Duyên Tới Là Lang Quân

Chương 43: Hiểu lầm

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 43: Hiểu lầm.

Viễn sơn như mày, liên miên không dứt. Hồ nước rộng lớn phản chiếu chim bay trên trời.

Tư Đồ Ngu đứng trên mặt cỏ dưới bầu trời xanh, hít sâu một hơi. Bãi cỏ lớn ngoài cửa phủ Tiên Quân đã hiện ra màu sắc vàng khô, lộ ra khí tức tiêu điều, kéo dài đến rừng cây dưới chân núi phương xa, cảnh tượng này lại có vài phần vẻ đẹp yên tĩnh bao la, đứng ở nơi này bãi cỏ còn chưa qua đến mắt cá chân, trong lòng cảm thấy trầm tĩnh tươi đẹp.

Nhưng mà, lúc này Tiên Quân đại nhân đứng chắp tay trong gió, ống tay áo bay nhè nhẹ, cũng không phải đang thưởng thức phong cảnh, dù nàng rất muốn lười biếng nằm trên bãi cỏ ngắm trời xanh mây trắng. Đối diện nàng không xa, cũng đồng dạng đứng chắp tay, mặt mang mỉm cười. Tư Đồ Ngu bĩu môi, thời gian tốt đẹp như vậy nên cùng Ly Túc đi dạo phố Tiên, ngắm hoa gì đó, hết lần này đến lần khác bị phụ thân kéo đến nơi này nói cái gì so đấu công phu. Cho nhờ! Có gì tốt mà so, lão nhân ngài đã có mấy ngàn năm tu vi nha, hơn nữa bổn tiên chẳng qua đi giúp người ta kết tơ hồng, cũng không đi hàng yêu trừ ma, muốn luyện đánh nhau như vậy làm gì, người ta là cô nương xinh đẹp yếu đuối nha...

Bên này, trong lòng Tiên Quân vẫn thầm lảm nhảm, bên kia Thần Quân đã bày ra tư thế, hắn nghiêng thân, hướng Tư Đồ Ngu giơ tay lên, tụ họp nội lực trong lòng bàn tay, "Ngu nhi, đến cho phụ thân nhìn xem tu vi của con có tăng lên hay không?!" Tiên Quân nhếch miệng, chậc chậc, lão cha một thân trang phục màu đen, bộ dáng anh tuấn khôi ngô, đúng là rất đẹp trai mê người... Không hổ là Đệ nhất mỹ nam Thiên Cung năm xưa...! Tư Đồ Ngu đem mình so sánh với phụ thân một lượt, rốt cuộc kết luận: Trách không được sinh ra một nữ nhi tốt như vậy!

Vì vậy, Tiên Quân đại nhân tâm tình rất tốt, bước chân ra hất trúng vạt áo bay lên, đuôi lông mày khẽ chau, nói: "Phụ thân, xin chỉ giáo cho."

Vừa dứt lời, chưởng phong sắc bén của Tư Đồ Diệu Minh đã đánh tới. Tư Đồ Ngu vội vàng nghiêng người né tránh, cây cỏ đứng nơi đó bay lên, chỗ rễ cây đều bị cắt đứt. Tiên Quân đại nhân âm thầm cả kinh, xem ra phụ thân đây muốn động thủ thật sự a. Không kịp nghĩ nhiều, chưởng thứ hai lại bổ tới, Tư Đồ Ngu lập tức thu hồi tâm tư, nghiêm túc ứng phó.

Bãi cỏ óng ánh sắc vàng, hai thân ảnh một đen một trắng, vạt áo bay lên, dáng người cao ngất, động tác tuấn dật như nước chảy mây trôi. Tư Đồ Ngu xoay người đá về phía chân người áo đen, Tư Đồ Diệu Minh cong tay trái đón đỡ, hơi lui về sau một bước, có chút kinh ngạc. Không nghĩ đến nữ nhi có thể đánh ra lực đạo như thế này, trong mắt Thần Quân toát ra vài phần thưởng thức, cảm thấy vô cùng vui sướng. Thật lâu không có giãn gân giãn cốt như vậy.

