Duyên Truyền Kiếp

Chương 6: Tranh tài giành ngôi thái tử Thế cục triều đình hoảng loạn

Qua nhiều lần so tài, vị thất hoàng tử có thể được coi là vị vua sáng giá của tương lai. Thêm việc triều đình đang thời gian loạn lạc, nhiều quan cấp bậc cao âm thầm chia bè kéo lũ, tìm cách cướp Vương vị trong tay hoàng thượng. Những thuộc hạ trung thành của hoàng thượng cho rằng, Đông Mạnh Thiên là người nên được truyền ngôi. Trí tuệ song toàn, là người chính chắn, rất có khí chất vương gia, và cũng là người phù hợp nhất. Nói về uy nghiêm, có thể từ từ dạy bảo.

Tiếp sao đó, đương nhiên là lễ trao ngôi thái tử. Chế độ cha truyền ngôi cho con cả từ lâu đã bị nhà Đông đá văng góc nào? Từ khi nhà Đông bắt đầu hình thành, xem chừng phải hơn trăm năm trước, chế độ cha truyền ngôi vua cho con cả dần dần bị bãi bỏ, lấy thương thay nông nhưng vẫn giữ nguyên các công việc sản xuất nông nghiệp, dần được cải tiến. Sau khi quân Cương Đường bại trận về nước, việc làm ăn của người dân cũng khấm khá lên ít phần, chủ yếu địa chủ bị bức phải trả lại đất đai cho dân bị bóc lột, người dân thì nông nghiệp phát triển, đương nhiên địa chủ không có món lời, đành phải chuyển sang thương nghiệp. Tuy nói lấy thương thay nông, nhưng trên thực tế chỉ là làm thêm phần thương nghiệp chứ không lấy thương ức nông, chính vì thế mà kinh tế đất nước ngày càng cải thiện.

Họ đều xem như thần linh bảo hộ, lập miếu thờ vị thánh tôn là Thiên Hoa tôn, đời tương truyền kiếp trước Thiên Hoa chân quân là tiên tử cai quản thiên nhiên, là thần hộ vệ của linh vật muôn loài, vì yêu một vị Tử Nhi Tinh Quân mà xuất hiện ấn kí đọa tiên do không được chấp nhận (chuyện thần tiên yêu nhau trước rất lâu còn nhiều cấm kị, vì việc động phòng cũng xem là ảnh hưởng đến đạo hạnh nên không được chấp nhận). Sau đó Thiên Hoa tiên tử đã bị đày trở lại kiếp làm hoa, là một bông sen sống trong hồ của Ma Tổ. Lâu dần hấp thụ linh khí của những vật xung quanh Ma Tổ nên đạo hạnh tăng lên, cũng chỉ tăng đến mức có thể hóa thân thành người hoặc hoa cỏ, ẩn chốn nơi nhân gian trần thế. Thiên Hoa thực không có ý nghĩ lẫn chốn, chỉ muốn lần nữa làm người, quên đi âu lo của kiếp trước. Vì thế mà có thêm sự tích Thiên Hoa tiên tử một mình nhảy xuống mười tám tầng địa ngục, chịu khổ ai rồi uống canh mạnh bà để quên hết mọi chuyện. Tuy đầu thai chuyển thế thành người, nhưng một phần linh thể cũng như kí ức của Thiên Hoa vẫn bị giữ ở tháp Ma Tổ, mãi mãi không thể luân hồi. Phần linh hồn đó chính là nguồn cân để làm hai giờ yêu ma lẫn lộn, mà cũng chính là thứ làm cho đất La Nam bốn mùa xanh mát, không hạn hán lũ lụt.

Nói về vị Tử Nhi Tinh Quân kia cũng xem là may mắn, khống chế tâm can không rung động trước tấm lòng của mỹ nhân bậc nhất giới tiên nhân cũng như ma nhân và nhân loại. Loài hoa luôn được xem là đẹp nhất, huống hồ, Thiên Hoa là do tiên giới chắt chiu lựa chọn, việc xinh đẹp bậc nhất là định sẵn, chỉ không ngờ vị tiên nhân này quá lỗ mãn, dám trái tiên điều, theo quy định phải bỏ đi ngôi vị tiên tử, trở thành phàm nhân. Nàng ta nếu được thế còn nghĩ gì tới việc bỏ trốn, chỉ không ngờ càng làm càng loạn, nhất thời không thể khống chế mà đi chịu khổ hình chỉ để được làm người.

