Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 33

Chó dị tộc mặc dù không có dị năng đặc biệt gì, nhưng cũng không phải chó thường, hơn hẳn chó thường về khả năng vận động. Mặc dù phía sau có hai con chó đen đuổi theo, nhưng ta chẳng sợ, bởi vì ta không phải là chó bình thường, ta là chó dị tộc! Tất nhiên sẽ chạy nhanh hơn rồi!

Ta chạy càng lúc càng nhanh, phải nói là còn nhanh hơn cả nai con Bambi! Nếu biến thành hình chó có lẽ ta sẽ nhanh hơn nữa, nhưng giờ đang bận ôm hai chú chó trong tay, đành phải cố thôi.

Ta chạy một hồi, phát hiện có ba chiếc xe hơi đang hướng về phía này. Đi đầu là chiếc xe đời trước ta đã rất khao khát, chiếc việt dã Range Rover. Đoàn xe lao nhanh tới, khí thế hung hăng. Ta sợ đụng phải đối tác của bọn người kia, lập tức đổi hướng chạy. Mới rồi còn ngồi trên tường rào giả anh hùng, giờ bị bắt chắc chắn sẽ chết rất thê thảm!

Ta thấy ba chiếc xe càng ngày càng gần, lòng càng ngày càng căng thẳng, sợ đến tay chân sắp rút gân, chỉ biết cầu trời là do ta hoa mắt.

Khi ba chiếc xe vây thành hình tam giác nhốt ta ở giữa, ta nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chiếc xe đen thùi bên phải. Một người bước xuống từ ghế phụ, dáng quen quen. Tiếp đó là Trình Duy với đôi kính đen to ụ trên mặt bước xuống từ ghế lái. Trình Duy tháo kính mát ra, nhìn ta, cười ha ha rồi nói với người kia, “Tên này mặc đồng phục cứu trợ, nhưng bộ dáng lại chẳng giống đi trộm chó chút nào! Đang chạy trốn thì đúng hơn!”

Lúc thấy mặt của người bước xuống từ ghế phụ kia, ta lập tức nhào qua định ôm người gào khóc. Là An An!

Nhưng ta vừa nhào qua giữa chừng đã bị Trình Duy túm cổ áo níu lại, nói, “Gào thét cái gì?!”

An An nhìn ta, sau đó nhìn lướt qua hai chú chó trong ngực ta, hỏi, “Cậu là người của trạm cứu trợ chó mèo’?”

Được nhìn thấy An An, hai chữ ‘kích động’ đã không đủ để diễn tả tâm tình của ta lúc này. Ta lập tức nhét chó gấu và chó bướm vào ngực Trình Duy, rồi tiếp tục gào khan nhảy bổ vào người An An.

Muốn ôm!

An An bất ngờ bị ta ôm lấy, đang muốn nâng chân đạp ta sang một bên thì ta đã há mồm nói, “An An!” An An chấn động cả người, vội nắm cằm ta nâng lên, hỏi, “Cậu gọi tôi là gì?” giọng điệu vô cùng lạnh lùng.

Có gì đó là lạ! Không phải lúc này nên ôm ta khóc rống sao? Phì Phì bảo bối của cậu trở lại rồi này!

“An An, tôi là….”

“Mấy người đã làm gì cậu ta?” An An vừa bóp cổ ta vừa hỏi, khuôn mặt đầy vẻ tức giận.

Trời ơi, anh có thể để tôi nói cho hết câu rồi hẵng bóp cổ được không!?

Trình Duy bước tới, vỗ vỗ vai An An, khuyên, “Nghe giọng cậu ta hình như là biết cậu đó? Cậu có chắc đây không phải là người cậu phái đi vào nằm vùng chứ? Buông tay ra trước đi, cậu ta vẫn còn là con nít, Trang Cận!”

Ta điên cuồng nháy mắt với An An. Xin cậu hãy cho chúng ta cơ hội làm quen một lần nữa!

Có vẻ An An cũng ý thức được thái độ của mình không tốt lắm, nghe lời buông tay ra. Ta ho như muốn nhổ cả phổi ra một lúc mới vừa chống tay lên gối lấy hơi vừa nói ám hiệu với An An, “Cậu còn nhớ cái lần cắm trại cậu nhảy xuống hồ, tôi đã bay xuống cứu cậu lên không?”

An An nghe vậy lập tức nhìn ta với anh mắt phức tạp. Chắc chắn An An sẽ không tin ngay đâu…. Ta hận không thể biến hình ngay tức khắc để chứng minh cho An An biết ta chính là Phì Phì! Nhưng xung quanh đều là người, ta sợ dọa đến họ.

