Duyên Tới Là Lang Quân

Chương 74: Hôn lễ đau đầu (nhị)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 74: Hôn lễ đau đầu ( nhị).

Thiên cung, phủ Công chúa.

Một vị mỹ phu nhân mang theo mấy thị nữ cầm mũ phượng cùng trang sức, đẩy cửa ra, đi vào trong điện thờ đốt hương Hồng Mai. Thảm hồng phủ kín đến thiên phòng, thị nữ vén lên mảnh vải Lưu Ly, mọi người đi vào trang các.

Trong trang các, trước gương sáng đặt trên đất, tân nương tử đã thay giá y.

Mộ Dung Ly Túc mặc sa la đỏ thêu mẫu đơn vàng, áo khoác hồng hà, làn váy uốn lượn chấm đất, eo nhỏ buộc chặt, hiện ra dáng hình yểu điệu nổi bật. Giá y hồng sắc làm nổi bật nét đẹp như đào, đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển lóe ra ánh sáng rực rỡ, quyến rũ. Hoa Nhan đứng phía sau Mộ Dung Ly Túc, hai mắt tỏa sáng, ở bên cạnh giúp nàng chỉnh sửa làn váy, thích ý nói: "Ai nha, Túc nhi thật đúng là đại mỹ nhân a. Ngu nhi nhà ta có thể lấy được ngươi quả thật là phúc khí tu luyện mấy đời nha!","Hoa phu nhân quá khen." Mỹ nhân nghiêng đầu, cười một tiếng, trong lòng thật sự bởi vì được câu khen ngợi của bà bà ( mẹ chồng) mà sinh ra vài phần mừng rỡ. Hoa Nhan nghe vậy chân mày lá liễu chau lại, ra vẻ bất mãn: "Ai nha, phải gọi nương."

"⎯Nương." Mộ Dung Ly Túc chần chờ một lát, rũ mắt gọi một tiếng, bỗng nhiên có chút cảm giác ngượng ngùng khi gả làm vợ cho người ta, ý thức được từ hôm nay trở đi, nàng cùng Tư Đồ Ngu chính là phu thê danh chính ngôn thuận. Nghĩ đến đây, trong đầu hiện ra nụ cười xấu xa gọi mình là nương tử của người kia, trên mặt không khỏi đỏ lên. Lúc này Hoa Nhan mới thỏa mãn gật đầu, trong lòng càng vui mừng. Lúc này một vị mỹ phu nhân khác vừa đến nghe các nàng nói chuyện có chút không vui: "Ta nói, các ngươi như vậy không sợ ta ghen sao?!" Nữ hoàng Hồ tộc - Vĩnh Nguyệt phong tình vạn chủng liếc nhìn hai người tỏ vẻ không vui, lại nói nữ nhi nàng chưa từng dùng giọng điệu mềm mại như vậy gọi mình một tiếng nương đâu. Hoa Nhan nghe vậy che miệng cười nói: "Ta nói bà thông gia, ngươi có gì mà ăn dấm chua hả, hôm nay ngươi có nhiều hơn hai nữ nhi đấy."

"Ồ, đúng vậy." Vĩnh Nguyệt nghĩ lại, lập tứ mặt mày giãn ra, "Ai nha, hôm nay ta kiếm lợi lớn." Vì vậy đem ánh mắt chuyển đến trên người nữ nhi nhà mình, mỉm cười nhìn nữ tử sắp xuất giá này, trong mắt toát ra vui mừng cùng kinh diễm, còn có kiêu ngạo không che giấu được. Sau đó Thanh Thủy cầm lấy mũ phượng đi đến cũng nhìn đến ngây dại, không khỏi tán thưởng: "Thật đẹp a!" Hoa Nhan quay đầu nhìn người đi đến, cười nói: "Thanh Thủy đến rồi.", "Vâng, mũ phượng cùng trang sức đặt làm đều đã ở đây." Thanh Thủy ôn nhu trả lời, rồi ra lệnh cho thị nữ ở sau cùng mang chúng cất đi, "Còn có việc gì cần Thanh Thủy làm, xin cứ phân phó."

"Việc còn lại cứ giao cho ta đi." Vĩnh Nguyệt nói. Hoa Nhan gật đầu: "Cũng tốt, mẫu thân nên giúp nữ nhi chảy đầu, như vậy mới may mắn. Ta qua bên Thanh Trạc nhìn một chút." Nói xong cùng Thanh Thủy ra ngoài, lưu lại mấy nha hoàn thị nữ.

