Duy Ngã Độc Tôn

Chương 77: Cường giả Thiên cấp

Ánh mắt đám người Tần Lập bỗng híp lại đón một tia sáng cuối cùng của mặt trời, gắt gao nhìn chằm chằm mấy võ giả phi hành sát mặt nước. Tần Lập chậm rãi nói:

- Quả nhiên có không ít người tới này, cũng không biết bên trong khu di tích thượng cổ này có nguy hiểm gì hay không?

Tần Lập còn chưa dứt lời, đột nhiên nhìn thấy một cảnh tượng cực kì hùng vĩ, khiến bốn người bọn họ trợn mắt há hốc mồm. Ngay cả tiểu hồ ly cùng Thiết Tí Viên trong rừng đều cảm giác thấy một cỗ nguy cơ không hiểu đột nhiên tràn tới. Thiết Tí Viên đầu tiên không chịu nổi loại uy áp kinh thiên này.

- Chi" một tiếng thét chói tai, thân hình nó hóa thành một luồng bạch quang biến mất trên đỉnh núi.

Bạch Hồ cũng đứng lên, hai mắt sáng ngời. Loại hiện tượng này nàng đã từng nhìn thấy. Khu di tích thần bí khí thế khoáng đạt kia lúc vừa lộ ra khỏi mặt nước, nàng đã từng đi thăm dò. Mà lúc ấy, cũng là một cỗ khí thế kinh thiên từ đó bộc phát ra khiến cho nàng căn bản không dám có ý định tiến vào tìm tòi, theo bản năng rời xa khỏi nơi đó.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Bởi vì bên trong hồ Phượng Hoàng có linh thú thực lực cường đại đến tận cùng, ai biết địa phương đó có phải chúng nó chiếm cứ hay không? Bạch hồ cũng chỉ là một linh thú vừa tới hóa hình, ở hồ Phượng Hoàng này có thể thương tổn đến nàng còn rất nhiều, rất nhiều. Nàng không có dũng khí như những nhân loại này, rõ ràng thực lực yếu kém, nhưng không sợ chết xông vào trong.

Năng lực cảm giác của động vật hơn xa nhân loại cho nên trong nhận thức của Bạch Hồ và Thiết Tí Viên, di tích cổ trong hồ nước kia ẩn chứa nguy hiểm rất lớn, căn bản không dám tới gần. Mà trong mắt đám võ giả nhân loại thì trong đó chính là tài phú ngập trời!

Về phần nguy hiểm, nhân loại e ngại sao?

Mấy võ giả nhân loại kia cũng cảm giác được trong di tích cổ phát ra khí thế kinh thiên, liếc mắt nhìn nhau chẳng những không có bất kì e ngại gì ngược lại trên mặt đều là các loại tình cảm hưng phấn!

Bọn họ một chút cũng không sợ nơi này có nguy hiểm, ngược lại nếu thật sự yên lặng mới thật khiến người thất vọng.

Trong mấy người này, cầm đầu là một lão già áo xanh tóc bạc mặt hồng hào dáng người khôi ngô toàn thân lưu động một cỗ khí thế cường đại. Trong lúc giơ tay nhấc chân đều tràn ngập một cỗ uy nghiêm của thượng vị giả.

Người này đúng là người có thực lực mạnh nhất trong số cung phụng Thiên cấp của hoàng gia: đại cung phụng Trần Diệc Hàn có thực lực Thiên cấp bậc chín đỉnh. Trần đại cung phụng bế quan đã hơn hai mươi năm, lần này nếu không phải hồ Phượng Hoàng xuất hiện di tích thượng cổ có lẽ lão cũng không xuất quan. Bởi vì ngay cả đương kim Hoàng đế bệ hạ đều xem như là đồ tôn của lão, đối với đại cung phụng từ trước tới nay đều tự cho là vãn bối.

Trần Diệc Hàn năm nay hơn một trăm ba mươi tuổi, một thiên tài võ đạo chân chính: Lúc hai mươi tuổi đã đạt tới Huyền cấp bậc chín, ba mươi tuổi đạt Địa cấp bậc chín, ba mươi lăm tuổi đột phá Địa cấp trở thành cường giả Thiên cấp chân chính. Đến khi sáu mươi tuổi đã tu luyện đến Thiên cấp bậc chín!

Một thân thực lực đến cảnh giới siêu phàm, trong số năm mươi bốn cung phụng Thiên cấp của toàn hoàng thất Thanh Long quốc có mười hai người là đồ đệ của lão.