Có hôm Hải Ngư kể chuyện đó cho Bảo Ngọc nghe, nàng còn vô tư không biết chuyện của mình mà phẩy tay nói chuyện bịa, không nên tin.

Cũng bắt đầu từ việc chia bè kéo lũ, uy nghiêm của hoàng thượng xem như giảm xúc đi ít nhiều đối với một số người. Thái tử hằng ngày phải làm nhiều việc như giúp hoàng thượng phê chuẩn tấu chương, nghĩ cách đối phó bọn bán nước. Đông Mạnh Thiên trời sinh đã thông minh, chẳng mấy chốc chèn ép các thế lực đang mạnh bạo bành trướng trở thành nhỏ bé vô dụng.

Đông Mạnh Khương chính là vẫn không chấp nhận sự thật mình là kẻ bại trận mà vẫn hung hăng bày kế, kết giao với những người có tham vọng lớn để lợi dụng họ. Nhưng rừng càng già càng cay, Đông Mạnh Khương sau này sẽ hối hận vì mình đã làm sai, đó là chuyện sau này, vẫn nên để sau thôi. Đông Mạnh Thiên chỉ phòng giặc ngoài mà không phòng giặc trong, thời thế có khi sẽ thay đổi tức khắc?

Mấy ngày sau đó là lễ đăng Vương của các vị hoàng tử, theo tính toán cũng chính là thọ sáu mươi lăm của hoàng thượng. Vì chính sự quan trọng, mỗi người một việc. Nhị vị hoàng tử Đông Mạnh Khương trông lo việc thị vệ, bảo vệ an toàn hoàng cung, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hoàng thượng đương nhiên biết tâm tình nhị hoàng tử, cao ngạo ngông cuồn thì sao chịu được hoàn cảnh bản thân là người được trọng dụng mà lại để xảy ra chuyện gì được. Giao cho Đông Mạnh Khương công việc này cũng như không cho hắn làm loạn trong sinh thần hoàng thượng. Đông Mạnh Quân thì nhàn rỗi từ chối tất cả việc làm xuất cung đi chơi, không muốn lo chính sự. Thất hoàng tử thực ra cũng muốn nói: “Phụ hoàng, thực ra, thực ra nhi thần cũng muốn đi“. Thập nhị hoàng tử trốn đi chơi, buộc thái tử phải tự mình đi làm nhưng việc như trang trí tới thức ăn trong bữa tiệc, vì sắp tới có tiệc lớn nên phải tuyển thêm cung nữ. Mà việc tuyển cung nữ để mừng thọ hoàng thượng, thật ra đâu cần Đông Mạnh Thiên phải tự mình làm, nhưng không tự làm thì không thể an tâm. Thứ nhất, không thể nhờ nhị ca, hắn ta sẽ cho rằng chàng khinh nhược hắn, lấy cớ đó làm lớn chuyện. Thứ hai, thực chất cung nữ được tuyển chọn có thể có thích khách lẻn vào ám sát hoàng thượng, như vậy thì nguy. Nên chỉ còn cách tự mình làm. Thực ra chỉ cần cảm giác người đó không có võ công, lí lịch rõ ràng, đạt tiêu chuẩn tuyển chọn có thể cho qua.

Ngày tuyển cung nữ, không ngờ có chuyện xảy ra. Hôm đó, bất ngờ nhị hoàng tử vỡ trách thái tử:

- Chuyện tuyển cung nữ, đâu phải là việc một thái tử nên làm. Đệ nếu làm chuyện này xem để mặt mũi hoàng thất chỗ nào, đáng ra phải để Hoàng Quý phi (mẫu thân Đông Mạnh Khương) làm chứ, mẫu thân ta chẳng lẽ không biết chút việc chọn cung nữ này mà làm không được?