Vĩnh Nguyệt mang theo Mộ Dung Ly Túc ngồi trước bàn trang điểm, sau đó cầm ấy lược bạch ngọc, nhẹ nhàng nâng lên tóc đen nhu thuận rũ xuống. "Năm đó ta xuất giá, bà ngoại ngươi cũng chải tóc cho ta thế này." Mỹ phu nhân nói, đáy mắt hiện ra chút hoài niệm, nàng dùng lược ngọc từ đỉnh tóc bắt đầu chậm rãi chải xuống đuôi tóc, liên tiếp ba lần, trong miệng nói khẽ:

Nhất sơ sơ đáo đầu, ân ái cộng bạch thủ ( Một chải, ân ái đến bạc đầu).

Nhị sơ sơ đáo đầu, vô sầu hựu vô ưu ( Hai chải, không buồn lại không sầu).

Tam sơ sơ đáo đầu, đa tử hựu đa thọ ( Ba chải, nhiều con lại nhiều thọ).

Giọng nói ôn nhu dễ nghe chảy xuôi trong không khí, răng lược trắng muốt chui vào giữa những sợi tóc, nhu hòa không trở ngại lướt qua, người ngồi trước gương trong mắt tụ họp đầy ánh sáng, người cầm lược phía sau thần tình chăm chú. Tia nắng ban mai từ cửa sổ xuyên qua bao phủ nhàn nhạt trên người cả hai, phảng phất muốn đem dung nhan tuyệt thế của các nàng dừng trong mảnh mông lung này, chiếu thành một bức họa. Giờ khắc này, duy mỹ đến nỗi mấy thị nữ bên cạnh cũng nhịn không được kinh ngạc.

Trong ánh mắt Vĩnh Nguyệt càng phát ra ôn nhu, nhưng cũng mơ hồ mang theo thương cảm. Thương cảm kia ánh trong gương, bị người trong lúc lơ đãng ngước mắt bắt được. Cảm giác áy náy cùng đau lòng đột nhiên sinh ra. Mộ Dung Ly Túc thở dài một tiếng, xoay người nhẹ nhàng nắm lấy tay mẫu thân, nói: "Thật xin lỗi, những năm này ta luôn ở bên ngoài, rất ít về thăm nhà...", "Đứa ngốc, nương cũng không trách ngươi." Vĩnh Nguyệt lắc đầu cắt ngang lời nàng. "Chẳng qua, hôm nay nữ nhi xuất giá rồi, người làm nương như ta vẫn có chút không nỡ a."

"Nương, Tam Trọng Thiên giới cách Hồ sơn cũng không xa lắm, dù xuất giá rồi nhưng ta cũng sẽ thường xuyên về thăm các ngươi." Mộ Dung Ly Túc ôn nhu nói. Vĩnh Nguyệt lộ ra vui vẻ: "Ừ, còn phải mang theo tướng công cùng hài tử trở về.", "Nào có nhanh như vậy." Nghe nói đến hài tử, trên mặt Mộ Dung Ly Túc nóng lên. Mỹ phu nhân nheo mắt Hồ Ly, thần tình trở nên giảo hoạt: "Muốn có hài tử sớm cũng không đơn giản, vi nương dạy các ngươi phương pháp song tu đi, để các ngươi trong niềm vui nơi khuê phòng có thể tăng thêm tu vi, cũng có thể cho ta sớm một chút ôm ngoại tôn."

"⎯ Nương!"

"Ha ha, được rồi, Túc nhi da mặt vẫn mỏng như vậy." Vĩnh Nguyệt cười đè lại vai nữ nhi, đem thân thể của nàng xoay lại, "Không đùa ngươi nữa, còn phải tiếp tục chải đầu."

Mỹ phu nhân lại cầm lấy lược bạch ngọc, bắt đầu chảy xuống mái tóc đen như thác nước của nữ nhi nhà mình, vừa nhớ kỹ lời chúc phúc còn chưa xong:

Tái sơ sơ đáo vĩ, cử án hựu tề mi. ( Lại chải, vợ chồng tương kính).

Nhị sơ sơ đáo vĩ, bỉ dực tề song phi. ( Hai chải, làm chim liền cánh).

