Duyên Tới Là Lang Quân

Chương 46: Ly hồn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 46: Ly hồn.

Trên núi Tây Hoàn, sương mù lượn lờ quanh núi, rừng rậm trùng điệp. Phóng tầm mắt nhìn, đều là hỗn hợp sắc vàng đỏ liên miên không dứt. Bạch y Tiên tử thanh lãnh tuyệt mỹ chậm rãi đi vào trong thung lũng. "Hôm nay nàng sẽ cùng ta trở về sao?" Mộ Dung Ly Túc đi dưới bóng râm, trong lòng bất an, thấp giọng tự nói, mang theo một chút oán trách: "Hay vẫn... hoài nghi ta?"

Giẫm trên đất mềm, rồi đi đến một con đường mòn che khuất, bước chân càng lúc càng chậm, thời gian dần qua, bỗng sinh chút ít khẩn trương. Trong tầm mắt tầng tầng cành lá thấp thoáng chậm rãi dời, tầm mắt rộng rãi hơn, sương mù cũng dần tiêu tán. Nhưng, cuối đường mòn, lại không phải là sơn động của Tư Đồ Ngu. Mà xuất hiện một mảnh rừng trúc.

Lại là, rừng trúc xanh ngắt sum xuê. Bạch y mỹ nhân cả kinh, không có khả năng a, chẳng lẽ đi nhầm nơi sao? Nhưng nơi đây quá mức quái dị. Tuy nói núi Tây Hoàn là địa phương của Tiên giới, nhưng lại rất gần nhân gian, nói nơi đây là phàm trần cũng không quá đáng, bởi vì mảnh núi này lúc đầu là chỗ giao nhau giữa Tiên giới và nhân gian, có một nửa địa phương kéo dài rời khỏi khu vực nhân gian, không gian vặn vẹo. Đã từng có phàm nhân xông lầm vào. Vì vậy, khí hậu trên núi cùng nhân gian hầu như đồng bộ, ở nơi đây mùa đông sẽ không xuất hiện rừng trúc xanh ngắt thế này, còn mơ hồ tỏa ra tiên khí. Mộ Dung Ly Túc không phải thích xen vào chuyện của người khác, nhưng chung quy có loại dự cảm, khiến nàng nhịn không được tiến vào rừng trúc.

Cái này, dường như có khí tức của Tư Đồ Ngu.

Đi vào thì phát hiện nơi này so với tưởng tượng còn muốn sạch sẽ xinh đẹp hơn. Dưới chân phiến đá màu xanh trắng phủ kín thẳng đến trước giữa căn phòng, phòng không lớn, nhưng rất mới, trên cửa sổ xinh đẹp có khắc hoa. Đang đắn đo gõ cửa, bên cạnh truyền đến tiếng cười nói như chuông bạc quyến rũ của nữ tử. Mộ Dung Ly Túc quay đầu nhìn về phía sân viện bên phải, ngẩn ngơ. Chỉ thấy dưới cây đại thụ nở đầy hoa, có hai thân ảnh chơi đùa. Nữ tử y sam xanh nhạt lưng cõng một một tiểu mỹ nhân váy áo màu lam, trong trời hoa lả tả rơi, tươi cười xán lạn.

Tư Đồ Ngu...

Mộ Dung Ly Túc nhìn rõ người mặc y sam xanh nhạt kia thì trong lòng chấn động. Không dám tin.

Dưới cây, Lam y nữ tử vỗ vỗ vai Tư Đồ Ngu, cười nói: "Bạch Lang, bên này bên này." Nữ tử vui vẻ đưa tay đón cánh hoa tiếp theo rơi xuống, cười tươi như hoa, còn Tư Đồ Ngu cõng nàng trong mưa hoa xoay tròn, trong ánh sáng sáng ngời, từng cánh hồng phấn rơi trên người các nàng, duy mỹ đến chướng mắt. Một hồi lâu, Tư Đồ Ngu mới buông người trên lưng xuống, xoay người ôm nàng vào lòng, khóe miệng nở nụ cười nhu hòa. Nữ tử dịu dàng ngoan ngoãn ôm lấy eo nàng, đem mặt vùi vào lòng nàng, khẽ nói: "Bạch Lang, ngươi sẽ luôn bên cạnh ta sao?"

