Giấc Mơ Không Phiền

Chương 1: Thượng

“Đã từng xem phim ‘Kẻ đánh cắp giấc mơ’ chưa?”

Người nói lời này, mặc một bộ vest thẳng, trước ngực đính một thẻ kim loại:

Thầy xoá mộng: Chu Thịnh Ca.

Một bác sĩ, có tên theo chủ nghĩa lãng mạn như vậy, thực sự có chút đột ngột.

Ngữ khí, biểu tình của anh ta đều không mang theo bất cứ cảm tình gì, một bộ dáng việc công xử theo công phép.

Ở giữa hai người cách nhau một bàn làm việc gỗ màu thô, ly nước pha lê trên bàn lượn lờ mà bốc hơi nóng. Cô vốn đang ngơ ngẩn nhìn cái ly chằm chằm phát ngốc, nghe thấy anh ta nói chuyện, mới lấy lại tinh thần.

“Ừm.”

“Nghề nghiệp của chúng tôi, cũng không sai biệt lắm với vai kẻ đánh cắp giấc mơ của Leonardo. Nhưng mà đơn giản hơn, chúng tôi dùng cách thôi miên, xoá hết những cảnh trong mơ của cô.”

Cô dừng một chút, không quá xác định hỏi: “Xoá hết?”

“Đúng. Có người cả đời khó khăn vì cảnh trong mơ, chúng tôi có thể “rửa sạch” giấc mơ, làm cho bọn họ ngủ ngon.”

Giống như dọn dẹp nhà ở, không lưu chút bụi nào.

Cô rũ đầu, im lặng không lên tiếng, sau một lúc lâu, cuối cùng đã đưa ra quyết định.

“Tôi vẫn luôn mơ thấy một người, tôi không muốn lại mơ thấy anh ấy, có thể chứ?” Cô nói từng câu từng chữ.

Lúc này, người đàn ông mới hơi hơi lộ ra tươi cười: “Có thể.”

Nụ cười này của anh ta, dường như thuyết minh anh ta hiểu rõ điều gì. Cô không dám nhìn anh ta trực diện, sợ tâm sự bị nhìn thấu.

Vốn dĩ, đồng nghiệp biết được cô ban đêm khó ngủ ngon, đến mức ảnh hưởng đến công việc, liền đề cử phòng khám này cho cô.

Thầy xoá mộng? Nghe đến tựa như những bọn giang hồ bịp bợm nào đó. Cô ôm thái độ thử một lần đi đến, nhưng mà bộ dáng thần bí khó lường của người đàn ông, lại làm người hết cách mà tín nhiệm.

Sau khi cô và anh ta ước định xong thời gian, vội vàng đứng dậy cáo từ.

Khi mở cửa, một người phụ nữ đồng thời chuẩn bị vào cửa. Khi gặp thoáng qua, Doãn Tư nhìn cô ấy một cái.

Dường như là lo sợ nghi hoặc giống cô, giấc ngủ không tốt.

Doãn Tư không khỏi đoán, cảnh trong mơ mà cô ấy muốn xoá bỏ là gì? Ác mộng lặp đi lặp lại không ngừng, hay mất đi người yêu?

Doãn Tư ra khỏi “Phòng khám xoá mộng”, vị trí của nơi này hẻo lánh, cây xanh thấp thoáng vờn quanh, rất có ít người đến, giảm bớt việc bị làm phiền.

Bỗng nhiên, một lòng bi thương nhảy lên, giống như đêm khuya năm đó.

Tay che ở trên mi, dưới ánh mặt trời chói mắt, không tiếng động chật vật mà khóc.

Đây là năm thứ tư sau khi Thẩm Yên mất.

Cả toà thành phố đều không hơn phân nửa.

***

Doãn Tư ngồi trong phòng, nghe tiếng vang vừa đánh vừa mắng bên ngoài, cô cho rằng mình đã quen rồi, lại khó có thể chịu đựng được.

