Duyên Tới Là Lang Quân

Chương 57: Thạch kiều chi Cố thiếu gia ngốc

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 57: Thạch kiều chi Cố thiếu gia ngốc.

Từ sau lần đó, rất lâu ta cũng không có gặp lại Xà tinh cùng nữ Lang trung kia. Tiếp đó qua hơn nửa năm, đảo mắt sắp đến đêm Thất tịch rồi. Đêm Thất tịch gì đó, bổn kiều vốn rất yêu thích, ít nhất ở nơi lạnh lẽo, vắng vẻ này cũng có thể náo nhiệt vui vẻ hơn một chút. Duy nhất khiến cho người ta phiền muộn đó là mọi người hiển nhiên lại đem ta trang trí cho có không khí lễ hội. Hai ngày trước đêm thất tịch, có một nhóm đông người đến, bọn họ cao hứng bừng bừng ở trên cây liễu bên cạnh ta treo đầy dải lụa màu cùng hoa đăng, sau đó đang lúc ta cười trộm lại hướng trên người ta phủ đầy hoa đỏ.

Được rồi, tuy rằng nghi ngờ phẩm vị của bọn họ, nhưng bổn kiều tha thứ cho bọn họ, dù sao ta cũng từng yêu thích màu đỏ nha. Huống hồ, mọi người làm vậy, vừa vặn mà nói rõ ràng do yêu mến bổn kiều, hy vọng vào ngày lễ sẽ khiến ta cũng dung nhập trong không khí vui mừng, cùng nhau vui vẻ.

Người ở nơi này, ta cũng rất yêu thích, đặc biệt tiểu gia hỏa kia của Cổ Tâm Lan.

Nói đến, lại cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, ít nhất so với tưởng tượng thì nhanh hơn, thoáng qua, không chờ đợi. Lúc trước cảnh tượng cùng Hồ Ly đến Cổ phủ cứu Cổ Tâm Lan dường như chỉ là chuyện phát sinh không lâu trước đây, vậy mà giờ nàng đã làm mẫu thân của người ta rồi, so sánh với trước đã thay đổi nhiều, giơ tay nhấc chân đều là ung dung, dịu dàng, mang ý nhị của thiếu phụ, thành thục xinh đẹp. Mà nữ nhi nàng dường như rất thích đến chỗ ta chơi đùa, là một hài tử rất đáng yêu a, quả thật khiến mẫu ái ( tình thương mẹ) của bổn kiều tràn lan, mỗi lần nhìn thấy tiểu gia hỏa kia tươi cười, tâm tình ta sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều, thời gian cô đơn, lạnh lẽo cũng không quá khó chịu nữa.

Ừ, chỉ còn bốn trăm chín mươi tám năm, lẻ bốn tháng, hai mươi bảy ngày nữa thôi mà, rất nhanh đấy, hà hà...

Trong lòng lại rầu rĩ.

Còn một người khác khiến bổn kiều rất buồn bực, là một nam tử rất kỳ lạ. Hắn là Cố nhị thiếu gia, lớn lên mi thanh mục tú, làn da trắng nõn, giống như nữ hài tử. Đáng tiếc bộ dáng xinh đẹp như vậy lại là một kẻ ngốc. Ách, là người trên trấn nói, bổn kiều cũng không có ý gièm pha người ta. Ngược lại, ta còn cảm thấy nam tử này có chỗ hơn người.

Hắn đứng cách bờ sông không xa, bên phiến Đàm Hoa. Những bông hoa kia được chăm sóc rất tốt, mỗi một gốc cây cành lá xanh tươi, sinh cơ tràn đầy, có thể thấy được người trồng hoa dụng tâm cùng kỹ nghệ. Có rất nhiều gốc đã lần lượt nở hoa, hương thơm từng trận, theo gió thổi tràn ngập ven bờ. Ta rất thích hương hoa này, thật giống những đóa trong phủ Tiên Quân. Còn nhớ rõ phiến Mộng Đàm Hoa trong vườn nở rộ, ta cùng Hồ Ly ở trong Phồn Vụ Các chỉnh lý sổ sách, ta viết chữ, nàng ở bên cạnh mài mực... Aiz, cảm giác thật là tốt đẹp a. Vị Cố thiếu gia này có lẽ cũng có kí ức tốt đẹp liên quan với Đàm Hoa, bởi vì hừng đông hắn thường xuyên đến đây, trời vừa sáng đã đến bờ sông, si ngốc nhìn hoa chưa tàn, ánh mắt kia, tựa như đang nhìn người mình yêu.