"Đương nhiên." Tư Đồ Ngu nhẹ giọng trả lời, "Ta sẽ không rời khỏi ngươi, Cẩn nhi." Âm thanh người tuấn mỹ ôn nhu như nước. Ánh sáng màu vàng xuyên thấu qua tán cây, rơi vào trong con ngươi nàng, rực rỡ như sao. Nữ tử ở trong lòng nàng ngẩng đầu, lẳng lặng cùng nàng đối mặt, sau đó khuôn mặt nở rộ tươi cười, trong nụ cười không che giấu được hạnh phúc mỹ mãn. Đột nhiên nữ tử ngẩng đầu lên ở trên má Tư Đồ Ngu ấn xuống một nụ hôn, ngữ khí dí dỏm: "Ừm, đánh dấu, ngươi là của ta.", "Ha ha, ngươi cũng không thể độc chiếm a" Lúc này, thanh âm xinh đẹp khác vang lên, Bạch y thiếu nữ dung nhan rực rỡ bưng trà bánh từ trong nhà đi ra, thản nhiên đi đến bàn đá dưới tàng cây đặt đồ vật xuống, sau đó nhìn các nàng lộ ra tươi cười vui vẻ: "Ngu nhi cũng không phải của một mình ngươi đâu."

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Mộ Dung Ly Túc trắng bệch, trong con ngươi đen ngấn nước, trong lòng đau xót. Tại sao có thể như vậy, mới hai ngày a... Nàng muốn xông đến chất vấn, thế nhưng trên người dường như không có khí lực, không thể động đậy, trong cổ họng như bị cái gì chặn lại, không phát ra được âm thanh, chỉ có thể phí công nhìn hình ảnh đau lòng trước mắt. Ba người ở cách đó không xa cười cười nói nói, hoàn toàn làm như không nhìn thấy nàng.

"Tiểu Bạch." Tư Đồ Ngu mỉm cười đi đến nắm tay thiếu nữ, ở trên mu bàn tay nàng hôn một cái, đưa tay nắm eo nàng, động tác thân mật. Mà sau đó, trong phòng không ngờ còn một nữ tử đi ra. Tử y nữ tử xinh đẹp vũ mị, lắc lắc thân hình như Thủy Xà đi về phía các nàng, dung mạo lười biếng, ngữ điệu cũng biếng nhác quyến rũ: "E hèm, các ngươi đều ở đây a." Tử y mỹ nhân đến gần Tư Đồ Ngu, trực tiếp tiến vào nửa bên ngực khác của nàng, hai tay như Thủy Xà ôm lấy nàng, làm nũng nói: "Phôi Lang."

"Ngươi đã tỉnh." Tư Đồ Ngu mặc kệ nàng ôm, nhẹ nhàng vén chút tóc lộn xộn trên trán nàng, ngữ khí cưng chiều. Mỹ nhân xấu hổ mang theo oán giận liếc nàng: "Còn không phải tại ngươi, tối qua nhiệt liệt như vậy, hại ta không thể rời giường."

Tối hôm qua... nhiệt liệt...

Sắc mặt Mộ Dung Ly Túc trắng bệch, cắn chặt môi dưới, đầu óc choáng váng...

Ánh sáng nhạt xuyên qua tiến vào trong gian phòng, người trên giường ngủ say ngón tay khẽ nhúc nhích, mở choàng mắt.

Mỹ nhân mặc trung y bạch sắc từ trên giường ngồi dậy, nắm lấy vạt áo trước ngực, miệng há to, thở phì phò. Thì ra là mộng... Hoàn hảo, chỉ là mộng. Tóc dài như thác nước rũ xuống trước mặt, che đi thần sắc bối rối trắng bệch trên dung nhan tuyệt mỹ. Vừa rồi ở trong mộng cái loại cảm giác tuyệt vọng bất lực vẫn còn rõ ràng như vậy, trong lòng mơ hồ đau đớn. Mộ Dung Ly Túc không hiểu sao cảm giác ủy khuất, hốc mắt nóng lên.

Lúc này trời còn chưa sáng hẳn, ngoài cửa sổ là sắc lam nhạt. Ánh sáng nhàn nhạt khiến hoa văn trên cửa sổ cũng nhu hòa hơn. Người ngồi trên giường, lông mày nhăn lại, trong con ngươi nhiễm buồn nhàn nhạt.

