Duy Quân

Chương 39

CHƯƠNG 39 PN2

Hạ Hầu Triển là Vương gia, vốn không am hiểu thế nào chiếu cố người khác, nhưng bởi vì Khang Viễn là ái nhân trong lòng mình, bởi vậy việc ăn uống ngủ nghỉ đều phải chiếu cố thật cẩn thận. Cái này mang ý nghĩa thâm sâu- yêu thương không cần nhiều lời, trực tiếp dùng hành động.

Khang Viễn đều đem từng hành động thu hết vào trong mắt, trong nội tâm vừa cảm động vừa nghi hoặc, không rõ rốt cuộc mình có chỗ nào tốt, đáng giá để Hạ Hầu Triển yêu say đắm như thế. Mỗi lần hỏi hắn, đều là một đáp án: “ Ta không nói cụ thể được, dù sao chỉ cần là của ngươi ta đều yêu, ngươi nếu nuôi thêm con mèo, ta cũng sẽ hảo hảo yêu nó.”

Càng như vậy, Khang Viễn càng yêu Hạ Hầu Triển, hai người suốt đoạn đường xem như chính thức chích tiện uyên ương bất tiện tiên (thà làm uyên ương hơn làm tiên), một đường đi này đều đem thân nhân kiển chân trông ngóng tại kinh thành đều bỏ qua một nơi, đến khi nhớ tới, đa là qua ba tháng, tính tính toán toán, bất quá hơn một tháng nữa phải trở về, bằng không chẳng những Hạ Hầu Hiên muốn bão nổi, chỉ sợ Khang Tướng gia cũng hoài nghi đứa con mìn bị đem đi đâu bán mất.

Hai người tính tính hành trình, phát hiện đi tiếp hai trăm dặm về phía trước là đến Linh Châu thành, Khang Viễn liền cười nói: “ Vừa vặn Khang Kiện cũng đang ở Linh Châu thành, không bằng ghé qua bọn họ một chút.”

Hạ Hầu Triển ở trên giường ôm chặt lấy người yêu, ha ha cười nói: “ Viễn, ngươi không phải là muốn tìm Khang Kiện tính sổ chứ? Đừng như vậy, chúng ta có được ngày hôm nay đều do hắn cùng con thỏ tinh bên cạnh giúp đỡ, chuyện lấy oán trả ơn như vậy chúng ta không thể làm được.”

Khang Viễn nghiến nghiến hai hàm răng, hừ hừ hai tiếng nói: “ Đúng vậy, ngươi không nói ta cũng quên, tiểu tử thúi kia dám đem ta bán cho ngươi, khoản nợ này, … Từ từ, ngươi vừa nói cái gì? Con thỏ tinh? Ai là con thỏ tinh? Khang Viễn nói một nửa, mới tiêu hóa được hết ba chữ con thỏ tinh, không khỏi lập tức kinh ngạc đứng lên.

Hạ Hầu Triển liền đem thân phận Cư Nguyệt đơn giản nói thoáng qua, Khang Viễn cũng biết được thân phận của Ngưu Ngưu, nghe hắn nói vậy, liền tin tưởng, lập tức cũng quên chuyện tính sổ, cùng Hạ Hầu Triển nói về chuyện Khang Kiện cùng Cư Nguyệt, trong chốc lát liền ngủ.

Ngày hôm sau liền xuất phát đến Linh Châu thành, Khang Viễn thấy hai người hai tay trống trơn, liền đề nghị mua chút ít lễ vật, tuy nói Khang Kiện cái gì cũng không thiếu, nhưng nào có đại ca nào từ xa đến lại đi tay không. Lại nghe Hạ Hầu Triển cười nói : “ Lễ vật không cần mua, ta đã có chủ ý..”

Khang Viễn nghi hoặc, bất quá đã có thói quen tin tưởng Hạ Hầu Triển, hai người bước lên thuyền qua sông, qua một lúc, Hạ Hầu Triển đưa y lên bờ, ha ha cười nói: “ Ta nghe nói, cây cải củ trong trấn này rất là nổi tiếng, vừa giòn vừa ngọt, ăn sống hay làm thức ăn đều tốt, đi, chúng ta đi mua hai khuông đi.”

* dân làng vui mừng, triển ca quảng cáo cho sản phẩm của họ, đảm bảo doanh số bán ra tăng nhanh… hú yeah*

Khang Viễn dừng lại cước bộ, cau mày nói: “ Hạ Hầu Triển, ngươi đùa cái gì đó? Ta đã lâu không đi Linh Châu thành, ngươi để ta hôm nay đến lại mang hai cây cải củ đến làm lễ vật, cái này… không phải muốn dọa người chứ?”. Nói đến đây, đột nhiên nghĩ tới một khả năng, không khỏi há hốc miệng, nhỏ giọng hỏi: “ Ngươi…. Ngươi nói thiệt đi, có phải bạc của chúng ta không còn nhiều?”

Hạ Hầu Triển lắc đầu cười nói: “ Viễn, ngươi nghĩ đi đâu, ngươi đã quên Cư Nghiệt là gì à, lễ vật gì cũng không thể tốt bằng cây cải củ, chúng ta đưa hắn càng làm cho hắn vui vẻ.”

Khang Viễn hơi nghĩ nghĩ một chút, liền tỉnh ngộ, đột nhiên tràn đầy tiếu dung, lắc đầu chỉ chỉ Hạ Hầu Triển nói : “ tặng cậy cải củ, cái này ngươi cũng nghĩ ra.”