Tư Đồ Ngu hóa chưởng làm kiếm, đón gió chém ra, thân thể Tư Đồ Diệu Minh ngửa ra sau tránh thoát, sau đó trong nháy mắt ra tay, đánh ra một đạo roi gió, xung quanh hai người, cây cỏ khô héo bị từng đạo kình phong xoáy lên, bay lả tả trong không trung, cánh hoa hướng dương phất phới đầy trời. Bên trong cánh hoa thân người biến đổi như du long, chỉ trong nháy mắt, đã đánh hơn trăm chiêu.

Tư Đồ Ngu phản ứng nhanh chóng, gặp chiêu phá chiêu, dần dần như có chút cố hết sức. Tư Đồ Diệu Minh khí định thần nhàn, bước chân trầm ổn linh hoạt. Xoay người lại tiếp được một chiêu đá chân rất có lực của đối phương, khóe miệng Thần Quân cong lên: "Ngu nhi, phải cẩn thận đó!" Chỉ thấy hắn phi thân lên chân dài quét qua, những nơi đi qua nhánh cỏ đều đứt đoạn, Tư Đồ Ngu cấp tốc nhảy về phía sau, mũi giày kia như lưỡi dao sắc bén xẹt qua bên eo, một luồng khí cực nóng như gió mạnh quét đến đánh vào người. Bạch y Tiên quân dưới chân lảo đảo, ngã xuống đất.

Thật sự là, nội lực bá đạo, phụ thân khi dễ người! Tiên Quân đại nhân ngồi dưới đất che lấy eo lầm bầm, ai nha thật đau a, khẳng định có máu bầm rồi! Tư Đồ Diệu Minh nhìn thấy nàng như vậy cũng biết mình ra tay có chút nặng, nhưng đau lòng cũng có chút ít buồn bực. Nữ nhi này của hắn a, sao mà từ lúc làm Nhân Duyên Ty, tu vi tựa hồ dừng lại không tiến rồi, chẳng lẽ nàng bằng lòng với hiện tại không muốn phát triển hơn sao? Thần Quân lắc đầu, có vài phần tang thương. Tiên Quân ngồi trên đất lầm bầm, giương mắt nhìn Hắc y mỹ nam lớn tuổi đang vô cùng thương cảm, ngẩn người, trong nháy mắt không rõ cho lắm. Người bị đánh thua cũng không thương cảm, ông ở đó tỏ ra như vậy làm gì!

Tư Đồ Diệu Minh đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, đưa tay vỗ vỗ vai nàng, mày kiếm chau lại: "Ngu nhi a, con có tài nhưng chưa đủ khắc khổ", "Không phải cũng rất tốt sao? Muốn mạnh mẽ như vậy làm gì?" Tư Đồ Ngu vừa xoa eo vừa bất mãn nói, bỗng nhiên như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ nói: "Người đừng nghĩ sẽ đem con vây hãm ở rừng sâu núi thẳm, bổn tiên hiện tại không có thời gian đi khổ tu."

"Tăng lên tu vi có thể bảo hộ người mình yêu mến, không tốt sao?!" Thần Quân dẫn dắt từng bước.

"Hiện tại con cũng có thể bảo hộ nàng." Tiên Quân bất vi sở động.

"Hừ, nếu gặp phải một tên hung ác lợi hại? Con đánh không lại người ta thì làm sao?"

Tiên Quân nghiêng đầu một cái, nghĩ đến Mộ Dung Ly Túc hai mắt xích huyết cuồng hóa, lệ khí cả người, nhướn mày cười cười, lộ ra hàm răng trắng: "Nương tử sẽ bảo hộ con." Thần Quân nghe vậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài, trong lúc nhất thời cảm thấy mình già nua đi.

Gió nhẹ hiu hiu thổi, Tư Đồ Ngu nằm trên bãi cỏ nhìn hai con chim bay trên bầu trời, khóe miệng cong nhẹ. Mà Hắc y mỹ nam ngồi bên cạnh nàng thất vọng, chán nản chống càm, ánh mắt ai oán. Sau một hồi, mỹ nam trầm thấp lên tiếng: "Ngu nhi, thương thế con còn đau không, có muốn phụ thân giúp con chữa thương?"

