên tiếp, phi kiếm đều tự trở về bao, liên tục phi hành cả ngày, tinh thần mọi người đều có vài phần mệt mỏi. Hoằng Trị đeo Phật Tinh Niệm Châu vào cổ, có chút lo lắng hỏi Hải Long:

“Đại ca, đệ không thuộc về thất tông, người ở đây có cho đệ vào hay không?”

Hải Long ngẩn người, mỉm cười nói:

“Không sao. Đến lúc đó ngươi nói mình là đệ tử Phạm Tâm Tông cũng được vậy. Giả vờ để quá quan không thành vấn đề.”

Hoằng Trị cười khổ nói:

“Dù gì đệ cũng là đệ tử Thiền Tông, nếu mạo nhận phái khác, chỉ sợ không hợp tình. Nếu sư phụ đã viên tịch kia của đệ mà biết, nói không chừng người sẽ rất tức giận mà đội mồ sống lại giết đệ.”

Đạo Diễn trợn mắt há mồm nhìn Hoằng Trị, thấp giọng nói:

“Hoằng Trị sư huynh, sao có thể nói sư phụ mình như thế? Vậy là bất kính đó.”

Nói xong, còn quét mắt liếc Hải Long một cái, bộ dáng như thể cho rằng chính ngươi đã dạy hư người ta. Hải Long nhất thời thấy oan uổng, giải thích:

“Hắn là như thế, căn bản không giống người xuất gia, huynh liếc ta làm gì?”

Đạo Linh cười nói:

“Ngươi không phải giấu đầu hở đuôi. Hoằng Trị huynh nếu không nhận ngươi làm đại ca, e là đã trở thành cao tăng đắc đạo từ lâu. Bụng thấy hơi đói rồi, không biết Ngũ Chiếu Tiên khoản đải chúng ta cái gì, tiến lên thôi.” Nói xong, hướng tới ngọn núi cao lớn mà bước đi.

Vì tỏ lòng tôn trọng, bảy người đã chậm rãi mà đi bộ lên núi, không được bao lâu, đã bị vài tên tu chân mặc đạo bào màu xanh cản lối.

Đạo Diễn tiến lên từng bước, hơi thi lễ, nói:

“Thỉnh các vị đạo hữu. Chúng ta đệ tử Liên Vân Tông tới tham dự đại hội thất tông tân nhân lần này, cảm phiền các vị đạo hữu dẫn đường cho.”

Tổng cộng có bốn người chặn bọn họ lại, cầm đầu là một người thần sắc điềm đạm, nói:

“Đệ tử Liên Vân Tông sao? Đi theo ta.” Nói xong, cùng với những người kia quay lại tiến lên núi.

Nhìn bộ dáng bọn họ, Hải Long không khỏi bĩu môi, hiện tại đã có tu vi Thoát Thai cảnh giới chống đở, hắn cảm thấy bạo dạn hơn. Không giống như lúc trước, thấy ai cũng đều nể vài phần. Bốn người dẫn đường này, rõ ràng còn chưa đạt tới Đăng Phong cảnh giới, tuy rằng trong bụng không còn e ngại, nhưng Hải Long cũng không thèm so đo với cái loại trình độ yếu hơn mình rất nhiều này.

Mọi người đi với tốc độ rất nhanh, không lâu sau, đã tới giữa sườn núi Tiên Chiếu Sơn. Xuyên qua tầng tầng mây mù giơ tay không thấy năm ngón, cảnh vật trước mắt đã biến đổi. Năm tòa núi nguy nga dựng đứng như năm ngón tay hiện ra, các Phong đều bao phủ một tầng xanh biếc, Hải Long vận Thiên Nhãn Thông nhìn ra xa, chỉ thấy trên năm ngọn núi này, đều có rất nhiều thực vật quý hiếm. Hắn có thể cảm giác được rõ ràng, sau khi thoát ra khỏi mây mù, linh khí xung quanh đã tăng lên đáng kể, làm cho tinh thần và thể xác rất sảng khoái.

Ngọc Bình cảm thán nói:

“Đẹp quá à! Nếu nói Chí Vân Phong của chúng ta là hùng kỳ, thì nơi này chính là tuấn tú. Vẻ đẹp tuyệt trần của Tiên Chiếu Sơn phải nói là đẹp hơn một ít so với Liên Vân Sơn Mạch chúng ta.”

