End Of Sky's Line - Phía Cuối Chân Trời

End Of Sky's Line Phía Cuối Chân Trời Chương 14: Hệ Thống a, ngươi đủ tốt

“Nên tiếp tục thôi, thử thách phía trước còn dài.”

Hắn lần nữa tiến vào khu trung chuyển, chính giữa căn phòng có một cái ghế. Đây có lẽ là điều mới lạ sau khi hoàn thành Thử Thách đầu tiên, hắn từ từ ngồi xuống, cảm giác lực lượng trong cơ thể bị đè ép hoàn toàn, chẳng phát được chút lực nào.

Trước mặt hắn lại là tấm bảng thân quen, cánh cửa mở ra rất rất nhiều hành cho hắn. Nhưng điều ấy tốt cho hắn, hắn cũng không phàn nàn, phần thưởng rất hậu hĩnh, hắn có chút mong chờ minigame mà hệ thống nhắc tới. Nhanh chóng chọn mục 2: Săn Thú.

[Hệ Thống thiết lập… Hoàn Thành.]

[Đang tiến vào…]

Hắn lại lần nữa bước vào khoảng không kéo dài vô cùng vô tận kia, rồi từ từ, từng mảng lục địa dần hiện hữu, đôi chân trần của hắn dần cảm nhận được với mặt đất, thật là một cảm xúc khó tả, có chút nhẵn có chút nhám, có nhút êm lại có chút đau. Cỏ cây chen lá, đá chen hoa.

Thật lưu xuống lòng chút hồi tưởng.

Khung cảnh dần hiện ra, hắn xuất hiện ở một vùng đất trống. Trên tay cầm lấy một đầu giáo đá, trên thân hình không mảnh vải che thân, râu ria xùm xuề, tay chân cơ bắp cuồng cuộn, cơ bụng rắn chắc rõ múi, đầu tóc lại có chút màu xám. Duy chỉ có đôi mắt sáng, như kéo lại toàn bộ hảo cảm trên con người thô kệch lực lưỡng này.

“Phải chăng Hệ Thống ước định tuổi tầm 30-40?? Cũng khá thích hợp với vị thợ săn lão luyện. Được lắm, đám thú rừng đâu??”

Hắn đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm những sinh vật hung hãn, nhưng lại là một sự thất vọng, xung quanh yên tĩnh một cách kì lạ, mọi thứ như ngừng thở. Lúc đầu hắn không để ý, nhưng giờ hắn hoàn toàn khôi phục cảm giác thì một cỗ bất an như âm ỉ cháy trong tâm. Hắn hít một hơi sâu, đôi mắt hắn bừng tỉnh, tay nắm chặt giáo đá trên tay. Mùi máu.

Rồi phía xa hắn nghe tiếng gầm gừ, một đầu hổ răng kiếm lộ ra dưới ánh mặt trời, hai răng nanh vẫn nhỏ máu, vài miếng thịt vẫn còn dính trên. Nó Từng bước từng bước tiến tới, không nhanh không chậm nhưng tuyệt đối hù dọa, loại này quả thật khó nuốt, chiến không chiến, bỏ không bỏ, đứng lại trang bức.

Tuyệt Đối là bậc thầy.

Hắn giờ đây có chút chảy mồ hôi, mọi lần hệ thống sẽ gửi chỗ nào đó an toàn rồi từ từ thăng lên đẳng cấp trui luyện thân thể, mà giờ…

Hắn thật muốn đấm cái hệ thống này, quần áo cũng chẳng có, bố nó, vãi cả săn thú ở cổ đại. Loại này quá khó nhai đi.

“Hệ thống a Hệ Thống. Đợi ngày ta gặp được ngươi đi.”

Hắn co giò bỏ chạy, dốc hết sức bình sinh mà chạy, chạy liên miên cả mấy chục mét rồi lao thẳng tắp lên cành cây cao. Hắn trên cành cây thở dốc, nhìn về phía đầu Hổ Răng Kiếm kia, nó cứ thong dong từ từ bước tới hướng hắn, tựa như muốn nói: “Từ từ bình tĩnh, chú cũng vào bụng anh thôi.”

Nó càng lúc càng tới gần, hắn cũng có phần chắc, nhắm thân hình to lớn cự đại của nó sẽ leo cây kém, tựa như mấy con zombie.

Ừm, hẳn là thế, cho tới khi nó một mạch nhẹ nhõm leo lên cây đối diện rồi nhìn về hướng hắn. Trang a, đỉnh cấp trang bức.

“Thôi xong, đám zombie hại tao rồi, mới tới đã nằm lại rồi, hệ thống khốn nạn, sao cơ thể tao cơ bắp các kiểu mà chạy tí lại hụt hơi là sao?????????”

Hắn hận không thể đấm vỡ mồm Hệ Thống, loại này không chỉ bóp mà con bị một con động vật trang bức, cỡ nào nhục nhã?? Thật sự là trớ trêu. Hắn thở dài muốn nhìn bảng Thông tin lần nữa trước khi Spawn lại làm thử thách khác.

[Tên: Gura

Tuổi: 82

HP: 2% (Regen 1% Max HP/1h)

MP: 1% (Non Regen)

Huyết mạch: Thiên Nhân Kim Thần Thể.