"Không cần, trở về con sẽ bảo nương tử giúp xoa xoa." Tiên Quân ở trong gió nhẹ thích ý nhắm mắt lại. Lông mày khôi ngô của Thần Quân sụp xuống, đột nhiên có loại cảm giác muốn khóc...

✂━━━━━━

Thiên Cung, phủ Công chúa.

Thần Đế ngồi bên cạnh bàn gỗ lim, thần sắc lạnh lùng.

Đối diện bàn, Công chúa đại nhân mặc trường váy màu lam thư thái ưu nhã bóc vỏ quýt. Ở phía sau nàng, một loạt thị nữ bộ dáng phục tùng đứng yên. Căn phòng to lớn lại yên tĩnh dị thường, bầu không khí quỷ dị, chỉ có tiếng vỏ quýt bị lột mạnh tạo ra tiếng vang xé rách, còn có âm thanh tiếng nước đọng khi ngón tay ngọc của Công chúa bóc lấy múi quýt cho vào trong miệng khẽ cắn. Thanh Trạc thưởng thức vị chua ngọt trong miệng, vui vẻ nheo mắt lại, môi anh đào bị nước trái cây thấm ướt trắng nõn nhẵn bóng, cánh môi nhẹ nhàng đóng mở, có vài phần mê người. Đuôi lông mày của Thần Đế khẽ run lên, trên khuôn mặt lạnh lùng mơ hồ hiện ra hắc khí. Không vui ho khan vài tiếng, Thần Đế trầm giọng: "Trạc nhi a, con vừa về đến liền tự giam mình trong phủ không gặp ai. Hiện tại phụ hoàng đến thăm con, con không có gì muốn nói với ta sao?"

"Nói cái gì?" Thanh Trạc tiếp tục nhai thịt quả, không đếm xỉa đến.

"Nói những ngày qua con đi đâu, xảy ra chuyện gì."

"A... Ta đi đến chỗ Tư Đồ Ngu. Các nàng đối đãi với ta rất tốt.", "Hừ, biết chắc ngươi đi đến chỗ nàng!" Thần Đế lớn tiếng hừ lạnh. Thanh Trạc liếc mắt nhìn hắn, "Đã biết người còn hỏi."

"Con! Con cái nữ nhi bất hiếu này, khụ khụ." Thần Đế khí huyết không thuận, một tay che ngực ho khan, một tay vỗ bàn: "Con có biết trước đó Nam Hải Long Vương đến đề thân, nhi tử của hắn muốn thú ngươi làm Thái tử phi! Trong lòng ngươi chỉ nghĩ đến Tư Đồ Ngu kia, còn rời nhà trốn đi đến chỗ nàng, con, con tức chết ta! Khụ, khụ khụ khụ..."

Thanh Trạc đem một múi quýt đến bên miệng ông, dáng vẻ tươi cười ngọt ngào: "Vâng, rất ngọt a, nếm thử." Thần Đế trừng mắt, dừng ho khan, liếc mắt nhìn thị nữ bên cạnh vùi đầu đến không thể thấp hơn, có chút không được tự nhiên cắn múi quýt kia vào trong miệng, biểu lộ tức giận, hít sâu một hơn, mới mở miệng nói: "Ta biết ngươi thích nữ nhi của Chấn Nam Thần Quân, nếu đã như vậy, ta không phải loại người không quan tâm đến hạnh phúc của nữ nhi, ngày mai ta sẽ tứ hôn cho các con."

Nếu là trước kia, nghe được câu này, có lẽ rất vui vẻ đi... Thanh Trạc khóe môi hiện lên cười khổ, cúi đầu nghịch mấy quả quýt tròn trịa đáng yêu trong mâm đựng trái cây, thần sắc ảm đạm. Thật lâu, mới nghe thấy âm thanh trầm thấp của nàng: "Phụ hoàng, ta không lấy Tư Đồ Ngu."