Cây cải củ trong trấn này đích thực là tươi tốt, hơn nữa làm cho Hạ Hầu Triển cao hứng đó là thời gian này, chất lượng cùng giống cây cải củ đều là thượng thừa, thế là hắn mua tứ đại khuông một lúc hai loại củ cải trắng cùng củ cải xanh, mướn một chiếc xe ngựa, chậm chạp đi hai ngày đến Linh Châu thành.

Hạ Hầu Triển cùng Khang Viễn đã đến trước đại môn Khang phủ, gia đinh trông phủ thoáng đã nhận ra thân phận của mình, gia đinh ki sợ tới mức vội vàng quỳ xuống dập đầu ba cái, mới chạy nhanh vào trong phủ thông tri.

Lúc đó Khang Kiện đang ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn, trong nhà chỉ có cư Nguyệt cùng một đám nha hoàn, chuyện tình của Hạ Hầu Triển cùng Khang Viễn hắn đã sớm biết, lúc này nghe nói hai người đích thân tới, không khỏi hết sức cao hứng, bề bộn ra sân đón.

Cư Nguyệt lúc này đã có mang hơn sáu tháng, lúc này đều bị bọn nha hoàn, nhất là Nguyệt Loan trông chừng thật lợi hại, không thể kịch liệt vận động, không thể biến trở về nguyên hình khi ăn cây cải củ, từng ngày trôi qua thật lãnh đạm, thoáng thấy hôm nay có khách quý lâm môn, hơn nữa thoáng suy tính, hai người này thành hôn, đại khái đều do công lao của mình, làm sao lại không hưng phấn, bởi vậy ngay cả hài cũng chưa mang đã chạy ra cửa đón.

Đợi lúc nhìn thấy Khang Viễn cùng Hạ Hầu Triển dâng lễ vật, Cư Nguyệt kinh hỉ đến hóa đá, mục quang kích động nhìn chằm chằm vào đống cải củ, đến nói chuyện cũng không có trật tự: “ A… Biểu ca…Biểu tỷ phu…Các ngươi… Ngươi đã đến rồi… Mau mời ngồi… nhanh dâng trà, mau mau Bích Thược tỷ tỷ, nhanh dâng trà cho khách quý..”

Khang Viễn cùng Hạ Hầu Triển trên trán đầy hắc tuyến, Khang Viễn thầm nghĩ cái người này xưng hô gì lạ thế, câu đầu còn nghe được, câu sau sao lại nói Hạ Hầu Triển là biểu tỷ phu? Với lại đây là trong sân nga, ngồi ở chỗ nào đây?

(ở đây lúc đầu Cư Nguyệt kêu Viễn ca là biểu ca đúng ùi, sau lại kêu Triển ca là biểu tỷ phu, là chồng tỷ tỷ của Khang Kiện, mà Viễn ca là boy nha…. )

Bất quá nhìn thấy ánh mắt si mê của con thỏ tinh khi nhìn cây cải củ, chỉ biết lời này nói cũng như không. Cũng may Khang phủ y cũng đã từng ở trong một thời gian ngắn, huống chi đây là nhà của biểu đệ mình, thế là liền phân phó người hầu bên cạnh: “ Mang số cải củ này đên hậu viện đi”. Một bên lại kéo tay áo Cư Nguyệt nói: “A, ta bảo Cư Nguyêt ngươi a, bên ngoài gió lớn, hay là chúng ta vào trong nói chuyện..”

“ Không được, tuyệt đối không được” Cư Nguyệt đang thương tiếc cho đống củ cải.

Khang Viễn cùng Hạ Hầu Triển thầm nghĩ đây là đạ lý đãi khách gì a? Muốn vào nhà cũng không được. Sau một khắc đã thấy Cư Nguyệt giang hai tay ôm chặt đống cải củ kia, một bên lớn tiếng reo lên: “Không được, không thể đưa đến hậu viện, nhất định sẽ bị các nàng vụng trộm giấu đi, trời biết ta vài tháng đều không có chạm qua cây cải củ, ô ô ô… Khang Kiện cái tên đại phôi đản kia, vì con của hắn, hắn không cần lão bà nữa..Đưa đến phòng ngủ của ta, đều đưa đến phòng ngủ của ta.”

Hạ Hầu Triển cùng Khang Viễn tiến gần đến liền thấy bụng của Cư Nguyệt, bất quá đã nhìn thấy Ngưu Ngưu, cho nên hai người cũng bình tĩnh, nhưng nghe thấy lời Cư Nguyệt nói, bọn họ cũng không thể bình tĩnh.

Khang Viễn nhìn Hạ Hầu Triển, buông tay nói: “ Hạ Hầu Triển, chúng ta dường như mua sai lễ vật… Tuy nhiên Cư Nguyệt dường như rất thích những cây cải củ này, nhưng ta cuối cùng đều cảm thất đệ đệ nhất định sẽ bị thổ khí huyết.”

Hạ Hầu Triển trên đầu cũng một tầng mồ hôi lạnh, vô tội nói: “ cái này… chuyện này không liên quan đến ta a, ta sao biết hắn cũng mang thai. Ngô ta suy nghĩ, nếu để cho hoàng huynh biết ta đưa bốn khuông cỏ cho chị dâu, nhất định hắn sẽ lấy dao chém ta. Hắn lặng lẽ kề sát vào Khang Viễn, “ Viễn, biểu đệ ngươi tính tình ra sao? Cũng khong giống tính tình táo bạo của hoàng huynh chứ?”