Duyên Tới Là Lang Quân

Chương 59: Những nữ tử kia

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 59: Những nữ tử kia.

Xuân đi thu đến. Rừng cây xanh um tươi tốt nhiễm chút sắc vàng.

Gió nhẹ mang theo mùi hương mộc khô, lướt qua khe hở cành lá, ở dưới ánh mặt trời thổi vào một cánh cửa sổ điêu khắc rộng mở, kéo lên mành vải lụa mỏng. Sau rèm cửa lờ mờ lộ ra một dáng người ngồi ngay ngắn trước thư án, khói xanh trong lư hương theo gió lượn lờ thành hình thù kỳ dị, sau đó tản ra trong không khí, bên trong gian phòng nhàn nhạt mùi đàn hương, yên tĩnh nhàn nhã.

Người ngồi trước bàn dừng bút, ngẩng đầu, trong con ngươi đen ánh lên sắc điệu cảnh vật ngoài cửa sổ, rất ấm áp.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời tươi đẹp. Ánh sáng vàng phiến đá trên mặt đất ở trước điện phòng, ấm áp chói mắt, ngay cả mấy cây cột đá dưới mái hiên cũng lộ ra ánh sáng rạng rỡ, phía trên khắc hoa văn mẫu đơn sinh động, tuyệt đẹp. Đại Cẩu kim sắc ngồi xổm trước bàn đá xanh rêu, bộ lông sáng mềm được ánh sáng ấm áp soi đến, tỏa ra sắc thái xinh đẹp lóa mắt mê người.

Có lẽ cảm thấy thoải mái, Đại Cẩu trường dài duỗi lưng một cái, sau đó thay đổi tư thế nằm nghiêng, cái đầu gối lên móng vuốt lông xù, nheo mắt lại, vẻ mặt thỏa mãn. Bộ dáng rất ngây thơ đáng yêu, so với bộ dáng nữ tử ôn nhu sau khi hóa thành hình người thì không giống chút nào. Bạch y mỹ nhân đứng trước cửa sổ chậm rãi cong môi, dung nhan lành lạnh cũng nhiễm một chút ấm áp. Bàn tay trắng nõn từ trong hư không lấy ra một quyển văn sách, mở ra, thấp mi nhìn chốc lát rồi đóng lại. Chậm rãi dời bước ra khỏi cửa.

Hôm nay nàng muốn đi một chuyến đến Đồng Hương trấn.

Đồng Hương trấn có năm đôi tình nhân đến thời cơ kết tơ hồng. Trong đó có một cặp năm rồi nhận thức mới biết là hai nữ tử. Khiến Mộ Dung Ly Túc cảm thấy kì quái chính là hai người này đã kết định tình tuyến. Nhân Duyên Ty có hai loại hồng tuyến, một loại định tình, một loại kết nhân. Cho phàm nhân kết định tình tuyến, có thể khiến bọn họ ở lần đầu gặp nhau phát sinh ra hảo cảm, tâm linh tương thông, vì vậy tình duyên được thúc đẩy. Nhưng nếu song phương về sau chung đụng không hợp, tâm ý tương ly, ý nghĩ yêu thương lúc đầu sẽ biến mất, sợi hồng tuyến kia cũng sẽ tự động đứt đoạn biến mất.

Định tình tuyến của hai nữ tử kia là khi nào kết, là ai giúp bọn họ kết hợp? Bạch y mỹ nhân ngưng mày trầm tư, rồi lại không thể hiểu được.

Vùng ngoại ô Đồng Hương trấn, đường rừng cỏ thơm um tùm, bãi cỏ nửa khô liên miên đến phía chân trời. Một vòng màu trắng bay xuống đồng cỏ mênh mông, dây lưng bồng bềnh, thanh nhã tuyệt trần. Mộ Dung Ly Túc phóng tầm mắt đến con đường cách đó không xa. Con đường khoảng hơn một trượng từ đầu rừng cây kéo dài ra, mặt đường bằng phẳng sạch sẽ, gió thổi qua không bay chút cát bụi nào. Lúc này nghe từ trong rừng vang lên tiếng vó ngựa lộc cộc, người cưỡi ngựa tiến về phía bên này, tốc độ cực nhanh, mơ hồ còn nghe thấy tiếng gào của nữ tử.

Đứng trên cỏ, Bạch y mỹ nhân cong môi nhàn nhạt.