Tam sơ sơ đáo vĩ, vĩnh kết đồng tâm bội. ( Ba chải, cả đời gắn bó).

Lần chải cuối, mái tóc đen dài rũ xuống được nhẹ nhàng kéo lên, thắt lại thành búi tóc.

Tư Đồ Ngu cưỡi ngựa Kỳ Lân cùng Mộ Dung Tương dẫn đầu đội ngũ đón dâu đến phủ Công chúa trời đã sáng hẳn, nhưng vẫn còn nhàn nhạt đám sương quanh quẩn bốn phía, phủ đệ được phủ đỏ rực lúc các nàng vùa đến tiếng náo động càng trở nên vui mừng. Ở đại môn đốt pháp, giấy pháo nổ tung bay tán loạn như mưa hoa, trong không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh cùng khí tức vui sướng, khiến người ta không khỏi cảm thấy vui vẻ.

"Ai nha, rốt cuộc đến rồi!" Người điều khiển buổi lệ cùng bọn thị nữ đứng chờ ở đại môn thấy đám người Tư Đồ Ngu đến liền chạy ra chào đón. Hai người bị bao quanh bước vào đại môn phủ Công chúa. Xuyên qua tiền đình, đi đến chính sảnh, chỉ thấy hai vị phu nhân đang mỉm cười ngồi dưới tàng cây, trước người là bàn trà bánh, phía sau là một đám thị nữ dung mạo đoan trang. Vĩnh Nguyệt cùng Hoa Nhan nhìn nhau, dù vội vẫn ung dung bưng lên nước trà thị nữ vừa pha, chậm rãi uống. Trong vườn cây cối cao lớn mạnh mẽ đầy cành là hoa hồng, gió chợt nổi lên, hoa theo rơi xuống, khiến người trước mắt càng thêm diễm lệ, kiều diễm sinh hương. Mà trận chiến trước mắt, rõ ràng chính là một đạo cửa mỹ nhân.

"Ta nói hai vị đại mỹ nhân, đây là tình huống gì? Tân nương của chúng ta đâu?" Mộ Dung Tương nhìn trái nhìn phải, cười nói. Tư Đồ Ngu điềm tĩnh sửa sang vạt áo nói: "Mẫu thân, giờ lành đến rồi, có thể mời tân nương tử theo chúng ta lên kiệu rồi a?" Nàng cũng biết tình huống có chút không đúng, nhưng mà cũng trong dự liệu, theo tính tình mẫu thân nàng, mới sẽ không để các nàng thuận lợi như vậy đâu, khẳng định phải làm khó dễ một phen. Quả nhiên, mỹ nhân đối diện mặt mày cong cong, môi son khẽ mở: "Muốn đón tân nương tử cũng không dễ dàng như vậy, các ngươi phải trả lời mấy vấn đề. Nếu đáp sai thì mang cỗ kiệu không quay về chỗ cũ đi."

"Vấn đề? Ha ha, chuyện này có đáng gì, các ngươi tùy ý hỏi." Tiên Quân trả lời vô cùng tự tin, hai lão bà trước mắt vui vẻ đến kỳ lạ này muốn hỏi chút vấn đề gì đó, nàng đại khái cũng có thể đoán được là các loại vấn đề đơn giản đại loại như 'Ngươi có yêu nữ nhi của ta không?', 'Nữ nhi của ta thích cái gì'.

Bên đầu kia, Hoa Nhan đang gặm hạt dưa nghe thế cong khóe miệng nói: "Vậy chúng ta bắt đầu đi. Từ ta trước. Ta đại biểu mẫu thân Thanh Trạc hỏi Mộ Dung Tương ngươi." Mỹ phu nhân duỗi ngón tay ngọc, chỉ Hồng y xinh đẹp. Người bị chỉ mặt mày cong cong: "Xin cứ hỏi."

"Vấn đề thứ nhất, Thanh Trạc sinh thần ngày nào?"

"Ngày tám tháng mười hai."

"Thanh Trạc thích màu gì?"

"Hạnh hoàng sắc ( cam)."

"Thanh Trạc thích ăn trái cây gì nhất?"

"Bồ đào."