✂━━━━━━

Biệt viện Dật Viên, Hoa Nhan dựa vào lan can trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn đường mòn bên ngoài hoa viên, trên nhánh cây kia có hai con chim tước đang chơi đùa. Chim tước thân thể khéo léo ở trên cành cây nhanh nhẹn nhảy qua lại, vỗ cánh. Ngẫu nhiên lúc lắc đầu, phát ra tiếng gáy vui sướng. Tiếng gáy này quanh quẩn trong biệt viện yên tĩnh, tăng thêm thú vị. Lúc này, có chút tiếng bước chân nhỏ ở ngoài cửa vang lên, bước đi nặng nề chậm chạp. Mỹ phu nhân ở phía trước cửa sổ thản nhiên, mân mân khóe miệng.

Bạch y như tuyết, tuyệt sắc mỹ nhân nhẹ nhàng đi đến, nhìn thấy người đứng bên cửa sổ, khẽ khom người: "Hoa phu nhân."

Hoa Nham quay lại, mỉm cười gật đầu. Đi đến ghế nằm gần bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, vỗ vỗ tay vịn ghế khác, ôn hòa nói: "Lại đây ngồi đi.", "Vâng." Bạch y mỹ nhân nghe lời đi đến, ngồi bên cạnh mỹ phu nhân, có chút ngập ngừng mở miệng: "Về chuyện của Tư Đồ Ngu, hiện tại Hoa phu nhân có thể nói cho ta biết không?"

Xem ra, có vài lời, không thể không nói rồi. Hoa Nhan dựa người về phía sau, hai tay khoanh lại đặt trên bụng, khuôn mặt bình tĩnh, nhưng không có trực tiếp trả lời vấn đề của nàng, mà ngữ khí hiền hòa lời nói như với người xa lạ: "Ngu nhi nàng từ sớm đã hướng ngươi thổ lộ sao?"

"Phải... Rất sớm đã biểu lộ tâm ý." Mộ Dung Ly Túc thành thật trả lời, nghĩ đến đoạn thời gian kia bản thân tổn thương Tư Đồ Ngu, trong lòng có vài phần khó chịu, "Nhưng mà, lúc đó ta do dự rất lâu mới đáp ứng nàng."

"Bởi vì ngươi vẫn yêu người kia?"

Ngoài cửa phòng, vừa từ bên ngoài trở về, bưng một mâm Hảo Hợp quả đã cắt gọt, muốn cho mẫu thân một kinh hỉ, Tiên Quân đại nhân ẩn khí tức, trốn ở cạnh cửa, đang muốn bước vào, chợt nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh của mẫu thân, có chút kinh ngạc, mẫu thân cùng ai nói chuyện? Người nào yêu người nào? Lúc này lại nghe thanh âm lành lạnh quen thuộc trả lời: "Đúng vậy." Trong lòng Tư Đồ Ngu chấn động, dừng ở ngoài cửa.

"Nhưng cũng không hoàn toàn là thế." Mộ Dung Ly Túc đưa mắt nhìn bụi hoa ngoài cửa sổ, thần sắc phức tạp: "Tư Đồ Ngu nàng... cùng Mạc Dao có điều gì đó liên quan."

"A, cuối cùng, vẫn phải cho các ngươi biết rõ đấy. Cho dù, ta vốn không có ý định nói ra."

"Vì sao?"

"Bởi vì, ta không muốn Ngu nhi khổ sở. Có thể điều đó chung quy là một cái kết trong lòng ngươi, cũng là một vết nứt được che giấu với nàng."

Hoa Nhan nặng nề thở dài, ánh mắt xa xăm. "Năm đó, Hiên Viên tộc lập Tân hoàng kế nhiệm, ta cùng Diệu Minh đến chúc mừng, đồng thời cũng muốn tham dự nghi thức của bọn họ. Khi đó, ta mang thai Ngu nhi đã mười năm, sắp chuyển dạ, Diệu Minh vốn không cho phép ta đi cùng, nhưng ta không muốn lưu lại ở nhà, cứng rắn đi theo. Bây giờ nghĩ lại, thật sự là thiên ý a." Gió mang theo hơi lạnh vào phòng, người trên ghế nằm sợi tóc khẽ bay, ánh mắt lập lòe, thanh âm như gió nhẹ: "Thật ra, lúc ta mang thai Ngu nhi không thuận lợi. Người Tiên giới vốn khó mang thai, lúc đó lại còn Thiên Cung chi loạn, ta bị tổn thương nguyên khí."