Tức khắc, từ trong rừng xuất hiện một con tuấn mã màu rám nắng, nữ tử ngồi trên lưng ngựa bộ dáng cũng không hăng hái, mà là thần sắc buồn bã, đỏ cả vành mắt, dường như đã xảy ra chuyện gì khiến nàng thương tâm tức giận. Ở phía sau nàng, một nữ tử mặc trường váy tím nhạt cưỡi ngựa đuổi sát theo.

"Oanh Oanh, ngươi đừng chạy nhanh như vậy, rất nguy hiểm a!" Nữ tử đuổi theo phía sau hướng người phía trước hô lớn, sắc mặt khẩn trương. Nhưng người phía trước dường như rất tức giận, căn bản không nghe lời khuyên của nàng, ngược lại còn như hờn dỗi mà quất roi tăng nhanh tốc độ, kéo ra khoảng cách. Nữ tử khẽ cắn môi, dưới chân hung hăng đạp vài cái, tiến về phía trước, cùng người trước mặt người ngựa song song gần sát, sau đó đột nhiên ra tay, ôm lấy eo Phi y* nữ tử, đem người không nghe lời kia kéo đến trên ngựa của mình, vững vàng ôm trong lòng.

( *) Phi y: Áo đỏ.

Ngựa chạy băng băng dần dần chậm lại, làm như sau một hồi mệt mỏi rốt cuộc có thể dừng lại thở dốc, trong lỗ mũi hồng hộc phun nhiệt khí. Một con không ai cưỡi dứt khoát đi đến bên bãi cỏ ăn cỏ, một con có người cưỡi cũng không có dừng lại. Phi y nữ tử kịch liệt dùng sức giãy giụa, tóc đen lộn xộn, giống như tiểu sư tử bị chọc tức, người ở phía sau chỉ có thể cắn răng ôm chặt nàng, nỗ lực ổn định trọng tâm, không để cho hai người bon họ rơi xuống ngựa.

"Chương Sanh, ngươi buông ra, đừng chạm vào ta, ngươi đi a!" Phi y nữ tử giãy giụa, mắt đỏ phẫn nộ quát, trong con ngươi sương mù một mảnh, đầy ủy khuất cùng tức giận. Người phía sau thở dài, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: "Oanh Oanh, ngươi đừng như vậy, bình tĩnh một chút nghe ta nói!"

"Ngươi bảo ta phải tỉnh táo thế nào?! Ta nhìn thấy ngươi cùng nam nhân kia ở một chỗ cười cười nói nói, hắn còn tặng cho ngươi bội hoàn hồng ngọc nữa!" Liễu Oanh Oanh lạnh lùng nói, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đã nhuộm ướt nước mắt. Nhớ đến một màn chướng mắt không lâu trước đó, trong lòng như bị đâm một đao, nàng dùng tay áo lau lung tung trên mặt, tức giận nói: "Chương Sanh, ngươi đừng nói với ta ngươi không biết bội hoàn hồng ngọc đại biểu cho cái gì?!"

Ở Phong Lâm, bội hoàn hồng ngọc đại biểu ước hẹn hôn nhân, nếu hai người mến nhau, bình thường đều sẽ tặng vật này để bày tỏ tâm ý. Đồng thời đây cũng là một loại hứa hẹn, nếu đối phương nguyện ý nhận lấy, như vậy bọn họ sẽ ước hẹn phụ mẫu song phương gặp mặt thương nghị hôn sự. Chương Sanh đem cằm đặt trên vai Liễu Oanh Oanh, im lặng hồi lâu, mới thấp giọng trả lời: "Hồng ngọc là tình, bội hoàn kết tâm."

Nghe thấy trả lời này, Liễu Oanh Oanh thoáng cái mất khí lực, cực lớn bi thương xông vào lòng, khiến nàng hầu như chống đỡ không nổi. Nước mắt chảy xuống gương mặt, nàng đè xuống âm thanh run rẩy, cười lạnh nói: "A, ngươi thừa nhận? Cho nên lúc trước ngươi nói cho ta một đáp án, là như vậy sao?" Trong giọng nói tràn ngập thống khổ không cam lòng, cuối cùng không nhịn được nghẹn ngào, "Là ta si tâm vọng tưởng rồi, nhưng nếu ngươi muốn ta chúc phúc các ngươi, ta nói cho ngươi biết, điều đó là không thể nào! Ta, ta sẽ hận ngươi cả đời!"

