Duyên Tới Là Lang Quân

Chương 58: Lòng nhớ ai?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 58: Lòng nhớ ai?

Đảo mắt đã đến đêm Thất tịch.

Ánh trăng trên đầu ngọn liễu, phồn tinh ( những ngôi sao) như một tấm màn rủ xuống, trên bầu trời đêm nổ vang từng vòng khói lửa, đem thị trấn nhuộm thành ngũ sắc sáng lạn. Náo nhiệt, xinh đẹp.

Người trên phố xá qua lại, người đến người đi. Không khí vui mừng ngày lễ, từ ngọn đèn dầu ấm áp dưới cây bên đường tràn ra, chiếu rọi trên mặt mọi người, tươi cười sáng lạn.

"Đát đát, nhanh ôm ta, nhanh lên nha!" Trong đám người truyền đến tiếng tiểu cô nương hưng phấn kêu la, nam tử cao lớn cười xoay người ôm lấy nàng, nắm tay mỹ phu nhân bên cạnh, một nhà ba người ở bờ sông ngẩng đầu nhìn pháo hoa nở rộ. Trên sông, mấy chiếc thuyền hoa được trang trí diễm lệ chậm rãi trôi, Thải y* nữ tử ngồi ở mũi thuyền đàn hát, tiếng cười nói trong trẻo cùng với tiếng đàn sáo nhẹ nhàng, quanh quẩn trên mặt sông. Rất nhiều người thuê thuyền nhỏ, ở trên sông uống rượu, thưởng thức đêm phong tình này. Âm thanh mái chèo ào ạt, đong đưa làm vỡ vầng trăng, cùng ánh pháo hoa hòa hợp thành một mảnh ánh sáng rực rỡ, rơi vào trong con ngươi từng người mỉm cười đi đường.

( * ) Thải y: quần áo sặc sỡ.

Bên đường trên cây hòe cao lớn kia đã treo đầy dây đỏ cột nhân duyên bài. Nữ tử xinh đẹp mặc trường sa màu xanh nhạt lôi kéo một công tử thanh tú đi đến dưới tàng cây, cầm trong tay nhân duyên bài, rất hào hứng ngẩng đầu, tìm kiếm một nhánh cây thích hợp. "Hán Văn*, ngươi thấy chỗ đó được không?" Nữ tử chỉ vào một cành cây hỏi người bên cạnh.

( *) Hán Văn: Tên tự của Hứa Tiên.

Hứa Tiên nhìn theo nàng chỉ, lộ ra chút hổ thẹn: "Chỗ đó cũng không tệ, nhưng rất khó ném đó." Nhánh cây kia rất cao, hơn nữa ở phía dưới lại có rất nhiều nhánh cây khác ngăn trở, muốn treo lên trên khó khăn rất lớn, nếu không thì chỗ đó cũng không có một nhân duyên bài nào. Những cành ở phía trước lại treo rất nhiều, nghĩ đến nhiều người cũng từng thử qua, kết quả đều treo đến phía dưới. Tố Trinh cũng phát hiện, nhưng không thèm để ý chút nào, nhếch khóe miệng, nói: "Trên đời không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền.", "Những lời này chỉ dùng dỗ dành tiểu hài tử thôi." Hứa Tiên cười lắc đầu.

"Ngươi không muốn vì ta thử một lần sao?" Mỹ nhân liếc nhìn nàng, giả bộ không vui, khóe miệng lại mang theo vui vẻ. Công tử thanh tú đôi lông mày nhướn lên, cầm lấy nhân duyên bài từ trong tay mỹ nhân, nói: "Nghĩa bất dung từ." Nhìn nàng cầm lấy bài tử tìm một góc độ phù hợp, giơ tay múa may một chút, liền dùng sức ném đi. Nhưng dường như dùng lực hơi yếu, bài tử kia không có bay đến, may mắn không có bị mắc lại ở những cành cây bên dưới, mà rơi xuống đất. Hứa Tiên le lưỡi, chạy đến nhặt bài tử, nói: "Ách... Ta thử lại lần nữa."