Bốn gã Ngũ Chiếu Tiên dẫn đường dừng cước bộ lại, người cầm đầu nọ nói:

“Tiên Chiếu Sơn của bọn ta chính là thiên hạ đệ nhất linh sơn, Liên Vân Sơn các ngươi sao có thể so sánh với. Bất luận là hùng kỳ hay tuấn tú, đều phải hơn rất nhiều.”

Nhìn thần thái vênh váo tự đắc của hắn, trừ Hải Long và Hoằng Trị ra, năm người còn lại đều nhíu mày. Ngọc Hoa sấn vô nói:

“Ngươi đã tới Liên Vân Sơn của bọn ta rồi à? Hừ, tu vi cở như ngươi sao có thể đi đến được. Ngay cả thấy cũng chưa thấy qua, thì dựa vào cái gì mà có quyền phán xét. Ngươi đừng quên, hiện tại Liên Vân Tông bọn ta chính là đệ nhất đại tông, không phải Ngũ Chiếu Tiên các ngươi.”

Tên đệ tử kia đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt, cả giận nói:

“Ngươi nói cái gì? Ngươi dám nói xấu Ngũ Chiếu Tiên ta.”

Đạo Diễn có phần bình tĩnh, sau khi dùng ánh mắt ngăn Ngọc Hoa lại, nói:

“Đạo huynh không cần nóng giận, sư muội ta tính tình thẳng thắn, nàng cũng không có ý vũ nhục quý tông đâu.”

“Hừ, có hay không trong lòng các ngươi rõ nhất, ta cảnh cáo các ngươi, nơi này là địa bàn Ngũ Chiếu Tiên bọn ta, các ngươi nói chuyện cần chú ý một chút.” Nói xong, cùng với ba người kia, tiến nhanh lên núi.

Ngọc Hoa cả giận nói:

“Ngươi…”

Nàng vừa muốn nói tiếp cái gì đó, thì phát hiện miệng mình bị một bàn tay chụp lại, cảm giác ấm áp không ngừng truyền vào mặt, ghé mắt nhìn lại, để nhìn xem ai ngăn mình nói tiếp, dĩ nhiên chính là Hải Long, Hải Long mỉm cười, truyền âm nói:

“Cùng với bọn chó giữ cửa này cãi lý, muội cảm thấy có ý nghĩa không? Có bản lĩnh, thì mang ra mà dùng ở đại hội tân nhân. Đó mới là sân khấu để chứng tỏ mình.”

Nghe thanh âm nhu hòa của Hải Long, lửa giận trong lòng Ngọc Hoa giống như băng tuyết nhất thời tan rã. Từng trân nhiệt lực khác thường không ngừng theo bàn tay Hải Long truyền đến, nàng cảm giác thấy hô hấp của mình đã có chút khó khăn, khuôn mặt đỏ lên, khẽ gật đầu.

Hải Long buông tay ra, bước lên đi trước, Hoằng Trị đuổi tới bên cạnh hắn, truyền âm nói:

“Đệ có cảm giác sau khi xuất quan ca đã thay đổi rất nhiều. Tựa hồ thần bí hơn so với trước kia.”

Hải Long mỉm cười nói:

“Ta đã hơn tám trăm tuổi, cũng nên trưởng thành. Tiểu Trì, ngươi phải nhớ kỹ, chuyện sinh tồn trên thế gian này, tốt nhất không nên phơi bày con người thật của mình ra, bình thường một chút cũng tốt. Ta còn nghĩ đến đạo thăng tiên, không muốn chết sớm như vậy. Cho nên, tự nhiên sẽ không còn giống như trước. Chỉ có đối với ta hoàn toàn tính nhiêm, hoặc tuyệt đối sẽ không làm hại người của ta. Mới thể hiện ra mặt chân thật của bản thân. Ài, nếu không phải vì kiện tiên khí kia, ta thật không nghĩ đến việc tranh đoạt ngôi vị đệ nhất đâu.

Hoằng Trị trong lòng như hiện ra linh quang, liếc nhìn Hải Long một cái, không nói thêm gì nữa. Lúc này hắn mới hiểu dụng ý của Hải Long.