"Nam nhân ngươi nhìn thấy là đại ca của ta." Người phía sau lắc đầu, từ trong tay áo móc ra một chiếc khăn tay lau đi nước mắt lê hoa đái vũ* của mỹ nhân, ôn nhu giữa lông mày là thần tình tự tiếu phi tiếu. Liễu Oanh Oanh ngơ ngẩn, cũng quên khóc, phút chốc quay đầu lại, dùng đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm nàng, run giọng: "Ngươi nói cái gì?"

( * ) Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

"Ta nói, nam nhân sáng nay bị ngươi giội nước trà sau đó giẫm hai cước là đại ca ruột thịt của ta. Là ta nhờ hắn đem hồng ngọc tổ truyền mang đến. Hồng ngọc bội hoàn này, ta và ca mỗi người có một cái, phụ mẫu từng nói tương lai đem tặng cho nửa kia của bản thân, chứng nhận là người của Chương gia chúng ta." Chương Sanh nhìn khuôn mặt ngẩn ngơ kia, cong khóe môi, xuất ra một khối bội hoàn có khắc chữ 'Chương' đưa đến trước mặt nàng, thanh âm ôn nhu như ánh mặt trời lúc này chiếu rọi lên người các nàng: "Ừm, vốn muốn tìm thời cơ tặng cho ngươi đấy, hiện tại, ngươi muốn hay không muốn?"

"Ngươi, ý ngươi là..." Phi y mỹ nhân không dám tin trợn to mắt, trong giọng nói tràn đầy không xác định, rồi lại không dám có động tác gì, sợ hết thảy chẳng qua là một giấc mộng đẹp, không cẩn thận sẽ chạm vỡ. Chương Sanh há có thể không biết trong lòng nàng nghĩ gì, nghiêng người đến, vô cùng thương yêu ở mi tâm nàng in một nụ hôn, rồi sau đó bình tĩnh nhìn nàng nói: "Làm thê tử của Chương Sanh ta, được không?"

"Ngươi, ngươi cái tên bại hoại..." Trong nháy mắt Phi y mỹ nhân từ bi sang hỉ, khóe mắt còn treo nước mắt, đôi bàn tay trắng như phấn dùng sức nện trên thân người kia, oán trách nói: "Vì sao không sớm nói, khiến ta vừa rồi khó chịu như vậy."

Chương Sách né tránh đôi bàn tay trắng nõn không có bao nhiêu sức kia, xoay người xuống ngựa, cười nói: "Ngươi không cho ta cơ hội nói a. Hơn nữa, trước đó ngươi đối với ca ta hung dữ như vậy..." Liễu Oanh Oanh nghe thấy nàng nói vậy, trong đầu lập tức nhảy ra bộ dáng nhe răng trợn mắt thống khổ của nam nhân bị mình đạp kia, biến sắc, liền vội vàng nhảy xuống ngựa, sốt ruột nói: "Vậy, vậy hắn có thể không thích ta không, không đồng ý cho chúng ta chung một chỗ a." Aiz, khi đó hình như hạ cước có chút nặng.

"Ừm... không rõ lắm." Chương Sanh nháy mắt mấy cái, ngữ khí giảo hoạt. Phi y mỹ nhân trên mặt không nhịn được, giả bộ sinh khí niết lấy khuôn mặt cười của người kia, hung dữ nói: "Này, ngươi còn cười, đều do ngươi hết a!", "Nương tử hạ thủ lưu tình a." Người bị niết né tránh cầu xin tha thứ.

Liễu Oanh Oanh nghe gọi tiếng 'Nương tử' kia, trong lòng vừa thẹn vừa mừng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ bừng như quét một tầng phấn, ngoài miệng lại không chịu thừa nhận: "Hừ, ta có nói là muốn gả cho ngươi sao?", "Ngươi đã nhận lấy tín vật đính ước rồi, chẳng lẽ muốn bội tình bạc nghĩa sao, hả?" Chương sanh như vô tội nói, đôi mắt chói sáng, lại tràn đầy nghiền ngẫm. Tiểu mỹ nhân bên kia lập tức ném một cái mắt sắc, nũng nịu: "Vậy ngươi còn không mau đến đây, để cho thiếp thân gia pháp hầu hạ ngươi!"

Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, hai người ở trên đồng cỏ truy truy đuổi đuổi ồn ào, giống như hai con hồ điệp chơi đùa trên ruộng Du Thái Hoa ( hoa cải) mênh mông. Mà Bạch y mỹ nhân đứng một bên lẳng lặng nhìn các nàng dường như cũng bị lay nhiễm hạnh phúc đó, ánh mắt càng nhu hòa, chẳng qua giữa lông mày lại cất giấu suy nghĩ khác, trong con ngươi đen như có một ánh nến khiêu đọng, chợt sáng chợt tắt.