- ---------------

Mộ Dung Tương đối đáp trôi chảy, nhẹ nhàng. Tiên Quân đại nhân đứng bên cạnh như xem trò vui đồng thời nhìn về phía lão nương mình quăng một cái ánh mắt ghét bỏ. Những vấn đề này không khác nàng đoán bao nhiêu, thật sự không có khó khăn, nếu cũng hỏi nàng những vấn đề này, cửa này trôi qua đúng thật dễ dàng, không giống tác phong của nương nàng a, chẳng lẽ mẫu thân đại nhân còn sốt ruột hơn nàng, chỉ muốn làm hình thức sau đó cho các nàng vượt qua kiểm tra sao? Tư Đồ Ngu nghĩ vậy, đầu kia đã vấn đáp mấy chục vấn đề, Hoa Nhan hắng giọng, sau đó rất đứng đắn hỏi: "Vấn đề cuối cùng, trên người Thanh Trạc có một cái bớt, ở đâu, là hình dạng gì?"

"Oa, vấn đề tư mật như vậy cũng hỏi sao?!" Mộ Dung Tương còn chưa trả lời, Tư Đồ Ngu đã kêu ra tiếng, nhưng mà vấn đề cuối cùng này sao lại không giống trước đó nha, hơn nữa hỏi vấn đề này có ý nghĩa gì sao? Như thế nào nghe đều cảm thấy hèn mọn bỉ ổi! Hoa Nhan nghe vậy, không thèm để ý mà liếc nữ nhi mình, lành lạnh mở miệng: "Vấn đề tư mật như vậy ngươi không biết đáp án sao?"

"Ách ha ha..." Trên mặt Tư Đồ Ngu cứng đờ có chút lúng túng cười ngượng, ánh mắt nhìn qua Mộ Dung Tương, thấy trên mặt nàng như thường, thậm chí còn có chút vui vẻ, ngón tay nhỏ nhắn vén sợi tóc bên tai, tự nhiên nói: "Bên ngực trái của Tiểu Công chúa, đại khái dưới xương quai xanh ba tấc, có một vết bớt bằng đồng tiền hình liên hoa, ừm... màu hồng nhạt."

Cái này, cũng quá kỹ càng rồi a! Khóe mắt Tiên Quân co rút, hai mỹ nhân đối diện thì hài lòng gật đầu, "Được rồi, ngươi thông qua, đi đón tân nương tử đi." Vừa dứt lời, cửa phòng sau lưng mở ra, kim quang nhàn nhạt bao phủ, Thần mẫu nương nương nắm tay nữ nhi chậm rãi đi ra. Thanh Trạc mũ phượng trùm khăn, trường váy thêu thành nhiều sóng hoa cong tầng, màu sắc từ đậm đến nhạt, đoan trang xinh đẹp mang theo vài phần yêu kiều, rất thích hợp với nàng. Thần mẫu vẻ mặt ôn hòa gật đầu với mọi người, sau đó ôn nhu nói với Mộ Dung Tương: "Tương nhi, còn không qua đây?"

Mộ Dung Tương thấy thế cong môi, đi đến dắt tay tân nương tử, quay đầu cười với Tư Đồ Ngu: "Này, ta cùng Tiểu công chúa nhà ta đi trước một bước, ngươi ở phía sau nhanh một chút, chúng ta ở phủ Tiên Quân chờ các ngươi a." Nói xong vô hạn đắc ý dắt hai mỹ nhân một lớn một nhỏ nghênh ngang rời đi.

Tư Đồ Ngu giật mình, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng. Thẳng đến người đã đi xa, từ xa nghe thấy tiếng pháo vang, Tiên Quân đại nhân mới lấy lại tinh thần, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm bất ảo, nàng quay về phía người đối diện, lại nhìn thấy mẫu thân cùng mẹ vợ khuôn mặt tươi cười, vô cùng dị thường, vì vậy dự cảm càng trở nên mãnh liệt. "Này, ta có loại cảm giác bị lừa gạt a, vì sao Mộ Dung Tương có thể dễ dàng mang người rời đi? Rõ ràng còn đi trước không chờ ta. Các người không phải trước đó đã thông đồng chỉnh ta chứ?" Tiên Quân đại nhân có chút oán niệm.

Hoa Nhan che miệng cười: "Ơ ha ha, Ngu nhi. Làm sao thế được, ngươi cưới vợ vi nương so với ai cũng đều nóng vội hơn, chúng ta đều theo quy củ làm việc không thể vì tình riêng nha." Vĩnh Nguyệt ở bên cạnh cũng nheo mắt Hồ Ly, thần tình giảo hoạt: "Ái tế ( rể quý) a, chúng ta bắt đầu đi."