Hơi hai ngàn năm trước, Thiên Cung phát sinh một việc, có rất nhiều người Tiên giới đến nay không nguyện ý đề cập đến.

Tại một nơi xinh đẹp ở nhân gian, một khối linh thạch cơ duyên xảo hợp hóa thân thành Viên Hầu. Hầu tử kia tu vi kinh thiên, nhưng tuệ căn chưa đủ, cứng đầu bướng bỉnh, sát tâm quá nặng. Càng khiến người ta kinh dị là hắn trực tiếp tránh được Thiên kiếp, rơi vào ma đạo, sau đó lại suất lĩnh yêu ma đi đánh Thiên Cung. Cũng may Phật tổ chuyển thế trở về, độ hóa, mới miễn đi một trận sinh linh đồ thán. Nhưng Tiên giới cũng tổn thương vô cùng nghiêm trọng, Hoa Nhan lúc đó thân thể bị tổn thương, không thể khỏi hẳn.

Đối với sự kiện này, Mộ Dung Ly Túc cũng có nghe nói. Nghe Hoa Nhan nói thế, mơ hồ đoán được chút gì, trong lòng càng bất an, chẳng lẽ đúng như nàng phỏng đoán sao? Hoa Nhan như cũ không nhanh không chậm nói: "Vì vậy, lúc mang thai Ngu nghi rất không ổn định, có mấy lần suýt nữa gặp chuyện không may. Bởi vì... bảy hồn của nàng không đầy đủ."

Bảy hồn không đầy đủ? Ngoài cửa bưng mâm nhỏ hai tay chậm rãi nắm chặt lại, thân thể không tự chủ run rẩy. Tựa hồ có cái gì đó xẹt qua trong đầu, nhưng lại bắt không được. Tư Đồ Ngu khẽ cắn môi, muốn lập tức chạy ra khỏi nơi này, nhưng thân thể như bị đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy. Chỉ có thể bối rối đứng, mặc cho ngữ điệu bình tĩnh kia bay vào trong tai.

"Ngày Hiên Viên tộc lập Tân hoàng, đã xảy ra biến cố, ngươi cũng biết rõ. Mạc Dao bị Hiên Viên Đồ giết chết, nhưng hồn phách của hắn thật ra chưa hoàn toàn tiêu tan..." Hoa Nhan dừng một chút, nhìn người bên cạnh thay đổi thần sắc, ánh mắt thâm trầm: "Hồn phách kia trời đất xui khiến, hòa hợp tiến vào linh đài của Ngu nhi. Sau ngày hôm đó, ta thuận lợi sinh nàng."

"Nói như vậy, Tư Đồ Ngu... chính là Mạc Dao sao?" Thanh âm Mộ Dung Ly Túc khô khốc, hai tay nắm chặt, tuy rằng sớm dự đoán, nhưng nghe được chân tướng, vẫn rất khó tiếp nhận, trong lòng trăm vị hỗn tạp, nàng không rõ lúc này mình nên cao hứng hay khó chịu, chẳng qua là, độ cong khóe miệng càng khổ sở: "Trách không được..."

"Ngươi, sớm biết sao?" Hoa Nhan lúc này có chút khó chịu, không biết nàng làm vậy có đúng hay không?!

"Ta cũng chỉ hoài nghi thôi." Mộ Dung Ly Túc nỗ lực để mình bình tĩnh lại, "Bởi vì có rất nhiều điểm trùng hợp. Sau eo Tư Đồ Ngu có một vết bớt, giống y như Mạc Dao."

"Vậy nên ngươi đối với Ngu nhi như vậy, là vì Mạc Dao sao?"

"Phải... ta biết rõ như vậy đối với nàng không công bằng, ta không muốn tổn thương nàng."