Là một người yêu hoa a... Ta ngoài cảm khái còn có ngạc nhiên, bởi vì lần đầu nhìn thấy Cố nhị thiếu gia này thì phát hiện hắn rất quen mắt. Khuôn mặt kia, đúng là cực kỳ giống khi trước ta đến Đồng Hương trấn, ở hậu viện Tang gia nhìn thấy U hồn kia. Thiếu chút nữa ta cho rằng đây là U hồn cô nương chuyển thế, nhưng tính toán thời gian cũng không đúng, Cố thiếu gia này tuổi vừa hai mươi, nếu không phải có chút ngốc nghếch, dựa vào tướng mạo kia, bà mối đều muốn đạp nát cửa rồi.

Cố thiếu gia này tên là Cố Vũ, nghe nói được sinh ra lúc trời đang mưa, vì vậy phụ thân hắn liền đặt một cái tên nữ nhi như vậy. Ha ha, cũng may phụ thân ta không giống như vậy, bởi vì - lúc ta sinh ta gặp phải đại hạn kia. Nhưng Cố Vũ này... nhìn dáng vẻ của hắn kỳ thật không khác gì người thường, chẳng qua không nói lời nào mà thôi, ngược lại giống với thư sinh điềm đạm nho nhã.

Nhưng mọi người đều nói tính cách hắn cổ quái, thuở nhỏ không chịu đến học đường đọc sách, hơn nữa không muốn cùng đồng bạn nói chuyện, ngoại trừ người nhà mình, những người khác đều không quan tâm, trong ngày thường cũng chỉ biết đến hoa. Ta dùng Linh lực dò xét qua phát hiện hắn đúng là hồn phách không đầy đủ! Ôi, trách không được không bình thường, Phán Quan nàng có phải lười biếng hay không, khiến cho người ta thành như vậy. Nghĩ đến đây, ta không khỏi nghĩ đến bản thân, nếu năm đó không phải vì Mạc Dao, ta sẽ như thế nào đây...

Sáng nay Cố Vũ lại đến xem hoa của hắn. Phiến hoa này dù trồng dưới bóng cây ven sông, người qua lại con đường đều có thể nhìn thấy, nhưng không có ai vụng trộm ngắt lấy phá hư, bởi vì mọi người đều biết tính khí của Cố thiếu gia, hắn là người vì hoa mà liều mạng, hơn nữa người nơi này đều thiện lương, thuần phác, sẽ không làm ra loại chuyện thất đức này. Lúc Cố Vũ đến bờ sông, ngẫu nhiên có gặp một ít người theo hắn hỏi xin mấy nhánh Đàm Hoa làm thuốc dẫn, Cố Vũ cũng thoải mái mà cho. Bổn kiều cho rằng, một người như vậy, rất khả ái đấy.

Mấy hôm nay khí trời trong xanh. Ta ở trong tiết trời này là có tinh thần nhất, quanh thân đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp, chậm rãi vận công điều trị nội tức, cảm giác Linh lực trong cơ thể từng chút tràn đầy, rất khoan khoái dễ chịu. Bổn kiều lười biếng đang muốn đánh một giấc, nhưng ngay lúc này, lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến. Một đạo hồng quang hiện lên, từ trong hư không hiện ra một Hồng y nữ tử, tư thái xinh đẹp, mị nhãn như tơ.

Cũng may, không ai nhìn thấy.

"Thật giống tọa kiều kia nha. Sao lại bị trang trí thành bộ dáng thế này, bị bao bọc giống như sính lễ." Hồng y nữ tử đứng ở đầu cầu, gõ gõ lan can bên cạnh, giật nhẹ lụa đỏ ở trên, thì thào nói: "Sao lại không có phản ứng, chẳng lẽ gia hỏa Tư Đồ Ngu ngủm rồi?"