Bốn gã đệ tử Ngũ Chiếu Tiên kia, dẫn bọn họ đi đến trung tam ngọn cao nhất ở Tiên Chiếu Sơn, còn chưa tới đỉnh núi, tiếng cười sang sảng đột nhiên truyền đến, một thân ảnh màu lam bổng xuất hiện tới, dừng lại trước mặt mọi người. Bốn người bọn Ngũ Chiếu Tiên hơi kinh hãi, vội vàng khom người nói:

“Tham kiến đạo tôn.”

Người vừa tới vung cánh tay to lớn lên, nói:

“Miễn lễ, ta phải xem coi, Thiên Thạch phái ai tới.”

Hải Long nhìn chăm chú, chỉ thấy người này khuôn mặt tươi cười, thanh lam sắc lóng lánh sau lưng, đúng là đã từng gặp qua ở Tiếp Thiên Phong là Vô Cơ đạo tôn. Lúc này bọn Đạo Diễn đã khom người hành lễ với Vô Cơ đạo tôn, còn Hải Long thì vẫn đứng đấy, có vẻ rất khác lạ. Vô Cơ đạo tôn cũng chú ý tới Hải Long, mở trừng hai mắt, nói:

“Sao lại là tiểu tử ngươi. Ha ha, vậy ra Thiên Thạch phái ngươi tới, lúc này có thể náo nhiệt đây.”

Nói xong, thân mật bay đến bên cạnh Hải Long, dùng sức vỗ vỗ bả vai hắn. Hải Long cảm giác rõ ràng có một cỗ nhiệt lực đưa vào trong cơ thể mình, xoay chuyển một vòng, thì nhớ tới cánh tay của Vô Cơ đạo tôn.

Vô Cơ đạo tôn tu vi đã đạt tới Mạc Trắc sơ kỳ cảnh giới, tự nhiên là Hải Long không thể che dấu được tu vi của mình, nhưng Vô Cơ đạo tôn cũng không nói gì thêm, chỉ cười nói:

“Lần tỷ thí này ngươi cần cố gắng nhiều hơn nữa. tranh thủ đoạt thứ hạng tốt, cũng là cấp cho Thiên Thạch lão gia hỏa kia thêm vẻ vang. À, đúng rồi, nghe nói ngươi trước kia đắc tội Chỉ Thủy sư muội, nàng hiện tại có thể đã có mặt ở đây, ngươi nên cẩn thận một chút, Chỉ Thủy sư muội lại rất thù dai.”

Vừa nghe đến hai từ Chỉ Thủy, Hải Long toàn thân run lên, nhớ lại trước kia Chỉ Thủy đạo tôn làm cho mình thống khổ ra sao, trong lòng không khỏi dâng lên một tia hận ý. Cung kinh hướng về Vô Cơ đạo tôn hành lễ:

“Thực xin lỗi, tổ sư, vừa rồi ta quên thi lễ. Thỉnh ngài tha thứ. Lần này chúng ta đại biểu cho Liên Vân Tông đến đây, nhất định sẽ không để bản tông mất mặt. Không biết, lần này có những vị tổ sư nào đến đây?”

Vô Cơ đạo tôn hơi ngẩn người, hiển nhiên là có chút bất ngờ khi Hải Long cung kính, mỉm cười nói:

“Gần đây chính đạo chúng ta quyết đấu sinh tử với tà đạo đã thắng mấy trận, tạm thời đè bẹp dáng vẻ bệ vệ của chúng xuống, nên tông chủ vô cùng xem trọng đại hội tân nhân lần này, trừ Thiên Thạch đạo tôn và Đăng Tiên ra, bảy lão gia hỏa bọn ta đều đến đây. Thiên Thạch tại sao không phái nhiều người đến đây. Chỉ sáu người các ngươi, nhân số tựa hồ hơi thiếu.”

Ngọc Hoa có chút không phục nói:

“Tổ sư, cái gọi là binh quý tinh nhi bất tại đa. Nhiều người thì ích lợi gì, vài người bọn ta vậy là đủ rồi.”

Vô Cơ đạo tôn ở Liên Vân Tông tình tình hiền hậu nhất trong chín vị đạo tôn, cũng không vì Ngọc Hoa ương ngạnh mà sinh tức, ngược lại, lão véo yêu vào mũi Ngọc Hoa một cái, nói:

“Tiểu nha đầu này, thật sự là bị Chí Vân sư tỷ nuông chìu sinh hư. Sư phụ của ngươi đã có mặt trên này, xem ta bảo nàng giáo huấn ngươi ra sao.”