Trong câu đầu, Đông Mạnh Khương gọi mẹ mình là “Hoàng Quý phi”,cũng là người có chức vụ lớn trong cung, việc chọn cung nữ đáng ra phải do bà ta quản lí, không lí do gì phải khiến thái tử bận tâm. Trong lời nói cũng như ý niệm câu nói có chút mỉa mai xen lẫn khinh thường. Đông Mạnh Thiên không bận tâm, chỉ là có giải thích cũng bị cho là bất kính trưởng bối, xem thường Hoàng Quý phi. Nên im lặng lắng nghe là tốt nhất.

Đông Mạnh Khương tức tức giận chuyển qua thịnh nộ, dám không đáp trả lời hắn? Xem ra thái tử đang trong tình trạng “tiến thoái lưỡng nan”(lùi không được, tiến không xong) rồi! Đông Mạnh Thiên không biết nên vui hay buồn trước thái độ kì lạ của Đông Mạnh Khương đây, có lẽ vẫn nên buồn thì hơn = =

Vì chuyện này một chút đã bị nhị hoàng tử chuyện bé xé to chấn động tới hoàng cung, Hoàng Quý phi thầm trách nhị hoàng tử quá mức ngu ngốc, không biết tức thời. Như vậy không chừng chức Vương gia còn không làm được huống chi thái tử? Trong lòng âm thầm trách mắng một phen sau đó cũng đi tới nơi chọn cung nữ.

Những người đi tuyển cung nữ bắt đầu cảm thấy muốn về, nhưng đây là hoàng cung, không phải muốn đi là đi, về là về nên đành chờ đợi. Hoàng Quý phi đi ngan qua nhị hoàng tử, âm thầm đảo mắt lườm một cái cảnh cáo nhị hoàng tử đừng làm loạn, nhị hoàng tử chỉ cuối đầu... không hiểu = =

Hoàng Quý phi nheo mắt cười, cũng biết vị thái tử này tuy hiền lành phong đạm nhưng làm việc quyết đoán, là người không nên đắt tội. Hoàng quý phi không phải hành lễ với thái tử là chuyện đương nhiên, chỉ cuối nhẹ đầu nho nhã như lời chào cho thái tử, rồi nói:

- Thái tử, xin hỏi có chuyện gì xảy ra a?

Thực ra đương nhiên bà biết tất cả, chỉ là tôn trọng người khác một chút, người ta sẽ nể mặt mình một phần, vì vậy, cẩn trọng vẫn hơn. Nô tì đã sớm lui ra hết từ lúc nhị hoàng tử xuất hiện, thái tử tỏ ý muốn thỉnh an nhưng Hoàng Quý phi bảo không cần. Trực tiếp nói ra chủ đề cần bàn, nói lí với Hoàng Quý phi vẫn dễ chịu hơn. Hoàng Quý phi cũng không câu nệ, nói vài câu khách sáo tỏ ý muốn về tẩm cung nghĩ ngơi. Đông Mạnh Thiên cũng tùy thời cơ nói muốn mời bà ta xem xét giúp việc tuyển cung nữ, đương nhiên bà ta đồng ý.

Dâng Tịch Hương (Hoàng Quý phi) là con nhà võ tướng, chuyện biết chút võ là bình thường nên giao cho bà ta là tốt nhất, nhị hoàng tử cũng chẳng thể gây chuyện nữa.

Còn nhị hoàng tử tức giận đùn đùn, đứng đó nghe càng thêm chán ghét, đi lại không phải phép, thành ra chỉ biết tức giận đứng nghe. Vốn nghĩ mẫu thân đến sẽ cùng với hắn đấu với thái tử, vậy mà còn đi hợp tác với người đó, đúng là tức chết mà ~ Nhưng không sao, dực tốc bất đạt, hắn còn có trò mới, rồi xem hắn đấu với thái tử ai thắng thua sẽ rõ.

Thái tử cũng rất yên tâm giao cho Hoàng Quý phi, chuyên tâm làm việc khác.

Thọ thần của hoàng thượng thực ra được chuẩn bị từ một tháng trước, nên giờ cũng không bận lắm. Việc hoàng thượng giản dị thì ai ai cũng biết, vẫn giống như hàng năm làm trong cung rồi phát bổng lộc lấy phúc. Mọi người tặng quà, như vậy là xong.