Chỉ vì lúc Trần Diệc Hàn còn trẻ, một Hoàng đế Thanh Long quốc ngẫu nhiên giúp lão một lần. Vì báo ân, lão trở thành cung phụng của hoàng thất, mà hoàng tộc cường đại khiến cho lão không có những lo toan khi tu luyện cho nên cũng ở lại hoàng thất, rồi từ một cung phụng bình thường dần dần trở thành đại cung phụng. Đến hiện tại, ở trong Thanh Long quốc địa vị của lão đã là dưới một người trên vạn người, thậm chí ngay cả Hoàng đế cũng đều khách khách khí khí với lão.

Cũng may Trần Diệc Hàn một lòng tu luyện, đối với quyền lực rất phai nhạt. Nếu không, thay đổi triều đại đối với lão mà nói cũng chỉ như một cái phất tay.

Đương nhiên, hoàng tộc Thanh Long quốc cũng không phải không có chút thực lực nào, mấy vùng đất thần bí trong truyền thuyết đều có bóng dáng người của hoàng tộc, bởi vậy có thể thấy địa vị của một võ giả trong một quốc gia cao hơn so với văn quan rất nhiều. Chỉ vì gần đây đất nước thái bình quá lâu cho nên thế lực quan võ mới bắt đầu chậm rãi ngóc đầu lên.

Trần Diệc Hàn từ khi sáu mươi tuổi cho đến nay, suốt bảy mươi năm một lòng muốn đột phá Thiên cấp. Chỉ tiếc lão mới bước nửa chân vào cảnh giới Phá Thiên, mãi cho đến hiện tại cũng chưa từng đột phá.

Một võ giả Thiên cấp tuổi thọ hoảng một trăm bảy, tám mươi tuổi. Tuy rằng thoạt nhìn còn có một số năm, nhưng võ giả tới cảnh giới như lão đơn giản một lần bế quan có thể hơn mười, hai mươi năm. Nếu không đột phá cảnh giới này, cũng không khác gì chờ chết. Các loại phồn hoa ở thế gian, ở trong mắt người như thế đã hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Theo đuổi bước cuối cùng của võ đạo, truy tìm cảnh giới Phá Thiên trong truyền thuyết mới là lí tưởng của bọn họ!

Quá tĩnh thì phải động, bế quan để đột phá đã không có nhiều khả năng. Cho nên khi Trần Diệc Hàn nghe nói ở hồ Phượng Hoàng này xuất hiện di tích thượng cổ, không chút do dự dẫn theo mười sáu võ giả Thiên cấp thực lực cường đại nhanh chóng chạy tới nơi này. Về phần năm mươi võ giả Địa cấp cùng hai trăm Huyền cấp kia căn bản là hoàng thất Thanh Long chuẩn bị để tới nơi này ngăn cản võ giả các nơi nghe tin mà đến.

Tiến vào di tích hồ Phượng Hoàng, không tới Thiên cấp căn bản là tìm chết.

- Cảnh giới!

Trần Diệc Hàn sắc mặt bình tĩnh dặn bảo một câu, mấy người hết sức nhanh chóng tản ra tự cầm vũ khí trong tay, vẻ mặt cảnh giác nhìn nơi phát ra khí thế.

Nơi đó dường như là một tòa đại điện, bộ phận lộ khỏi mặt nước chỉ có mấy thước, vuông thành sắc cạnh dài khoảng hai trăm thước, rộng hơn trăm thước. Nóc đại điện bằng phẳng bóng loáng, nhìn qua giống như là nguyên một khối đá cẩm thạch đặt bên trên.

Đây không phải là lần đầu tiên bọn Trần Diệc Hàn đến nơi này. Mấy ngày nay, bọn họ mỗi lần mười bảy cường giả Thiên cấp cùng nhau tới đây. Sau khi tới đây, khí thế cường đại liền thu liễm biến mất, mai danh ẩn tích, bọn họ cũng không dám tùy tiện cùng đi vào. Hơn nữa mực nước hồ Phượng Hoàng vẫn đang không ngừng giảm xuống một cách khó hiểu, bọn họ cũng muốn chờ lúc mực nước hạ xuống thấp nhất mới tiến vào khu di tích cổ này, như vậy, tính an toàn cũng được đề cao lên rất nhiều lần.

Tuy nhiên, chuyện không như mong muốn. Hai ngày nay bọn họ phát hiện mực nước hồ Phượng Hoàng không ngờ bắt đầu chậm rãi tăng lên.

Đây chính là một tin tức không tốt chút nào. Nếu để mực nước này lại dâng lên như cũ, như vậy nếu muốn thăm dò nơi này căn bản là không có khả năng!