Ngọc Hoa mặt cười ửng đỏ, liếc qua Hải Long bên cạnh một cái, thẹn thùng cúi đầu, nói:

“Tổ sư, ngài lại trêu ghẹo người ta. Sau này về Chí Vân Phong, người ta sẽ không làm đồ ăn chay cho lão nữa đâu.”

Vô Cơ đạo tôn tựa hồ hoảng sợ, chặn lại nói:

“Hảo cô nương của ta, ta không tố cáo ngươi nữa là được chứ gì. Thức ăn chay ngươi làm lại là trên trời hiếm có, dưới đất vô song a! Đó chính là lạc thú duy nhất của ta trên núi.”

Nhìn bộ dáng của lão, Hải Long nghĩ thầm rằng, cái này còn chỗ nào giống nhị đại tổ sư chứ, chẳng lẽ thức ăn chay do Ngọc Hoa làm có lực sát thương lớn như vậy sao? Có cơ hội phải nếm thử mới được.

Hắn nào có biết rằng, không riêng gì Vô Cơ đạo tôn, cả Tiếp Thiên đạo tôn và các vị đạo tôn khác, đều bị tay nghề của Ngọc Hoa chinh phục. Thức ăn chay do chính tay nàng làm, lực sát thương vô cùng lớn, cơ hồ còn hơn cả một kiện tiên khí. Trong Liên Vân Tông, nàng cùng Ngọc Bình là đệ tử được sủng ái nhất. Các đệ tử cùng thế hệ ai cũng muốn ba phần nhường các nàng.

Bốn gã Ngũ Chiếu Tiên dẫn đường đều nhíu mày, tên cầm đầu có chút không kiên nhẫn, nói:

“Thỉnh các vị đạo hữu nhanh chóng lên núi.”

Ngọc Hoa hừ một tiếng, cũng không thềm nhìn hắn một cái, cùng vời Vô Cơ đạo tôn song song bước về phía trước. Hải Long vội vàng đi theo, hắn phát hiện ở phía sau Hoằng Trị tựa hồ không nhúc nhích, liền quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Hoằng Trị đứng đó bộ dáng ngây ngốc, dường như nơi khóe miệng có chút nước miếng chảy xuống. Ánh mắt tràn ngập xuất thần. Dựa vào hiểu biết của Hải Long đối với hắn, không cần hỏi cũng biết, hắn có cùng suy nghĩ như mình lúc trước. Thân hình chợt lóe, đột nhiên xuất hiện ra sau lưng Hoằng Trị, đá một cước vào mông. Trên người Hoằng Trị tản mát ra một tầng hoàng quang nhàn nhạt, nhất thời hóa giải được một ít lực, nhưng trong lúc này dù sao hắn cũng đang dại ra, vừa cảm giác được phía sau truyền đến một cỗ đại lực, liền bị Hải Long đá nhổm lên. Lảo đảo một cái, miễn cưỡng khống chế được thân thể mình đứng vững trên thềm đá, Hoằng Trị xoay người lại cả giận nói:

“Đại ca, sao ca lại đá đệ.”

Hải Long tức giận nói:

“Ai bảo ngươi khi không lại đứng ngây ra. Đi mau.”

Nói xong, nắm lấy tăng y của Hoằng Trị đuổi theo mọi người.

Tiên Chiếu Sơn là ngọn núi cao nhất. Nơi này bằng phẳng rộng lớn, cơ hồ che kín toàn bộ đỉnh núi là những kiến trúc giống như cung điện. Trên đỉnh núi có một vòm mây lượn lờ, đề phòng ánh mặt trời có thể chiếu thẳng xuống bất cứ lúc nào, làm dịu mát sinh linh trên núi. Ngói lưu ly tỏa ánh sáng nhấp nháy, làm cho người ta có cảm giác kim bích huy hoàng. Đã quen với sự mộc mạc ở Liên Vân Sơn Mạch, tới đây Hải Long lại có vài phần không thích ứng, thấp giọng nói với Hoằng Trị:

“Ngũ Chiếu Tiên này như là khoe khoang giàu có, thật tục khí. Không biết do tên ngốc nào thiết kế.”