Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 381

Sau khi biết dì Uyển là mẹ kế của An An và Khả Hinh, ta bắt đầu tưởng tượng một cách điên cuồng câu chuyện ân oán nhà giàu, ít nhất cũng phải ba mươi ngàn chữ. Sau đó bất ngờ phát hiện, từ đầu tới cuối, không hề có việc An An không kính trọng mẹ kế, càng không có chuyện ghét tới mức không thèm nhìn, thái độ vô cùng bình thường. Hơn nữa Trang Khả Hinh lại rất thân với người mẹ kế này.

Lúc ăn cơm, toàn bộ quá trình hòa hòa thuận thuận, không hề thấy ánh kiếm ánh đao, tiêu diệt hoàn toàn mớ ảo tưởng của ta về cuộc sống gia đình không hòa thuận của nhà họ Trang.

Ăn xong ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Ta đi tắm ra, mặc áo ngủ nhào lên giường, trong lòng vô cùng tò mò, cứ nhìn An An muốn nói lại thôi. Có thể do tầm mắt của ta quá mức mãnh liệt, An An đành phải bỏ máy tính xuống, bất đắc dĩ nói, “Có gì muốn hỏi cứ hỏi, đừng lề mề khiến người ta phiền.”

Ta vén chăn lên, lăn vào, nằm tựa đầu lên gối, hỏi, “Cha mẹ cậu ly hôn?” Hiện giờ tỷ lệ ly hôn ngày càng tăng cao, ta cảm thấy đề tài này cũng không phải là bí mật gì không thể nói. Xã hội bây giờ ly hôn là chuyện thường như cơm bữa.

An An ừ một tiếng, ta hỏi tiếp, “Cậu còn có một đứa em trai?”

“Là con trai của dì Uyển.”

Thì ra là con của dì Uyển với chồng trước.

Ta nói tiếp, “Cha cậu không ngại việc dì Uyển dẫn con trai riêng tới, còn đối xử như nhau, xem ra tình cảm của hai người rất tốt. Đúng rồi, em gái cậu xinh hơn tưởng tượng của tôi nhiều đó! Lúc trước nghe Trình Duy gọi là quả ớt nhỏ làm tôi cứ tưởng là cô gái nóng tính chứ! Rõ ràng là cố ý bôi xấu em cậu rồi!” Ta cảm thấy bất bình thay cho Trang Khả Hinh.

An An đáp, “Nếu cậu thích thì cứ việc đi tìm Trình Duy nói lý.”

Mặc dù Trình Duy đã thấy ta lúc hình người nhưng không biết đó là ta, bảo ta đi tìm Trình Duy nói chuyện đương nhiên là không thể rồi. Ta hừ hừ nói, “Dù sao tôi cũng cảm thấy em gái cậu rất tốt, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, không biết ai sẽ có phúc cưới được đây!" din;ễn.đàn/lê"n;lquý,đn;ôn Nói xong ta thở dài một tiếng, ngước đầu nhìn trần nhà giả bộ u buồn.

“Chắc chắn không phải là cậu. Đừng có nằm mơ giữa ban ngày.”

Ta bĩu môi nói, “Cậu đừng có lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử! Tôi hoàn toàn không hề nghĩ người đó sẽ là mình!”

An An không nói nữa, chen chân vào chăn đạp ta một cái, khiến ta chỉ còn nửa người nằm vắt vẻo trên giường. Ta khó hiểu hỏi, “Sao cậu lại đạp tôi?”

“Ai cho cậu ngủ trên giường hả?”

“Tôi không ngủ trên giường chẳng lẽ ra hành lang ngủ?” Thật vô lý! Rõ ràng ở trước mặt người khác thì rất đàng hoàng, sau lưng lại hẹp hòi cay nghiệt như vậy!

“Tôi đã mua cho cậu ổ chó đặt ở góc tường kìa.” An An hất cằm chỉ về phía cái ổ chó nơi góc tường. din;kễn.đàn;n"lê[qun;lý;đôn Ta nghiêng đầu nhìn theo, sau đó níu chặt ga giường, tức giận nói, “Không đi! Đánh chết tôi cũng không đi!” An An bắt nạt ta! Giường lớn như vậy, ngủ bốn năm người còn dư nữa là! Chẳng lẽ không thể chứa nổi ta? Rõ ràng là thù vặt! Lòng dạ hẹp hòi! Ta nhìn An An với ánh mắt vô cùng thất vọng.