Mộ Dung Ly Túc nhẹ nhàng nâng tay, ở mắt cá chân hai người một lần nữa hiện ra hồng tuyến, một mực kết cùng một chỗ.

Sau đó, gió nhẹ lướt qua, cây cỏ lắc lư, Bên đường không còn thân ảnh Bạch y phiên nhiên kia, chỉ còn hai con ngựa thản nhiên nhai cỏ, còn có hai nữ tử chặt chẽ ôm lấy nhau.

✂━━━━━━

Gần đến hoàng hôn, Mộ Dung Ly Túc cũng đã kết hồng tuyến cho bốn đôi khác xong. Lúc này trời đã ngã về tây, dần dần chìm vào ngọn núi xa, chân trời ngẫu nhiên có mấy con phi điểu chậm rãi bay về tổ, Mộ Dung Ly Túc đột nhiên cảm thấy có chút rãnh rỗi. Hôm nay, nàng không muốn trở về nhanh như vậy.

Đồng Hương trấn cảnh trí rất đẹp, đặc biệt hình dáng yên lặng trong ngày thu, khiến người ta cảm thấy đặc biệt thân thiết, nhịn không được dừng lại thêm chốc lát, nhìn từng tòa tường trắng ngói xanh trầm tĩnh trong bóng chiều, còn có người đi đường chậm rãi đi trong ngõ hẻm. Nhưng Mộ Dung Ly Túc đi ngang qua một hộ gia đình lại dừng bước chân. Hộ này họ Tang, là đại hộ trên trấn. Hậu viện Tang phủ rất lớn, có một mảnh rừng rậm rạp. Ở thời tiết này, trong rừng đều là sắc vàng đậm nhạt, rất xinh đẹp. Trong không khí còn có nhàn nhạt hương hoa, là mùi thơm của Đàm Hoa, Mộ Dung Ly Túc cũng ở trong hương hoa này ngửi được một khí tức không đồng dạng.

Là loại mùi vị có chứa âm minh, còn có tiên khí rất nhạt.

Bạch y mỹ nhân nhẹ nhàng rơi xuống mái hiên một bức tường trong góc rừng, lúc này, gian phòng ngoài rừng kia truyền đến một ít động tĩnh, chỉ thấy từ trong nhà đi ra một nữ tử dung mạo thanh lệ. Nàng kia đạp trên ánh sáng vàng của trời chiều mà đến, chậm rãi đi vào mảnh rừng này, trên mặt thanh lệ dịu dàng bao phủ u sầu không rõ, nhưng rất nhạt, rất nhạt, không dễ dàng phát giác.

✂━━━━━━

Mỗ nam: ( •᷄⌓•᷅)Ta dễ dàng sao, vội vàng mang bội hoàn đưa cho muội muội mình, kết quả chưa kịp nghỉ ngơi một chút, đã bị một nữ tử hung hãn không biết từ đâu ra giội nước trà, ghê tởm hơn, nàng còn vẻ mặt tràn đầy thương tâm ủy khuất còn tức giận, giống như ta đã khi phụ nàng vậy! Cái này, cái này tính là gì nha, không phải nên là ta thương tâm ủy khuất tức giận sao! Thật sự là không hiểu được mà...

Chương Sanh: (❁°͈▵°͈) Đại ca, ngươi đừng giống một oán phụ vậy nha.

Oanh Oanh: ˛˛૧(˵¯͒▱¯͒˵) Đại nam nhân lại nhỏ mọn như vậy làm gì! Ta là em vợ tương lai của ngươi đây! Có phải hay không a, Tiểu Sanh nhi?

Chương Sanh: ~( '•︵•')~ Sao ngươi có thể gọi ta là Tiểu Sanh nhi, xưng hô kém khí thế như vậy?

Oanh Oanh: (≖╻≖;) Người ta muốn cho ngươi là cục cưng nha... Vậy đại tẩu ngươi gọi đại ca ngươi thế nào?

Chương Sanh: ( ◔‸◔) Ách... Chương Lang...

Oanh Oanh: (✦థ ェ థ) Phốc!!!

Mỗ nam: [ che mặt (ó﹏ò。) ] Ta muốn chết!

✂━━━━━━

P/S: Chắc Chương Sanh là "nữ thương nhân trong nóng ngoài lạnh có tiền có thế", được nhắc trong chương 34.