Tình Trạng: Suy kiệt cực hạn.]

“Ớ?? Kim Thể?? Hấp dẫn vậy?? Cơ mà từ từ, sao tới 82 tuổi?? Cơ thể này đỉnh cao vậy?? 2% mà cảm giác thân như trai tráng?? Mau Hiện Ra Thanh HP”

[HP: 19782/9254602]

“Thiên a, thật là thần, bố nó quả máu này còn gắt hơn cả lúc Lv 100 ở đợt trước.”

Cảm giác ngày trước lực lượng dội ầm ầm giờ chỉ được bằng cái búng tay, có phần hơi lạc lõng, có chút mất mát, có chút hứng thú nhưng cũng nhanh chóng tắt, hắn liếc mắt nhìn về phía con hổ, lúc này nó chỉ đứng yên ở trên cành cây, nhìn về phía hắn, hắn cũng không hiểu.

Giống loài này đối với hắn cực kì lạ lẫm, hổ răng kiếm hàng fake cũng thấy rồi, nhưng đó chỉ là lai hổ với hải cẩu dưới dẫn dắt virut, tương đối kém, nhưng cái hàng real này quả thật không đùa được. Khổ a.

Hai bên nhìn chằm chằm vào nhau, sau lưng hắn đổ từng giọt mồ hôi lạnh, hắn từ từ bình tĩnh lại, có chút không quen với tình cảnh hiện tại, bắt đầu đặt câu hỏi.

“Sao nó không tấn công?? Tấn Công không được hay là…”

‘Nó đợi đồng bọn??”

Tới đây hắn không muốn nghĩ nữa, nhưng hắn cũng chẳng còn thời gian để nghĩ. Từ đằng xa, tiếng bước chân dồn dập như hành quân, cả một đoàn hổ răng kiếm đang dồn dập kéo đến, nhìn sơ thì cũng tới 1000 con, chúng nó lao tới vị trí hắn với tốc độ kinh hoàng, hắn thở dài.

“Nằm lại đây sao?? Thần Thể cũng phải vong ư?? Ta Không Phục. Tới đây lũ súc sinh”

Hắn rống to lên rồi nắm chặt thanh giáo đá trên tay.

Thanh giáo đá này có chút đặc biệt, thân gỗ có những đường rãnh, hoa văn như được chạm khắc chứ không phải là tự nhiên, phía trên mảnh đá như được gọt đẽo kia thì lại chứa đựng một loại sức mạnh kì bí mà to lớn đến đáng sợ.

Hắn cảm thấy một nguồn năng lượng đang từ từ rút khỏi người hắn truyền tới thanh giáo, hắn mới giật mình nhìn lại, thanh giáo sáng lên chói mắt, từng luồng năng lượng dồi dào tràn ngập như muốn thoát ra xông chiến tới hơi thở cuối cùng.

Hắn hít một hơi thật sâu nhìn về đám hổ răng kiếm đang chạy tới, rồi lại quay lại nhìn con hổ đang ngồi trên cây, nở ra một nụ cười tà dị. Hắn lại nhìn về cây giáo đá trên tay đang phát sáng nhàn nhạt sắc vàng.

Nắm chặt cây giáo lại, nhảy xuống dưới đất. Con hổ trên cây cũng nhảy xuống theo, từng bước chậm tới gần hắn. Hắn đâm giáo xuống đất, dậm chân thật mạnh khiến mặt đất nứt toác, gồng cơ bắp ngửa cổ lên trời gào to:

“Tới đây lũ súc sinh!!”

Âm thanh ngày càng gần, mùi hôi thối ngày càng nồng, cảm giác tóc gáy cứ dựng ngược, một luồng khí áp tới gần, một sự đe dọa, một lời cảnh cáo đến từ thần chết đang kề cận bên hắn.

Hắn có lẽ đã từng có qua cảm xúc này, có lẽ đã từng tử vong, nhưng không phải bây giờ, không muốn bây giờ và sẽ không phải bây giờ, hắn kiên định, tin tưởng, và đâu đó sâu trong linh hồn hắn là sự thèm khát, nhiệt huyết chiến đấu đang mãnh liệt trào dâng, một âm thanh từ sâu thẳm trong trái tim vọng tới.

“Hãy để ta nắm lấy cuộc chiến này, để ta lần nữa được tìm tới cảm giác mãnh liệt ấy, để ta…”

Hắn bị bóng tối kéo lại vào trong tiềm thức, hắn từ từ nhắm mắt, mọi thứ xung quanh từ từ chậm lại, rồi đôi mắt hắn khép lại, thời gian như ngừng trôi. Có hư có thực, một bóng đen xuất hiện trong bóng tối vô tận như muốn chiếm hữu hắn lần nữa. “Lại đây.”

Hắn từ từ bước tới phía bóng đen ấy, có chút lạ, có chút quen, có chút hư nhưng cảm giác lại thực, tựa như đã thấy qua nhưng không thể nhớ ra. Cảm giác này, âm thanh này hắn đã từng cảm nhận, từng nghe được, nhưng hắn nghe ở đâu??