Thừa dịp An An không chú ý, hai cái chân rơi xuống đất của ta lại lén lút chui vào trong chăn. Sau đó hai tay kéo chăn phủ lên đầu, co mình lại như con tôm, núp ở trong không chịu ra.

Ta cứ ngỡ làm vậy An An sẽ bó tay. Không ngờ, An An lại đột ngột đứng dậy, ôm lấy cả ta và cái chăn lên. Ta lộ đầu ra, nhìn tấm thân bị bó như con tằm, hoảng sợ hỏi, “Cậu định làm gì?”

“Tiễn cậu về cái ổ chó của cậu.” An An nói với giọng điệu không có đường thương lượng.

Tay chân ta đều không thể động đậy, đành cố nặn ra hai giọt nước mắt, mong muốn nhận được sự đồng tình của An An, nói, “Tôi muốn ngủ trên giường! Hai ta ngủ chung đi! Tôi ngủ trong ổ chó đủ rồi! Chúng ta là anh em tốt cùng sống cùng chết mà! Cậu không thể đối xử với tôi như vậy được!”

An An vừa hé miệng muốn nói gì đó thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ rất nhẹ, cốc cốc cốc.

An An hỏi vọng ra, “Khả Hinh hả?”

“Dạ, anh… trong phòng anh có người à?”

An An vác ta tới chỗ tủ quần áo, nhét cả ta và chăn vào trong rồi nhẹ nhàng đóng cửa tủ lại, bình tĩnh nói, “Không có. Sao vậy?”

Ta nghe thấy tiếng An An đi về phía cửa phòng, sau đó là tiếng mở cửa.

Trang Khả Hinh đáp, “Có thể là do gần đây em bị nóng trong người nên ù tai nghe lầm...” ngừng một lát rồi tiếp, “Chó của anh đâu?”

An An nói, “Chắc là đi loanh quanh đầu đó trong nhà, chút nữa là về thôi. Khuya rồi em đi ngủ sớm đi.”

Trang Khả Hinh bèn chúc ngủ ngon xong bước đi.

Ta nghe thấy tiếng đóng cửa, thở phào một hơi. Sau đó, An An đi tới, mở cửa tủ, khom lưng ôm ta ra. Ta thấy An An lại muốn ôm ta tới ổ chó, ngước mắt nhìn An An chằm chằm. Ta vốn chuẩn bị cam chịu rồi, ổ chó thì ổ chó vậy, cũng chẳng phải chưa từng ngủ, những An An bỗng nhiên chuyển hướng, ném ta lên giường, “Dám ngáy, dám lăn ngang lăn dọc là tôi đạp cậu xuống giường ngay lập tức….”

Ta không thèm chấp nhặt tật xấu của An An, toét miệng cười nói, “Tôi ngủ rất ngoan!”

Rốt cuộc, ta ngủ cực kỳ ngoan, nhưng An An lại chẳng ngoan chút nào…. Ta bị cái ôm ‘nóng bỏng’ của An An làm tỉnh dậy giữa đêm…. Nóng quá…. Trong phòng đã bật máy sưởi, bên cạnh lại thêm một ‘lò lửa’ lớn, ấm tới mức đỉnh đầu muốn bốc khói luôn.

Ta cố gắng kéo dài khoảng cách giữa ta và An An ra, nhưng sau n lần thử không thành công, đang nhấc chân định đạp luôn ‘lò lửa’ qua một bên, thì An An đột nhiên vươn chân ra đè chân ta lại, khiến nửa người dưới của ta không thể nhúc nhích nổi.

Cậu ta xem ta như gối ôm?

Đều do ta quá ngây thơ, cho rằng ai đi ngủ cũng ngoan như mình. Khóc ròng.

Ta trợn mắt nhìn khoảng không đen thùi phía trên, ngẩn người hồi lâu cho tới khi cơn buồn ngủ lại ập tới, mơ mơ màng màng thiếp đi.