Đối với ta như vậy, là vì Mạc Dao...

Người ngoài cửa nghe thấy mấy lời này, đôi mắt nóng lên, nước trong hốc mắt chảy xuống, rơi trên mu bàn tay, nước bắn lên, nóng bỏng người. A, ta chính là Mạc Dao sao, bởi vì như vậy mới ở cùng ta một chỗ sao... Tại sao ta lại nghe được những lời này.... Vì sao, vì sao không để ta bị lừa lâu hơn một chút. Tư Đồ Ngu cảm thấy tâm như vỡ nát, tựa như nước mắt bắn tung tóe kia, phân tán thành từng mảnh nhỏ, lại không có cách nào chắp vá nguyên vẹn. Gắt gao cắn chặt môi, ngơ ngẩn lui về sau, người trong nhà nói thêm gì đó, nàng cũng không nguyện ý nghe tiếp.

Trong phòng, Mộ Dung Ly Túc chậm rãi đứng lên, thần sắc bối rối dần biến mất, ngược lại trở nên kiên định: "Khi đó ta vì Mạc Dao do dự không muốn tiếp nhận Tư Đồ Ngu, không muốn nhìn thẳng vào lòng mình, khiến nàng thương tâm khổ sở. Hiện tại, ta mặc kệ linh hồn Tư Đồ Ngu là ai, ta yêu chẳng qua chỉ là nàng, không liên quan bất kỳ người nào."

"Ly Túc..." Hoa Nhan động dung, đáy mắt phát sáng, nhưng lúc này, nghe thấy tiếng vang ngoài cửa, là thanh âm gốm sứ rơi vỡ, thần sắc Mộ Dung Ly Túc thay đổi, lập tức chạy ra ngoài cửa. Ngoài cửa đã không còn bóng người, thềm đá gần đó, có một mâm nhỏ vỡ vụn, thịt quả màu tím rơi ra, chất lỏng nhuộm lên phiến đá, sắc tối như máu. Đồng tử Mộ Dung Ly Túc co rút lại, bỗng sinh ra khủng hoảng.

Hoa Nhan cũng đi theo ra, nhìn thấy dưới đất bừa bộn, cũng sinh ra chút dự cảm không tốt.

Cách xa cửa sân truyền đến âm thanh, Tư Đồ Diệu Minh cầm lấy khăn mặt vừa lau mồ hôi trên trán, vừa than khẽ đi đến, nhìn thấy thần sắc quái dị của hai người, sửng sốt hỏi: "Làm sao vậy?" Ánh mắt chuyển đến trên mặt đất, Thần Quân dừng lại, khẽ cau mày. Mỹ phu nhân ngẩng đầu nhìn hắn:"Diệu Minh, Ngu nhi nàng... không phải ở cùng ngươi sao?"

"Nàng nói về trước làm hoa quả cho ngươi ăn."

Vừa rồi, thật sự là nàng!

Bên cạnh thềm đá, Bạch y mỹ nhân chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt tái nhợt.

✂━━━━━━

Tư Đồ Ngu: [ khí phách (*˙︶˙*) ] Xem ra, bổn tiên phải trọng chấn phu cương ( phát huy bản lĩnh phu quân) rồi!

Mộ Dung Ly Túc: (≖ ‿ ≖) Thật không, đại nhân nói một chút - phu cương như thế nào, hả?

Tư Đồ Ngu: (⑅˘͈ ᵕ ˘͈) Cái này, còn phải nói sao?!

Mộ Dung Ly Túc: (; ・'д・') Ngươi nói lớn tiếng một chút.

Tư Đồ Ngu: (* ̄m ̄) Hắc hắc, cái kia... đương nhiên là thê vi phu cương * [ phu thục tùng thê ] nha...

(*) Nghĩa gốc trong "Tam cương ngũ thường" của Nho giáo: quân vi thần cương, phu vi thê cương, phu vi tử cương. Ý nghĩa là người trên (quân, phu, phu) phải chăm sóc, bảo vệ, bao dung người dưới (thần, thê, tử), còn người dưới phải kính nhường, yêu thương, phục tùng và biết ơn người trên.