Lúc đang đi đến điện, Đông Mạnh Thiên thấy một cái bóng lướt qua, rất quen thuộc. Tại sao lại rất quen thuộc? Tự thắc mắc giây lát rồi cũng bỏ qua đi đến điện. Trước sảnh là những vị quan tướng chức cao đang xếp thành hai hàng chờ hoàng thượng đến. Các vị hoàng tử thì đứng hai bên, gần với chổ vua ngồi. Đông Mạnh Quân cũng về vừa kịp lúc, chỉ tại không thể vắng mặt nếu không hắn thực không muốn về.

Thái tử bước vào, anh tuấn nho nhã, vẽ mặt qua quá trình “tẩy não” đã không còn đôn hậu như lúc trước mà thay vào đó lại là sự uy nghiêm, cao thâm khó lường. Khí chất vương giả từ khi sinh ra đã có nay càng mãnh liệt hơn, khiến mọi người chỉ biết cuối đầu không nói gì.

Sau đó nhất loạt vang lên tiếng “thái tử giá lâm” có muộn quá không nhỉ? Mọi người hành lễ, Đông Mạnh Thiên nâng tay cười nói:

- Miễn lễ.

Miễn lễ xong, lại tiếp tục quỳ, bởi vì người tiếp theo giá lâm là hoàng thượng. Ha, sau không xuất hiện cùng lúc để quỳ cho đỡ mỗi đi, hầu hết dường như đều có ý nghĩ đó. Bọn quan lại thay phiên nhau chúc mừng sau khi hoàng tử, công chúa chúc mừng xong.

Tiệc bắt đầu, đầu tiêng là ăn uống, sau đó xem múa. Mọi người thay nhau nâng chén chúc mừng hoàng thượng. Còn vài người thì mắt đảo lên đảo xuống cười vì sắp được xem kịch hay. Ở gần đó, nhị hoàng tử cũng nhếch môi cười.

Mùa thu, tháng bảy gió thổi mang máng, cảm giác đứng một mình thật lạc lõng. Bảo Ngọc hai tay đan chéo vào nhau để tránh mấy lần gió thổi mạnh vào tay rát lên cả. Nhìn xung quanh thì có thể biết đây là ngự hoa viên. Hoa tươi mơn mởn vào mùa thu, những cánh hoa đủ sắc bất ngờ tung bay trong gió làm nên một cảnh tượng thần tiên. Nhưng dường như hình ảnh chính trong tranh đang hoang mang đặt câu hỏi: “Đi về đâu bây giờ?“.

Việc Lâm Giang Bảo Ngọc xuất hiện nơi đây phải nói là một sự ngẫu nhiên thiếu sắp xếp. Thọ thần hoàng thượng đến, Lâm gia từng một thời là dòng tộc có tiếng nên được Hoàng Quý phi mời đến, đương nhiên chỉ đưa những người được xem là đại diện cho gia tộc đi. Lúc Bảo Ngọc đến Lâm gia, nô tì nói mọi người vào cung rồi. Nàng cũng không nói gì, chỉ có máu tò mò muốn biết hoàng cung rộng lớn ra sao, giai nhân trong cung đẹp đến cỡ nào, và đặc biệt, sơn hào hải vị trong cung có ngon không? = =

Nhưng xem ra, trước mắt phải tìm đường đi cái đã. Nàng được tuyển vào làm cung nữ trong cung, ngân lượng nhận được cũng cao hơn nhiều người bị bán vào. Vào được đây, phải vượt qua nhiều người dựa vào tri thức. Nàng thực ra làm bừa một loại hương hỗn hợp (nói cách khác là chỉ hốt, bỏ vào), nêu cách nấu các món sen làm ra, vậy là vào được. Đúng là may mắn!

Đông Mạnh Thiên bình chân như vại, thực tế là không cử động được. Hắn mặc dù cũng khiêm tốn nhưng vẫn ra tự đắt với việc vẻ tranh không ai sánh kiệp. Vậy mà giờ phải cảm thấy mình nên học hỏi nhiều hơn vì bức tranh thật trước mắt quả thực rất tuyệt, lại rất quen thuộc, không hiểu tại sao như vậy?

Gương mặt tuấn tú vì đó mà thêm phần trầm tư, nhu thuận, là bức tượng hoàn mỹ nhất.

Tác giả có đôi lời muốn nói: khụ, tớ nói chàng thất hoàng tử này, sao tính như con gái ngoan thế?