Vì vậy lại thay đổi một vị trí, lần này dùng lực lớn hơn ném đi, bài tử rời tay, Hứa Tiên chăm chú nhìn nó, trong lòng tràn đầy mong chờ, mà dưới tàng cây, ngón tay ngọc trong tay áo mỹ nhân khẽ vuốt nhẹ, trong hư không hiện ra một đạo ánh sáng mà mắt thường không thể nhìn thấy. Bài tử kia rất thuận lợi lướt qua cành cây thấp, treo trên giữa cành mà các nàng nhìn trúng. vô cùng xinh đẹp, vượt quá dự kiến Hứa Tiên. "Nhìn đi, không phải treo lên được rồi sao Hán Văn nhà ta thật lợi hại." Tố Trinh đi đến ôn nhu kéo cánh tay nàng. Hứa Tiên cười cười, cúi đầu hôn khẽ khóe miệng hơi cong của mỹ nhân, nói: "Có Trinh nhi ở đây, tâm tưởng sự thành ( cầu được ước thấy) nha."

"Ngươi đây là dỗ ngọt ta sao?!" Người bị khinh bạc đưa tay niết lấy hai má trắng nõn của người kia, khẽ giận. "Đúng vậy a." Hứa Tiên giảo hoạt nháy mắt mấy cái, tiến sát đến gần khuôn mặt mỹ nhân, thần sắc dần dần trở nên chân thành "Ta đúng là muốn đem ngươi dỗ đến ngày ngày vui vẻ, cùng ta chung một chỗ, hạnh phúc đến cuối đời. Ngươi... nguyện ý sao?"

Tố Trinh nghe vậy giật mình, trong con ngươi bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng khác thường, ánh sáng nhu hòa dịu dàng. Đưa tay ôm lấy cổ người trước mắt, chậm rãi nhón chân lên, nhắm mắt lại. "Ta nguyện ý." Nàng nhẹ giọng trả lời, dư âm biến mất nơi hai cánh môi mềm mại dán chung một chỗ. Dưới tàng cây, một đôi bích nhân ôm hôn nhau, dưới ánh đèn ấm áp chập chờn xung quanh.

Bạch y nữ tử đứng trên cao lâu, nhìn hình ảnh náo nhiệt ấm áp phía dưới, trong con ngươi đen như u đầm, nhưng lại có quang mang, mơ hồ chấn động.

"Tam nhi, có người trong lòng không?" Nàng nhẹ nhàng mở miệng, trong thanh âm lành lạnh nghe không ra tâm tình. Ánh sáng pháo hoa chiếu rọi trên người nàng, vạt áo thuần trắng, văn án phức tạp như cành hoa quấn giao. Mà lúc này nữ tử trầm tĩnh, phảng phất như hoa sen im lặng trong gió, thanh nhã cao ngạo. Ở sau lưng nàng, Lam y nữ tử lâm vào suy tư xa xôi. Trước đây thật lâu, Tư Đồ Ngu từng mang theo nàng đến nhân gian vào đêm Thất tịch, sau đó ở trên cao lâu nhìn cảnh phồn hoa ban đêm. Giống nhau dựa vào lan can nhìn, dung mạo khung thành, nhưng tâm cảnh lại không giống nhau, khiến người ta cũng cảm giác không giống nhau. Nữ tử nhìn bóng lưng bên cạnh lan can lúc này, tròng mắt ảm đạm.

Nhìn xa như vậy, tịch liêu lại mờ mịt.

Tiểu Tam đi đến bên cạnh Mộ Dung Ly Túc, khẽ nói: "Có lẽ, chưa từng có đi. Ta cũng không muốn dính vào, tình yêu có lúc triền miên ngọt ngào nhưng thông thường sẽ gặp phải rất nhiều vướng mắc rắc rối, dễ dàng thương tâm mất mát, lo được lo mất, dễ dàng vì yêu sinh hận, quá mức tổn hao tinh thần rồi."