Mỗi cuối tuần cha mẹ đều phải giống như làm theo phép thường cãi nhau to một trận, mẹ trách cha không có bản lĩnh, cha mắng mẹ không biết chăm sóc gia đình, một đường cãi nhau từ công việc đến việc học của cô, lại cùng nhau mắng cô không tiến bộ trong học tập, thành tích thi cử lại lui bước vân vân.

Mẹ ăn xài phung phí, tinh thần của cha hoang phế suy sụp, đều là lý do để bọn họ công kích nhau.

Doãn Tư nghĩ, một khi bọn họ đã không hợp như vậy, vì sao lại không ly hôn nhỉ? Tiếp tục dây dưa, ý nghĩa làm hai người cùng nhau hãm sâu vào thống khổ ở chỗ nào chứ?

Sau đó Doãn Tư lớn cuối cùng cũng nghĩ thông, bọn họ chỉ có thể ở trong sự khắc khẩu cuồng loạn với đối phương, phát tiết áp lực, bất mãn, mới có thể tiếp tục sống.

Nếu có một ngày, bọn họ không còn cãi nhau nữa, không còn tâm tư cãi nhau, nên ly hôn.

Nhưng Doãn Tư khi đó, mẫn cảm mà lại yếu ớt, bi ai lớn nhất chính là, chính mình sinh ra trong một gia đình, có một đôi cha mẹ như vậy.

Bút vẽ trên giấy nháp vô số đường cong lộn xộn, giống như quỷ vẽ bùa. Cô đột nhiên nắp bút lại, cầm lấy cặp sách, lao ra khỏi phòng.

Hai bên đối chọi bỗng nhiên dừng lại, khói thuốc súng tạm tắt, cùng nhìn cô.

Trong mắt bọn họ tựa hồ lập loè sự bất an nào đó, hoặc là sự chờ mong nào đó.

Cô làm lơ bọn họ, vòng qua mớ hỗn độn đầy đất, thay giày, kéo cửa lớn ra.

Mẹ đều gào đến vỡ giọng: “Muốn rời nhà trốn đi? Được thôi, cánh chưa cứng đã muốn bay, mày đi rồi cũng đừng trở về! Sớm biết mày với cha mày không có tiền đồ giống nhau, năm đó tao không nên sinh ra mày!”

Bà khó có thể tưởng tượng, con gái vẫn luôn buồn không hé răng, thế nhưng lại lớn mật như vậy.

Những lời này, trở thành một cung tên công phá một chút do dự cuối cùng của cô.

Doãn Tư cắn môi dưới, cũng không quay đầu lại.

Cửa đóng lại, ngăn trở tiếng gầm mãnh liệt ở bên kia.

Doãn Tư cuối cùng cũng thực hiện chuyện rời nhà bỏ đi đã diễn luyện vô số lần trong đầu, cô lại phát hiện, cô không có chỗ để đi.

Cô chỉ muốn rời xa nhà một chút, cách này có chút hỗn loạn hơn một chút.

11 giờ rưỡi đêm, cô ngồi trên bậc thang của một ngân hàng bên cạnh trường học, ôm đầu gối, đầu óc trống rỗng.

Gió thu cuốn hết lá vàng, ngoại trừ tiếng còi loáng thoáng ở nơi xa, còn sót lại tiếng lá rụng sàn sạt rung động.

Trong cặp sách của cô không có đồ ăn, quần áo, lật tới lật lui, cũng chỉ có mấy quyển sách. Cô nghiêng đầu đến phía ánh sáng không hiểu lý lẽ của đèn đường, nhẹ giọng học thuộc từ đơn.

abandon, abandon, vứt bỏ; adopt, adopt, nhận nuôi…

Thật ra, cô bị cha mẹ ruột vứt bỏ, tiện đà được cha mẹ hiện tại nhận nuôi.

Nỗi buồn của Doãn Tư lan ra, vẫn luôn kiềm chế nước mắt, cuối cùng cũng trút xuống.

Sau đó, ông chủ của một cửa hàng tiện lợi buôn bán 24 giờ ở đối diện ngân hàng, lo cô là một người con gái, đêm hôm khuya khoắt không an toàn, thì tiến lên khuyên bảo, bảo cô về nhà sớm chút.