Trình Duy sững sờ, hết nhìn ta lại nhìn An An, hỏi, “Chuyện hồi nào vậy?” trên mặt như rõ ràng hiện lên mấy chữ, ‘Quả nhiên là một kẻ lừa đảo!’

Tất nhiên Trình Duy không biết, bởi chuyện đã xảy ra khi bọn ta còn là chó.

An An kêu Trình Duy sang một chiếc xe khác tiếp tục dẫn người tới nhà xưởng bỏ hoang, rồi nhét ta vào ghế phụ, sau đó cũng mở cửa ngồi lên ghế lái.

Nếu có thể biến ra hai cái lỗ tai chó thì An An sẽ tin ngay thôi…. Nghĩ vậy ta tập trung ý nghĩ thử biến hình.

An An thấy ta nhắm mắt lầm bầm, hẳn là nghĩ ta lại đang giả thần giả quỷ gì đó.

Ta thử một hồi vẫn không biến ra hai cái tai chó được, đành từ bỏ, quyết định chờ về nhà tìm Tiểu Cửu hỏi lại. Sau đó, ta trực tiếp biến thành nguyên con chó luôn, nhìn An An với ánh mắt vô tội. din;l;ễn.đàn;lê,quý"đôm;lnn An An đang lái xe, thấy ta từ người biến thành chó, hoảng sợ thắng gấp một cái, suýt chút hất văng ta ra ngoài. May mắn ta phản ứng kịp, cắn chặt dây an toàn, không thì đã đi tong cái mạng nhỏ.

Ta nhẹ nhàng lắc lắc lỗ tai, nhảy ra ghế sau biến thành người lại, vừa mặc quần áo vừa nói với An An, “Lúc nãy cậu sắp bóp chết tôi luôn rồi! Khó khăn lắm tôi mới trốn ra được, cuối cùng suýt nữa chết trong tay cậu!” Thay đồ xong, ta chen lên ghế phụ ngồi ngay ngắn. An An liếc ta, đáp, “Tôi đoán cậu chết rồi, hồn bám vào một thân xác khác.”

“Làm gì có chuyện tốt như vậy! Việc tôi có thể biến hình, chờ về nhà sẽ nói rõ với cậu sau, còn giờ tôi chỉ muốn hỏi sao cậu biết mà tới đây hay vậy?”

Thì ra là, An An đã tìm tất cả các clip ghi hình từ các camera quanh khu vực ta mất tích xem hết. Mất mấy ngày kiểm tra tới lui mới thấy được bóng dáng nhỏ bé của ta trong đó. Bởi vì ta thật sự quá nhỏ nên rất khó phát hiện, phải căng mắt ra mới thấy được. Sau đó An An tra theo bảng số xe của chiếc xe tải nhỏ kia, nhưng bảng số cũng là giả, nhất thời không kiếm được. Cộng thêm đối phương rất lão luyện, cố tình tránh đi những chỗ có camera, đầu mối xem như bị chặt đứt.

Đăng tin tìm chó trên mạng thì chẳng cách nào mò kim đáy biển. Lúc này An An bỗng nhiên nhớ tới một chương trình do công ty con khai phá ra, công cụ tìm kiếm bằng hình ảnh. Vốn chương trình này được dùng cho việc khác, trải qua sự cải tiến của An An, khả năng tìm kiếm đã mạnh hơn rất nhiều. An An đưa hình ta lên, tìm được vài tấm tương tự, trong đó có tấm ta với bộ lông bẩn thỉu. Nhờ đó An An tìm ra trang web của bọn cứu trợ chó mèo kia.

Mấy tên đó quá lười, không thèm che cái vòng cổ của ta đi, cái vòng này là do Trình Duy tự mình chọn, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra. Tiếp đó là một loạt hình động như hiện giờ. Có điều tra mới phát hiện hình như bọn người kia cũng không đơn giản, đã giả bộ từ thiện làm không ít chuyện mất nhân tính.

Biết An An đã lao tâm lao lực vì ta nhiều như vậy, ta vô cùng cảm động.

Ta bỗng nhớ ra đáng lẽ giờ này An An phải ở trong bệnh viện làm vật lý trị liệu bèn hỏi, “Thân thể cậu sao rồi?” Chịu nổi bôn ba đường xa không?

An An cau mày, lạnh lùng nói, “Cậu mất tích đúng ngay ngày tôi xuất viện. Vừa ra khỏi bệnh viện đã đến ngay chỗ Trình Duy đón cậu, Tiêu Miên lại gọi điện thoại báo cậu mất tích!” Nói xong, An An nghiêng mặt lườm ta, ánh mắt vô cùng bén nhọn.