Bạch y nghe nàng nói như vậy, ánh sáng đáy mắt chớp động, ý vị không rõ. "Có thể như vậy, nhưng vẫn có vô số người sa vào, không thể tự kìm chế." Nàng lạnh nhạt nói, như đang thấp giọng thì thào. Ngón tay ngọc làm một phù quyết, ống tay áo huy động, một sợi hồng tuyến hiện ra, sau đó bay đi, biến mất không thấy. Tiểu Tam theo hướng hồng tuyến biến mất, nhìn thấy một đám thiếu nữ thả hoa đăng bên sông.

Thiếu nữ cẩn thận từng li từng tí đem hoa đăng của mình thả vào trong nước, nhìn chúng trôi nổi ra xa, sau đó hữu ý vô ý ngẩng đầu lên, nhìn về đầu thuyền bên kia. Qua không được bao lâu, hoa đăng sẽ theo dòng nước trôi đến đầu bên kia, sau đó có lẽ có vị công tử văn nhã nào đó vớt hoa đăng lên. Lúc này vô luận nam nữ, thần sắc trên mặt đều là vui vẻ ngượng ngùng, tràn ngập chờ mong.

Cái này có lẽ là khát vọng đối với tình yêu đi.

Lam y nữ tử trên cao lâu ngưng mắt nhìn như có điều suy nghĩ. Bỗng nhiên nàng nhìn về phía nơi khác bên bờ sông, thì thấy một thiếu nữ dung mạo đoan trang xinh đẹp cũng đem hoa đăng thả vào trong nước, thần sắc trên mặt cũng không phải vui sướng, ngược lại khuôn mặt đầy vẻ u sầu.

"Vì sao lại có thần sắc như vậy?" Tiểu Tam không hiểu nói. Bạch y mỹ nhân cũng đưa mắt về phía kia, nàng lẳng lặng nhìn nữ tử kia đem hoa đăng thả xuống, sau đó lặng yên đứng trên bờ, không biết suy nghĩ gì. Đội thuyền ở xa có rất nhiều nam tử vớt hoa đăng lên, thanh âm vui đùa ầm ĩ vang vọng. Người bên bờ cũng tươi cười dào dạt, càng làm nổi lên vẻ cô đơn buồn bã của thiếu nữ đứng bên kia.

"Có lẽ là vì người trong lòng nàng không ở chỗ này đi." Mộ Dung Ly Túc hơi chau mày, ngữ khí lạnh nhạt: "Có người nói, đăng là chờ đợi. Nữ tử kia thả hoa đăng, không phải muốn nhận được rung động chờ mong của mối tình đầu, mà là tưởng niệm đối với người nào đó. Nàng đang chờ đợi. Chờ một ngày về không biết rõ, hoặc là lòng mong được người đáp lại."

"Như vậy... chẳng phải rất khổ sở."

"Có lẽ vậy." Bạch y mỹ nhân trả lời, ngữ khí giống như thở dài. Ánh sáng sâu thẳm trong đáy mắt, phút chốc ảm đạm đi.

Nhưng, nhớ nhung người mình chờ đợi, xem ra vẫn tốt hơn không biết nhớ nhung ai a.

Cảm giác như vậy tồn tại rất lâu rồi. Những đêm gần đây, luôn luôn như có một thân ảnh mơ hồ, nửa đêm mơ ngủ xuất hiện, ở thời khắc mê mang hư nhược. Người kia mặc trường bào màu xanh nhạt đứng dưới ánh trăng lành lạnh, cách đó không xa, nhưng lại không nhìn thấy rõ khuôn mặt, vô luận bản thân đến gần thế nào cũng không được, chạm không đến. Chẳng qua trong mơ hồ cảm thấy nàng là một nữ nhân, dường như là một người rất trọng yếu với mình. Nhưng, trong trí nhớ lại chưa từng xuất hiện một nữ tử như vậy a.

Bạch y mỹ nhân nắm vạt áo trên ngực, hơi hơi níu chặt. Trong lòng cảm giác mờ mịt chua xót kia càng mãnh liệt.