Doãn Tư đắm chìm bên trong sự bi thương của chính mình, mắt điếc tai ngơ với ý tốt của ông ấy.

Cô giống như một con gì đó ở trong xác rùa, che chắn tất cả của thế giới bên ngoài, lạnh nhạt lại cứng rắn.

Ông chủ chỉ có thể báo cảnh sát.

Doãn Tư nghe thấy ông ấy báo cảnh sát, lại cố chấp mà không chịu hoạt động nửa phần.

Nội tâm của cô khát vọng được quan tâm, được yêu, cho dù đến từ người xa lạ, cũng rất ấm áp.

Đó là lần đầu tiên cô thấy Thẩm Viễn, anh vươn tay về phía cô, kéo cô đứng dậy từ trên mặt đất, cũng kéo cô từ trong vắng vẻ cô tịch ra ngoài.

***

Cả đồn công an chỉ còn lại hai người bọn họ. Ánh đèn chói lọi.

Doãn Tư ngồi ở trên ghế dài, ôm cặp sách, nhìn mặt đất trơn bóng xuất thần.

Mặt đất chiếu một bóng hình, đang dần dần đến gần cô. Cô dường như bị chấn kinh, bỗng chốc ngẩng đầu.

Thẩm Viễn rót cho cô một ly nước ấm từ máy lọc nước, đưa cho cô, lại thấy cô mặc ít, nên cởi áo khoác, phủ thêm cho cô.

Hơi thở của người đàn ông xa lạ quanh quẩn đi lên trên áo khoác, chọc đến cô có chút co quắp, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Thẩm Viễn ngồi ở bên cạnh cô, hỏi cô: “Tên em là gì?”

Thấy Doãn Tư có vẻ bất an, anh liền cười cười: “Thả lỏng chút, chỉ là nói chuyện phiếm, không phải đề ra nghi vấn với người bị tình nghi.”

“Doãn Tư.”

“Học sinh? Cấp hai hay cấp ba?”

“Lớp 11 ạ.”

“Vậy thì hằn phải ở nhà học tập thật tốt chứ, làm sao một mình lại chạy ra bên ngoài rồi?” Không đợi cô trả lời, anh lại hỏi: “Cãi nhau với người trong nhà à?”

Bị đoán trúng một chút, Doãn Tư giống như bị người bóc ra phía sau tóc mái, lộ ra cái trán xấu xí, buồn không nói lời nào.

Thẩm Viễn nói: “Số điện thoại của người nhà em là bao nhiêu? Anh gọi cho bọn họ, để bọn họ đến đón em.”

Doãn Tư ngẩng đầu, hốc mắt đỏ lên, khẩn cầu nhìn anh: “Không cần.”

Cô không muốn về nhà, cũng không muốn nhìn thấy bọn họ.

Thẩm Viễn cũng không truy hỏi, chống đầu gối, ở cạnh cô.

“Dù sao đêm nay anh trực đêm… Có điện thoại không?” Doãn Tư lắc đầu, Thẩm Viễn móc điện thoại ra, đặt lên bàn: “Chờ em nghĩ thông suốt, thì gọi điện cho bọn họ. Không có mật mã, cứ tùy tiện dùng.”

Doãn Tư cắn môi dưới, gật đầu.

Sáng sớm ngày hôm sau, cảnh sát đến đi làm, thấy bọn họ ngủ say trên ghế dài.

Cô bé xoay người, đầu gối lên cặp sách, người đàn ông duỗi chân, đầu ngả về phía sau. Rõ ràng cách rất xa, lại giống như gắn bó.

Bọn họ đẩy Thẩm Viễn tỉnh, không tiếng động hỏi: “Sao lại thế này?”

Thẩm Viễn mụ mị trừng mắt nhìn một lát, dẫn bọn họ qua một bên, giải thích: “Tối hôm qua có người báo công an, nói em ấy là cô gái nhỏ, không muốn về nhà, lại sợ xảy ra chuyện. Tôi liền mang em ấy về đồn.”