Ta ngượng ngùng rụt đầu, xoay đầu nhìn ngoài cửa xe, làm bộ ngắm phong cảnh.

“Tốt nhất là cậu hãy mau cho tôi một lời giải thích hợp lý.”

Ta thu hồi tầm mắt, chắp tay xin lỗi An An, “Về nhà tôi nhất định sẽ nói rõ đầu đuôi với cậu. Chắc chắn sau khi nghe xong cậu sẽ tha thứ cho sự kích động của tôi thôi! Hiện giờ đầu óc tôi đang rất lơ mơ, bụng cũng đói nữa…. Cậu có gì ăn không?”

“Trong cái hộp trước mặt có đồ ăn cho chó.”

“….”

Người của An An đã khống chế được Vương Nham và đồng bọn, tìm được rất nhiều chứng cớ phạm tội. Hành vi của bọn người đó đã vi phạm luật động vật, trong kho hàng có đầy ảnh chụp của những chú chó mèo từng được đăng lên mạng. din;lễn.đàn/lên;.l,quý,đô;ln Thậm chí An An còn cho mọi người dùng miễn phí chương trình tìm kiếm bằng hình ảnh, vạch trần bộ mặt của bọn chúng. Dân mạng tức giận ngập trời, cả bọn giống như chuột chạy qua đường, bị người người đuổi đánh.

Mấy tên kia mặc dù đã bị kêu án, nhưng dân mạng vẫn không có ý tha thứ, sau đó còn lấy cớ nếu không vì cuộc sống khó khăn ai lại làm loại chuyện này nên càng bị dân mạng chửi rủa điên cuồng hơn. Trong đó có một bình luận tuy đơn giản như cũng là đúng nhất, dễ hiểu nhất, được hơn một chục ngàn ‘Like’: nghèo không phải là lý do để phạm tội.

Tất nhiên đó đều là chuyện về sau, quay lại lúc này, khi An An dừng xe, ta vừa mở cửa bước xuống đã đụng ngay mặt tên mập còn đang giận đùng đùng. Tên mập thấy ta lập tức mắng to, “Thằng nhóc chết bầm….” rồi nhào tên định đánh ta. Nhưng Trình Duy đã nhanh chóng hô mấy người đi theo nhào lên túm lại. Đại Hổ và Nhị Hổ cũng bị cột lại, nhốt ở sau kho hàng.

Trình Duy nhìn ta nói, “Xem ra hai người thật sự biết nhau,” sau đó nói với An An, “Không phải anh bạn nhỏ của cậu đã sớm phát hiện trạm cứu trợ kia có vấn đề, muốn lôi bọn kia ra ánh sáng, nên mới một thân một mình tiến vào lòng địch chứ? Có điều trông dáng vẻ của cậu ta hẳn là đã bị phát hiện giữa chừng.”

An An không phủ nhận, ta cũng không nói gì, nếu không quả thật rất khó giải thích tại sao ta lại xuất hiện ở đây, tạm thời cứ để Trình Duy nghĩ vậy đi, dù sao cũng đúng là ta chỉ có một thân một mình chạy trốn khỏi vòng vây của kẻ địch! Và cũng có ý định phơi bày chuyện này ra ánh sáng. Bản chất không khác nhau bao nhiêu!

Bọn ta vào trong kho hàng. Trình Duy thấy An An không gấp tìm Phì Phì bèn hỏi, “Chẳng phải cậu sống chết đòi đi tìm Phì Phì à? Sao giờ không gấp nữa? Lúc đó mặt cậu đen giống hệt cái đít nồi, khiến con gái nhà người ta sợ sắp khóc luôn đó!”

An An nhìn khắp một lượt rồi nói, “Phì Phì không có ở đây.”

Ta tiếp lời, “Mấy anh tìm một con chó lông vàng đúng không? Nó thông minh lắm, có thể là đã tự tìm đường chạy về nhà rồi! Chúng ta giải quyết ở đây cho xong rồi đi tìm chó của anh được không?” Ta nháy mắt ý bảo An An phối hợp. Ta lo Trình Duy và An An chỉ tới để tìm ta thôi mà không diệt tận gốc đám người kia.

Trình Duy lập tức nói, “Cậu ta sẽ không chịu đâu!” Trình Duy vừa dứt lời, đã nghe em họ của anh ta đáp, “Được.” Trình Duy lập tức nhìn An An với ánh mắt như nhìn thấy quỷ khiến ta suýt chút cười thành tiếng luôn.