Tiểu Tam cũng không nói nữa. Nàng cùng Mộ Dung Ly Túc ở cùng đã thành thói quen ngẫu nhiên trầm mặc, đều có suy nghĩ riêng. Trên bầu trời đêm pháo hoa nổ tung càng lúc càng rực rỡ hoa lệ, thanh âm ầm ầm, che lấp tiếng người rầm rĩ. Lam y nữ tử ngưng mắt nhìn về phía xa, nhìn đám người ngoài xa, thời gian dần qua, ánh mắt phóng đến trên thạch kiều màu trắng.

Nàng từ chỗ Hoa phu nhân biết được Tư Đồ Ngu hóa thân thành thạch kiều rồi, nhưng Hoa phu nhân không có nói nàng ở đâu. Nghĩ đến Tư Đồ Ngu không muốn cho Mộ Dung Ly Túc biết, nên ngay cả nàng cũng giấu sao?! Thạch kiều năm trăm năm... phải chịu bao nhiêu gió táp mưa sa cùng buồn tẻ a.

"Ly Túc đại nhân, ngươi có phát hiện thạch kiều này có chút kì dị không?" Đáy mắt Tiểu Tam hiện lên thần sắc kinh ngạc, tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại cảm thấy thạch kiều kia không tầm thường.

Mộ Dung Ly Túc nhìn về phía nàng chỉ, ánh mắt vừa nhìn đến thạch kiều, trong lòng đột nhiên đau xót. Nàng che ngực, ánh mắt rung rung, không rõ loại cảm giác quái dị chua xót này từ đâu đến. Tiểu Tam thấy thế vội đỡ lấy nàng: "Ly Túc đại nhân, ngươi làm sao vậy?"

"Không sao." Ly Túc lắc lắc tay, ánh mắt vẫn đặt trên thạch kiều, lông mày nhíu lại: "Thạch kiều này mơ hồ có Tiên khí."

"Nhưng thế gian này có một số sự vật bởi vì có cơ duyên mà mang theo Tiên khí, cũng là một chuyện thường tình." Tiểu Tam thấp giọng nói, thần sắc có chút phức tạp.

Là ta đa tâm sao? Mộ Dung Ly Túc rũ mắt xuống, chậm rãi bình ổn lại khác thường trong lòng. Qua hồi lâu, mới nghe nàng nói: "Chúng ta nên đi thôi." Thanh âm khôi phục lành lạnh ngày thường.

Lam y nữ tử thật sâu nhìn thạch kiều kia, gật đầu. Sau đó hai người biến mất trong bóng đêm.

Xung quanh vẫn ầm ĩ náo nhiệt, toàn bộ trị trấn đều đắm chìm trong hơi thở vui mừng. Ở buổi đêm này, cùng nắm tay người yêu, cùng nhau tâm sự, có người trong tiếng động ầm ĩ, ở trong góc phòng, tinh thần chán nản. Mà từng trận pháo hoa chiếu rọi mặt nước, một tọa thạch kiều màu trắng, im lặng đứng yên.

✂━━━━━━

Mộ Dung Ly Túc: ୧( ˵ ° ~ ° ˵)୨ Có phải ta cô đơn lạnh lẽo quá lâu rồi?

Tiểu Tam: (╬ Ò ‸ Ó) Ừm... Kỳ thật cũng không phải quá lâu.

Mộ Dung Ly Túc:╭(♡・ㅂ・)و ̑̑ Hay là ta tìm một người để yêu đương thôi.

Tiểu Tam: -(((( ;°Д°)))) Phốc! Vạn lần không được!

Mộ Dung Ly Túc: (。+・'ω・') Tại sao?

Tiểu Tam: ლ('﹏'ლ) Này... vì, hiện tại không có ai xứng với ngươi a!

Mộ Dung Ly Túc: [ trầm ngâm ( ๑•﹏•) ] Ừ, lời này cũng rất có lý.

Mộ Dung Tương: (;¬ д ¬) Ngươi thật là tỷ ta sao?