Một tiếng 'ái tế' quả thật hưởng thụ, Tư Đồ Ngu oán niệm liền theo thanh âm mềm mại đáng yêu này biến mất không còn, tâm tình liền vui vẻ, khoát tay một cái nói: "Nhạc mẫu đại nhân cứ hỏi đi, tiểu tế nhất định biết sẽ đáp hết."

"Tốt lắm, ta hỏi ngươi, Túc nhi nhà ta nguyên hình có mấy đuôi?" Vĩnh Nguyệt nhấp một ngụm trà thản nhiên nói.

Chậc chậc, vấn đề thứ nhất này cũng rất kỳ lạ! Tư Đồ Ngu nhíu mày, trong đầu hiện ra bộ dáng đáng yêu của Hồ Ly nhà nàng biến thành Tiểu bạch cầu uốn mình nằm trong lòng nàng, vì vậy đôi mắt sáng rọi đáp: "Đương nhiên là cửu vĩ rồi."

"Lúc nàng ở nguyên hình, ngươi làm gì để lấy lòng nàng?"

"Ừm..." Tư Đồ Ngu nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, không khỏi cười ra tiếng: "Hì hì, gãi gãi cằm nàng."

"A, coi như không tệ." Ngón tay ngọc của mỹ phu nhân điểm nhẹ xuôi theo miệng chén trà, thanh âm trong trẻo mang theo thanh sắc càng nhu hòa: "Hai người các ngươi, ai bày tỏ trước? Phải nói cụ thể một chút a."

"Ách..." Lúc này Tư Đồ Ngu mới hậu tri hậu giác phát hiện không đúng: "Này! Những vấn đề này sao không giống Mộ Dung Tương nha?", "Tương nhi thường xuyên đến Thiên Cung, sớm cùng nhà vợ thân quen, Thần mẫu cũng biết được nhiều, đương nhiên sẽ hỏi những vấn đề đơn giản rồi. Mà ngươi lại khác, ta không hiểu rõ về ngươi lắm, mặc dù ta tin tưởng ánh mắt nữ nhi, nhưng rất nhiều chuyện cũng muốn biết rõ nha." Vĩnh Nguyệt híp mắt, bên môi lay động một vòng cong thâm ý: "Ái tế, ngươi thông cảm cho tấm lòng của mẫu thân dành cho nữ nhi, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của một người mẫu thân, được không?"

"Cái kia, đó là tự nhiên, hẳn nên hỏi." Tiên Quân đại nhân bĩu môi, ánh mắt nhẹ lướt qua thân nương, thấy nàng cũng là khuôn mặt chờ mong cùng bát quái, đành hít sâu một hơi nói: "Đêm hôm đó, Thanh Trạc thổ lộ với ta, còn, còn hôn ta một cái, ách ta lúc đó không kịp phản ứng mới bị hôn. Sau đó Ly Túc liền cái kia cái kia... Có lẽ không vui a, sau đó ta liền đuổi theo nàng, mang nàng đến đình hoa viên, đánh đàn cho nàng nghe, tiếp đó thì hướng nàng bày tỏ."

"A? Như vậy sao." Vĩnh Nguyệt trong mắt phát sáng, tạm ngừng, lại hỏi: "Ngươi nói Thanh Trạc hôn ngươi, vậy... là nụ hôn đầu của ngươi sao?"

Hỏi cũng quá trực tiếp đi! Trán Tư Đồ Ngu bốc lên mồ hôi lạnh: "Cái kia, không phải a. Nụ hôn đầu của ta sớm cho Ly Túc rồi."

"Ai nha, được a, động tác rất nhanh. Chuyện là khi nào a, cũng không nghe hài tử Ly Túc kia nói qua với chúng ta." Hoa Nhan nhịn không được xen vào, hai mắt tỏa sáng, cười như một đoán hoa. Trên mặt Tiên Quân nóng lên, "Cái này, cái này đừng hỏi nữa mà!"

"Được rồi. Chúng ta không làm khó ngươi." Vĩnh Nguyệt vẫy tay cười duyên: "Vấn đề tiếp theo, Túc nhi thích yếm... màu sắc gì?"

Cái này còn không khó xử ta sao! Hồ Ly như thế nào lại dung túng các nàng! Tiên Quân đại nhân trong lòng lảm nhảm hồi lâu, hàm hồ trả lời: "Màu nhạt, màu lam nhạt."