✂━━━━━━

Rạng sáng ánh mặt trời xuyên qua tầng mây dày đặc, chiếu rọi vào trong tán cây rậm rạp của khu rừng.

Ở một chỗ sâu trong rừng, trên mặt đất trước sơn động chiếu ra vài đạo kim quang xuyên qua cành cây thưa thớt, sơn vụ trong kim quang lập lòe, rực rỡ tươi đẹp sáng lạn. Trong động, người ngồi cả đêm chậm rãi mở to mắt, ánh sáng xuyên qua, sự vật trong động rõ ràng hơn. Trong rừng chim tước như tỉnh ngủ, bắt đầu vui sướng hót líu lo, thanh âm trong trẻo dễ nghe quẩn quanh trong núi, dẫn đến nhiều tiếng đáp lại. Đủ tiếng chim hót lần lượt vang lên, trong không khí tươi mát sau mưa lớn, khiến người ta giật mình cảm thấy như đắm mình trong xuân sớm, sinh cơ dạt dào.

Tư Đồ Ngu ngẩng đầu liếc nhìn cảnh vật bên ngoài, vốn đôi mắt tĩnh mịch dần dần tỏa sáng. Tối hôm qua, nàng suy nghĩ một đêm, rốt cuộc đưa ra một quyết định khiến chính bản thân nàng cũng kinh ngạc. Nắm chặt tay, trong con ngươi phản chiếu thanh sơn lục thụ ( núi đồi cành lá xanh tươi) lộ ra lưu luyến. Một lúc lâu sau, thu hồi ánh mắt, thần sắc trên mặt trở nên lạnh lùng.

Phất tay kết một tầng kết giới dày đặc bao phủ cả sơn động. Tư Đồ Ngu ngồi xếp bằng, bắt đầu vận chuyển linh lực quanh thân. Luồng khí nóng lực từ từ chảy vào kinh mạch, chậm rãi lưu chuyển quanh thân. Tư Đồ Ngu ngưng thần khống chế năng lượng trong cơ thể, trên trán toát ra một tầng mồ hôi.

Dùng Ly Hồn thuật, có thể tách linh hồn, sau đó trọng chú ( đúc lại). Nhưng loại pháp thuật này rất nguy hiểm, không chút cẩn thận có thể ảnh hưởng tính mạng. Rất ít người sử dụng qua, càng ít người thành công. Đã từng có rất nhiều Tu luyện giả muốn dùng loại pháp thuật này nhanh chóng thoát thai hoán cốt, muốn đi đường tắt Tu tiên, song hậu quả lại rất thê thảm. Những người kia không phải trực tiếp hồn phi phách tán, thì sau khi ly hồn không thể kịp trở về, cuối cùng không cách nào trở lại thân thể, biến thành u hồn phiêu đãng bên ngoài.

Nhưng, nàng không quản được nhiều như vậy, nàng muốn thử một lần. Hai tay Tư Đồ Ngu đặt trước người, lòng bàn tay đối lập nhau lúc lên lúc xuống, chậm rãi xuất ra nội đan. Hạt châu hỏa hồng ( lửa đỏ) dần dần xuất hiện ở giữa lòng bàn tay, tỏa ra ánh sáng màu vàng, nhiệt độ trong sơn động tăng cao, dường như ở dưới ánh mặt trời chói chang mùa hè, sợi tóc Tư Đồ Ngu mơ hồ toát ra chút yên khí ( khói). Trầm thấp đọc khẩu quyết, hạt châu hỏa hồng kia chậm rãi di động, lơ lửng trên đỉnh đầu nàng, hạt châu càng tỏa ra hào quang, đem nàng tiến vào trong ánh sáng vàng. Chỗ động khẩu, có một cây Dẫn thần hương thật dài toát ra khói xanh. Ly hồn một khi bắt đầu liền không thể quay đầu lại, người ngồi xếp bằng nhập định thở phào một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên nhàn nhạt.

Mạc Dao, ngươi lấy toàn bộ linh hồn đúc thành một phách của ta, bây giờ ta trả lại cho ngươi, cho dù phải hao hết tu vi của ta.

✂━━━━━━

Trong Tam trọng Thiên giới, trời đã sáng hẳn. Ánh mặt trời chiếu xuống, vạn vật đổi mới.