Ngươi mới ngủm! Ta tức giận. Nữ tử Hồng y xinh đẹp này không phải là Mộ Dung Tương thì là ai! Nói ta giống sính lễ, nàng lúc này còn giống như tân nương kia kìa! Cũng quá không biết điều rồi, bây giờ mới đến thăm ta. Ghê tởm hơn chính là nàng thuần túy là Yêu, hiện tại trên người lại nặng Tiên khí như vậy, chuyện gì xảy ra a? Khẳng định cả ngày chạy đến Thiên cung tìm Thanh Trạc rồi, đúng là nữ nhân không tình nghĩa!

"Này, Tư Đồ Ngu ngươi đừng giả bộ, ta thật vất vả mới bớt chút thời gian đến thăm ngươi, về sau liền không có cơ hội, lão bà phái người đến bắt ta về Hồ sơn rồi." Mộ Dung Tương dùng tâm ngữ nói, "Này, Tư Đồ Ngu, ngươi ổn không, ngươi vẫn còn sống chứ..."

Giờ phút này ta thật muốn biến trở về hình người đánh nàng. Nhưng, ta biến không được, hơn nữa còn không có cách nào dùng tâm ngữ câu thông. Nếu muốn cùng nàng nói chuyện, chỉ có thể vận dụng Linh lực, cái kia phải hao phí bao nhiêu Linh lực a.....

Hồng y mỹ nhân cũng không để ý thạch kiều im lặng, tự mình nói tiếp: "Aiz, Thanh Trạc hiện tại bị phụ thân nàng giam lỏng rồi, nhưng cũng không thể làm khó được bổn tiểu thư." Mỹ nhân nâng lên ngón tay ngọc thon dài, vén sợi tóc bị gió thổi bay, phong tình vô hạn, khiến mấy vị công tử bước lên thuyền bên kia một thoáng mê mắt. Mộ Dung Tương hướng bọn họ vứt mị nhãn, tiếp tục dùng tâm ngữ nói: "Thỉnh thoảng ta chạy đến Thiên Cung tìm nàng, ha ha cùng mỹ nhân hoa tiền nguyệt hạ ( tâm sự chuyện tình cảm), thật sự tiêu dao tốt đẹp a. Aiz, nếu không phải Tiểu công chúa nhắc nhở, ta cũng quên chuyện đến thăm ngươi."

Hừ, quả nhiên, nữ nhân này... Thật sự là, không nhịn được nữa. Xuất ra niệm lực, từ sông Thanh Nguyên lấy lên vài giọt nước, sau đó ở trên mặt đá lan can trước mặt Mộ Dung Tương viết xuống: "Mộ Dung Tương, ngươi muốn chọc tức ta đi! Hiện tại Linh lực ta có hạn, cũng không thể tùy tiện lãng phí."

Mộ Dung Tương nhìn thấy mấy vệt nước trên lan can đá, khóe miệng cong lên, cười nói: "Ai ôi!!! Ngươi rốt cuộc cũng chịu lên tiếng á. Aiz, nghe không được thanh âm của ngươi thiệt nhớ nhung nha. Nhưng không sao, bây giờ ngươi không tiện nói chuyện thì cứ nghe ta nói."

Có chuyện nói mau, nói xong thì đi. Ta không muốn phí Linh lực viết chữ nữa.

"Hừ, bạc tình bạc nghĩa như vậy. Ta nói với ngươi a, Cự Khuyển nhà ngươi hóa hình rồi, là một Lãnh mỹ nhân đó, loại hình yêu thích của ngươi." Mộ Dung Tương che miệng, xinh đẹp cười rộ lên, sau đó ở đầu kiều bày ra một tư thế vũ mị, ngón tay ngọc ở trên lan can khe khẽ gõ, nheo mắt Hồ Ly: "Lần này ta đến thuận tiện cảnh cáo ngươi một chút, đến lúc đó nếu có tính mạng trở về, ngàn vạn lần đừng đánh chủ ý lên người ta a."

Mộ Dung Tương ngươi đến đây để nói những thứ này với ta? Trong lòng ta khinh bỉ.