Bởi vì mực nước bình thường so với nơi cao nhất của quần thể kiến trúc lộ trên mặt nước hiện giờ là hơn một trăm thước.

Cho đến giờ phút này còn không có võ giả nào dám đi xuống dưới nước sâu một trăm mét để thám hiểm, bởi vì đó không khác gì nạp mạng. Trần Diệc Hàn thậm chí đã có suy đoán, bản chiến kĩ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn những năm trước từ nơi này phát tán ra chỉ sợ cũng là do mực nước hồ Phượng Hoàng giảm xuống bị kẻ mạo hiểm kia may mắn chiếm được. Nếu không lấy thực lực của người đó, cho dù có trăm, ngàn cái mạng cũng không đủ để nạp mạng!

Mực nước đang dâng lên, bọn họ chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Tốt nhất chính là dẫn dụ tên thần bí này ra, chỉ có xử lí hắn trước mới có thể yên tâm đi vào trong di tích.

Đám người Trần Diệc Hàn còn phát hiện: Khu di tích cổ này đích xác như trong truyền thuyết, có một loại lực lượng thần bí đang bảo hộ, mắt thường không thể nhìn thấy nhưng bọn họ có thể cảm nhận được có một cỗ năng lượng dao động như một cái lồng bao phủ khu di tích cổ phạm vi hơn vạn thước này vào trong!

Cho nên, cho dù ngàn năm, vạn năm khu di tích này cũng tuyệt đối không bị chìm!

- Đại cung phụng! Tên kia hôm nay sẽ ra sao? Ta thấy nó còn đa nghi hơn cả nhân loại!

Một người trung niên nhìn qua chỉ hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt có chút lo âu nhìn nơi khí thế đang phát ra không ngừng, nhẹ giọng nói.

- Công kích mãnh liệt hướng tới nơi đó!

Đại cung phụng cắn răng một cái, một ngón tay chỉ về nơi khí thế mạnh nhất, chậm rãi nói:

- Một...hai...ba...đánh!

Trong nháy mắt trên người mấy cường giả siêu cấp cảnh giới Thiên cấp hiện lên vài đạo ánh sáng màu đỏ. Nhất là trên người Trần Diệc Hàn, ánh sáng màu đỏ càng hết sức chói mắt trong bầu trời u ám.

- Thiên cấp!

Đám người Tần Lập tuy rằng sớm có suy đoán, nhưng lúc này cũng không chỉ là rung động mà thôi. Khoảng cách thẳng tắp từ đỉnh núi tới đám người đó khoảng hơn mười dặm, nhưng cỗ khí thế kinh thiên động địa trên người đám cường giả Thiên cấp đó vẫn làm cho người ta cảm thấy rung động!

- Đây mới là cường giả chân chính!

A Hổ trợn to mắt nhìn, miệng thì thào lẩm bẩm.

Ngay sau đó, mấy cỗ lực lượng cực kì mạnh mẽ đánh lên phía đỉnh bằng trên đại điện di tích cổ. Một tiếng nổ giống như sấm rền vang vọng trong trời đất, trong bầu trời chạng vạng yên tĩnh này nháy mắt làm kinh động vô số chim bay cá nhảy.

Nóc khu di tích cổ kia không biết tồn tại bao nhiêu năm bị mấy tên cường giả Thiên cấp hợp lại đánh vào lập tức phá thủng một cái lỗ to đường kính mấy chục thước!

Trần Diệc Hàn vui vẻ trong lòng. Cái vòng phòng hộ năng lượng kia quả nhiên chỉ ngăn cách nguồn nước, không có hiệu quả đối với năng lượng! Mấy ngày nay, lão trải qua mấy lần thí nghiệm mới làm ra quyết định cuối cùng này.

Từ trong cái lỗ bị phá ra kia, trong giây lát truyền đến một tiếng gầm như sấm nổ. Khắp bầu trời lập tức gió nổi mây phun, vô số mây đen cuồn cuộn tới.

Cỗ uy áp ngập trời kia lại giống như bùng nổ, ầm ầm vang lên!

Trần Diệc Hàn nổi giận gầm lên một tiếng, lại tiếp tục một lần.

Theo bốn phương tám hướng, hơn mười bóng người lao ra như tia chớp. Đó chính là đám cung phụng Thiên cấp của hoàng gia đã sớm mai phục ở bên bờ nước!

Cùng lúc đó, một con vật khổng lồ từ trong cái lỗ thủng kia mạnh mẽ lao ra!