Mộ Dung Ly Túc mặc tốt y phục, đi ra khỏi phòng. Đi đến phòng khách ngoài ý muốn không có nhìn thấy phu thê Hoa Nhan, chỉ có muội muội ngốc của nàng ngồi ở đó. Nàng có chút kinh ngạc, hỏi: "Hoa phu nhân cùng Thần Quân còn chưa dậy sao?" Đã... rất muộn nha, bình thường lúc này, đã sớm dậy.

"Thần Quân cùng Hoa phu nhân đã rời đi. Bộ dạng như đã xảy ra chuyện gì. Bọn hắn muốn ta chuyển cáo cho tỷ, nếu Tư Đồ Ngu qua mấy ngày nữa còn không nghĩ thông suốt, hiểu lầm ngươi, bọn hắn sẽ tự mình mang tên kia xách về mặc ngươi xử trí, nói tỷ đừng quá lo lắng." Hồng y xinh đẹp trả lời. Trong lòng Mộ Dung Ly Túc ấm áp, những lo lắng bởi vì cảnh trong mơ sáng nay tích lũy tiêu tán không ít, trên mặt có nụ cười thản nhiên. Mộ Dung Tương lại nằm trên mặt bàn cầm lấy chiếc đũa đâm đâm bánh ngọt trong mâm, thần tình mệt mỏi, "Tỷ, lúc nào Tư Đồ Ngu trở về a, trong phủ Tiên Quân thật buồn tẻ." Chờ ta đi rồi thì càng quạnh quẽ hơn.

Nghe vậy, thần sắc Bạch y mỹ nhân khẽ biến, đi đến ngồi bên cạnh nàng, trong giọng nói có chút mất tự nhiên: "Nàng... ngày mai có lẽ sẽ trở lại rồi a."

"Tỷ, ta hỏi ngươi a, rốt cuộc ngươi thích là Tư Đồ Ngu hay Mạc Dao?" Mộ Dung Tương tiến đến trước mặt tỷ tỷ, hỏi cẩn thận từng chút một. Khóe miệng Mộ Dung Ly Túc cong lên, đưa tay chọt trán nàng, "Mạc Dao hắn... đã là quá khứ." Người bị chọt trán trong mắt tỏa sáng, vui vẻ ôm lấy cán tay tỷ tỷ, vui vẻ nói: "Ha ha, nói như vậy tỷ đã quyết định rồi?! Ta đây yên tâm."

"Vì sao nói như vậy?"

"Tư Đồ Ngu người này... ở mặt tình cảm rất cố chấp, hiện tại nàng hiểu lầm ngươi, giống như ốc sên núp trong vỏ không muốn nghe ngươi giải thích, thời điểm này a, ngươi phải chủ động xuất kích, gỡ bỏ đi lớp vỏ của nàng." Vẻ mặt Mộ Dung Tương thành thật nói. Mộ Dung Ly Túc có chút buồn cười lắc đầu: "--- A? Ta đây phải làm thế nào mới có thể mở được lớp vỏ kia đây?"

"Cái này còn không đơn giản, sắc dụ câu dẫn a! Đến lúc đó gạo nấu thành cơm xem nàng chạy đi đâu." Mộ Dung Tương nói thật tự nhiên. Mộ Dung Ly Túc nghe vậy trên mặt nóng lên, sau đó thần sắc biến đổi, trong giọng nói ý vị sâu xa: "Gạo nấu thành cơm... đối với người khác có ích, nhưng cái này không thể dùng trên người ta cùng Tư Đồ Ngu." Mộ Dung Tương đương nhiên minh bạch ý của tỷ tỷ, trên mặt cứng đờ, lúng túng ho khan vài cái: "Không nên nói sang chuyện khác.", "Ta có sao?!" Bạch y mỹ nhân nhíu mày.

Hồng y mỹ nhân mất tự nhiên xoay mặt, thanh âm trầm muộn: "Tỷ a, người ngấp nghé tên kia rất nhiều, không nên đợi đến lúc mất đi, mới hối tiếc thì không kịp a."

"Những lời này, đồng dạng nói với muội."