Mỹ phu nhân gật đầu, hỏi tiếp: "Buổi tối mỗi tháng mười lăm, Túc nhi ở đâu, làm gì?"

"Đương nhiên là nhập định tu luyện a." Tiên Quân đại nhân trả lời không tự tin, ánh mắt lơ đãng. Vĩnh Nguyệt vẻ mặt cao thâm cong khóe miệng: "Đó là trước kia. Theo ta biết, hiện tại có thể không phải như vậy."

Ơ? Sao nàng lại biết? Tư Đồ Ngu xoắn xuýt lông mày, trên mặt nóng lên, quay đầu qua một bên, ấp a ấp úng: "Ừm, cái kia...ở trong phòng ta, ách...cái kia, cái kia..."

"Ồ, ha ha, như vậy a. Ta hiểu, ta hiểu, không tệ. Vấn đề tiếp theo, Túc nhi thường hay nói câu gì với ngươi?"

"Được một tấc lại muốn tiến một thước."

"Cái gì, ngươi cảm thấy ta hỏi hơi quá, được một tấc lại muốn tiến một thước sao?" Đuôi lông mày mỹ phu nhân nhảy lên.

"Hồ Ly thường hay nói với ta 'Được một tấc lại muốn tiến một thước' a..." Tiên Quân đại nhân thanh âm có chút ủy khuất, trầm muộn.

"Khụ, được rồi. Tiếp tục. Ngươi thích chỗ nào của Túc nhi nhất?"

"Thích khí chất thanh lãnh của nàng nhất..." Tư Đồ Ngu nghe thế có chút suy nghĩ, sau đó tràn ngập thâm tình trả lời, lại bị Vĩnh Nguyệt vô tình cắt ngang: "Ta là hỏi ngươi thích chỗ nào trên thân thể nàng nhất?"

Tiên Quân đại nhân ngơ ngẩn, hai mắt lưng tròng, như một hài tử bị khi dễ: "Mắt, ánh mắt."

✂━━━━━━

Vĩnh Nguyệt: (❁'ω'❁) Ái tế a, ngươi thích chỗ nào của Túc nhi nhất?

Tư Đồ Ngu: [ hai mắt tỏa sáng ( ≖ ᴗ ≖๑)] Đương nhiên là bờ môi, cổ, còn có [email protected]#&*#*@#%^*...

Tiểu Tam: (  ̄д ̄;)Trước đó ngươi không có nói như vậy!!!

Mộ Dung Tương: ( •ˇ‿ˇ•) Cự khuyển, ngươi quá ngây thơ rồi, đây mới là tiếng lòng của Tư Đồ Ngu a!

Tiểu Tam: [ âm u (;¬_¬) ] Nhân cách sụp đổ... Đẹp mặt.

Thanh Trạc: ( •̀ ㅁ •́) Khụ, nhưng mà đoạn sau Tư Đồ Ngu nói, là bị làm mất đi sao...

✂━━━━━━

P/S: Đừng hỏi sao ta lại post sớm, hảo bi ai, càng sớm là càng rảnh, mà càng rảnh càng không có tiền! Ư ư ư...

Các bác à, mối quan hệ nào cũng vậy, không chỉ có trân trọng, giữ gìn là đủ mà còn phải nỗ lực, phấn đấu để tốt đẹp hơn ( các bác đứng yên cũng có nghĩa là đã thụt lùi đấy). Không phải nghĩ đủ là đủ đâu. Đủ được tính từ cột mốc đầy đủ trước đó!!! Má các bác có tìm hiểu từ đầy đủ nghĩa là gì chưa? "Là có đủ tất cả, không thiếu gì so với yêu cầu." Nếu một người có thể có nhiều mối quan hệ, mị tự cho mình khả năng non kém, mị chỉ tập trung cho một mối quan hệ trước mắt, là mối quan hệ thiêng liêng với Tiền=]], nhưng xem ra chưa đủ, dụng tâm chưa đủ, cố gắng chưa đủ nên đạt được tất yếu cũng chưa đủ. Chậc, đã tập trung một thứ mà không mang lại kết quả tốt đẹp, còn mất luôn những mối quan hệ khác, thì rất ư là thất bại nhé! Mong rằng khi mình hạnh phúc bên nhau, mị chưa già...