Hồng y mỹ nhân nhìn thấy dòng chữ trên đầu cầu, buông lỏng thân thể dựa vào lan can, mặt mày mỉm cười như đang ngắm phong cảnh, dùng tâm ngữ lại hết sức giảo hoạt: "Biết rõ ngươi muốn nghe chuyện khác, ai nha, ta cũng không đùa ngươi nữa. Ừm, tỷ ta hiện tại đã không nhớ ngươi rồi, nhưng mọi chuyện trong phủ Tiên Quân đều ổn a. Tỷ ta hiện tại đối xử với mọi người so với trước kia ôn nhu hơn nhiều, những tên Tiên nam đến gần, nàng cũng không giống trước mặt lạnh cự tuyệt nữa, thật sự thay đổi khiến người ta vui mừng a, rốt cuộc ta không cần phải lo lắng nàng một mình cô độc tịch mịch nữa, ngươi cũng đừng lo lắng nha."

Ta có thể không lo lắng sao!? Không lẽ thật sự như vậy sao?!

Bổn kiều đang muốn ghi tiếp, đã thấy Mộ Dung Tương đột nhiên thở dài, nụ cười trên mặt giảm đi, giữa lông mày xinh đẹp chứa đầy thương cảm, nhẹ nhàng đem mặt dán trên lan can cầu, sau một lúc lâu, mới thấp giọng nói: "Ta đi đây, lần này từ biệt, có lẽ phải đến mấy trăm năm sau mới gặp lại rồi."

Nữ nhân này thật là thay đổi thất thường...

Trong lòng ta bỗng chua xót, niệm lực khẽ động, lại chỉ viết hai chữ: Bảo trọng.

"Hai chữ này nên nói với ngươi." Mộ Dung Tương ngẩng mặt lên, "Ngươi đừng vì nóng lòng trở về mà hao tổn quá nhiều Linh lực tổn thương thân thể. Cứ từ từ, tỷ ta trong chốc lát cũng không gả đi được đâu."

Lúc này, xa xa có hai người đi về phía này, Mộ Dung Tương đánh xuống một tầng chướng nhãn thuật, nói câu 'Đi đây' rồi biến mất bên trong ánh mặt trời chói mắt đằng kia. Đến đi vội vàng a. Ta đem ánh mắt dời về phía xa, phát hiện hai người đi đến là Bạch Xà cùng nữ Lang trung.

"Trinh nhi, ngươi đang nhìn gì nhập thần vậy?" Hứa Tiên nhìn người bên bạnh, sau đó theo ánh mắt của nàng nhìn về phía ta.

"Không có gì." Tố Trinh lấy lại tinh thần, ôn nhu cười, tựa sát Hứa Tiên, đem đầu tựa khẽ vào vai nàng. Hai người đi đến một chỗ dưới bóng cây, cùng ngắm nhìn phong cảnh trên sông. Gió nhẹ ấm áp, thổi lên góc áo. Hứa Tiên nhẹ nhàng nâng tay lên, đem tóc bay vén sau tai mỹ nhân, cúi đầu hôn xuống mi tâm nàng. Mỹ nhân cong khóe miệng, hơi hơi ngẩng đầu, không nói gì nhìn nhau, ôn nhu lưu luyến, trận ngập tình ý. Ấm áp như một đôi phu thê đã bên nhau nhiều năm. Ta nhìn các nàng, trong lòng dâng lên cỗ ấm áp, còn có nhàn nhạt, ảm đạm không rõ.

Aiz, thật tốt a.

✂━━━━━━

Tư Đồ Ngu: o(* ̄○ ̄)ゝHồ Ly ngươi thừa lúc ta không ở đây mà bị dụ dỗ rồi!

Mộ Dung Ly Túc: [ kinh ngạc ( ⚆ _ ⚆) ] Ngươi là ai?

Tư Đồ Ngu: [ lăn qua lăn lại 。゚(゚∩'﹏'∩゚)゚。] Mộ Dung Tương ngươi xem tỷ ngươi kìa, có tân hoan liền quên người yêu cũ.

Mộ Dung Tương: (・'◡'・) Hồi xưa tỷ ta yêu là Mạc Dao mà.

Tư Đồ Ngu: ( ̄∇ ̄*)ゞ Quá ủy khuất...