"Ha ha, ta và tỷ không giống nhau." Mộ Dung Tương vừa rồi bị tỷ tỷ giễu cợt trong lòng tức giận, bây giờ liền nắm lấy cơ hội phản kích: "Ta đây phải truy thê rồi, mới không cần đợi đến lúc mất đi gì đó đâu. Tỷ nha, cũng đừng để hài tử của muội muội mình ra đời vẫn không thể gả đi được."

"Muội xác định... muội là truy thê mà không phải truy phu sao?" Mộ Dung Ly Túc không cam chịu yếu thế. Lời này vừa nói ra, người bên cạnh lập tức tạc mao ( dựng lông), cầm lấy cánh tay nàng lắc lắc: "--- Tỷ, ngươi sao có thể nói như vậy!", "Được rồi được rồi..." Mộ Dung Ly Túc cười nhẹ vuốt vuốt lông nàng, sau đó nghiêm mặt nói: "Muội muốn đi Thiên Cung?"

"Đúng vậy a, miễn cho bị cái tên yêu Long thấy chỗ trống chui vào." Mộ Dung Tương đứng dậy vỗ vỗ ống tay áo, bộ dáng hả lòng hả dạ: "Ta nghĩ qua rồi, Tiểu công chúa mặc dù có chút điêu ngoa, nhưng vẫn rất hiền lành. Lấy về Hồ Sơn giúp đỡ lão bà xử lý sự vụ lớn nhỏ cũng không tệ. Vì vậy a, ta muốn đi tìm nàng."

"Muội có thể nghĩ như vậy là tốt rồi." Trong lòng Mộ Dung Ly Túc có chút vui mừng, xem ra cô muội muội của nàng rốt cuộc muốn yên ổn rồi. Nhưng còn nàng và Tư Đồ Ngu, khi nào mới có thể an định lại. Mộ Dung Tương nhìn ra tâm sự của nàng, nắm lấy bả vai nàng, hào khí nói: "Tỷ, yên tâm đi, qua mấy ngày ta đêm vợ về kích thích Tư Đồ Ngu một chút, nhìn tên kia có còn theo ngươi giận dỗi nữa không?!"

"Muội nha..."

"Ta đi đây, để cho Cự Khuyển kia trước ở với ngươi vài ngày."

"Được." Mộ Dung Ly Túc cười véo mặt muội muội mình, "Mau đi đi."

"Đi đây." Mộ Dung Tương xinh đẹp cười cười, đi đến cửa xoay người liền biến mất không thấy.

Bạch y mỹ nhân nhìn ngoài cửa, nụ cười trên mặt phai nhạt đi một chút.

Sắc dụ câu dẫn sao... Mộ Dung Ly Túc nhớ đến tình cảnh trong mộng sáng nay, bỗng sinh ra chút tức giận, rủ mắt xuống, thấp giọng lẩm bẩm.

Tư Đồ Ngu, ta hận ngươi.

✂━━━━━━

Tư Đồ Ngu: (*゚∀゚*) Hồ Ly, ngươi sao có thể nằm mộng như vậy?

Mộ Dung Ly Túc: [ quay mặt đi chỗ khác (҂⌣̀_⌣́) ] Bây giờ ta không muốn nói chuyện với ngươi.

Tư Đồ Ngu: (o'ω'o) Chậc chậc, có Cẩn nhi, còn Tiểu Bạch, nhưng... Tử y kia là ai a?

Mộ Dung Ly Túc: [ giận dỗi (╬ Ò ‸ Ó)] Ta làm sao biết ngươi ở bên ngoài chọc bao nhiêu người, ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta! ( hừ, nếu không phải ta tỉnh, không biết sau đó còn bao nhiêu người...)

Bạch y mỹ nhân càng nghĩ càng tức giận, mặt lạnh phất tay áo bỏ đi, lưu lại Tiên Quân sững sờ tại chỗ. Tư Đồ Ngu nháy mắt mấy cái, bỗng giương cằm, chép chép miệng: ( ∗ɞ⌄ɞ∗) Chậc chậc, ta làm sao mộng không được cảnh tượng này a? Ai nha... cảm giác có được hậu cung a...

Đột nhiên, tâm ngữ mang theo thanh âm trầm lạnh nguy hiểm của Mộ Dung Ly Túc truyền đến: ( *'д'*) Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!

Thân hình Tiên Quân bỗng dưng run lên, phất phơ trong gió... 彡( -_-;)彡