Nói xong, anh nhớ đến cái gì: “Hôm nay là thứ mấy trong tuần?”

“Thứ tư, làm sao vậy?”

Thẩm Viễn vỗ ót một cái: “Xem trí nhớ này của tôi! Người ta còn phải đi học.”

Thẩm Viễn vội chạy về, phát hiện Doãn Tư đã tỉnh, ánh mắt mờ mịt vô thố.

Chung quanh đều là cảnh sát lạ mắt, người cô quen duy nhất là Thẩm Viễn lại không ở đó, đến áo khoác rơi trên mặt đất, cô cũng không thèm nhặt.

Thẩm Viễn đi qua, nhặt áo lên: “Anh đưa em đến trường, đi thôi.”

Anh liếc mắt nhìn cái bàn. Điện thoại vẫn để ở đằng kia như cũ, lạnh băng yên tĩnh.

Thẩm Viễn không tiếng động mà thở dài.

Anh quên đổi cảnh phục, một đường đưa cô đến trường, dẫn đến việc có rất nhiều chú ý.

Thẩm Viễn đưa cô đến cổng trường, nói: “Học tập thật tốt, không có rào cản nào với cha mẹ mà không qua được, sẽ không có việc gì. Về sau cho dù cãi nhau, cũng không nên ra ngoài vào nửa đêm, vô cùng không an toàn, không phải lần nào cũng có người tốt.”

Một người đàn ông lớn, làm sao cũng dong dài như vậy. Doãn Tư chửi thầm.

Toàn bộ hành trình, Doãn Tư không nói một lời.

Thẩm Viễn một bụng vô nghĩa, nhìn cô như vậy, cũng không nói nên lời. Cảm thấy, lời nói của anh tựa như một trận gió, thổi qua tai trái, bay ra khỏi tai phải của cô.

Bạn vĩnh viễn không thể đánh thức người giả vờ ngủ, anh càng nói nhiều, cô càng không nghe, cũng là uổng phí. Đối với người xa lạ, anh tận tình tận nghĩa.

Anh đi rồi, bạn học hỏi cô có phải phạm tội gì hay không, làm sao cảnh sát lại đưa cô đến.

Doãn Tư lắc đầu, không muốn nhiều lời.

Ngày đó, cha mẹ đến trường tìm cô, không đánh cũng không mắng cô, thấy cô yên ổn, lưu lại một chiếc áo khoác đồng phục cùng cô nói việc trong nhà, rồi rời đi.

Giống như Thẩm Viễn đã nói, cô bỏ nhà trốn đi, cha mẹ lại không muốn cãi nhau trước mặt cô.

Chỉ là, lòng người thân xa, nên rất khó dựa sát lại được.

***

Lại nhìn thấy anh một lần nữa, là khi trường học xảy ra chuyện.

Học sinh thể dục khối 11 tụ tập đánh nhau ở ngoài trường, có người chê chuyện không lớn, nên báo cảnh sát. Trong một chốc lát, xe cảnh sát đã đến rồi.

Một chiếc xe cảnh sát lái vào trong trường, cổng lớn của trường đóng lại, bất cứ học sinh nào trong trường cũng không được đi ra ngoài.

Đúng lúc chuông hết tiết vang lên, bạn học lôi kéo Doãn Tư đến cổng trường xem náo nhiệt, Doãn Tư nhát gan, bạn học khuyên can mãi, cô mới đồng ý.

Sau đó, Doãn Tư nhớ lại ngày hôm đó, cô may mắn, còn rất may. Trời đã chú định điều này, cô nhất định phải gặp được anh.

Bên ngoài trường có đỗ mấy chiếc xe cảnh sát, mấy cảnh sát mặc cảnh phục vây quanh một nhóm học sinh, cụ thể nói gì, bọn họ nghe không rõ.

Học sinh xem náo nhiệt rất nhiều, bạn học lôi kéo cô, liều mạng đi về phía trước.

Cảnh sát đứng thủ ở cửa, đề ngừa học sinh bên ngoài đi vào. Trời tối, Thẩm Viễn ở trong đó, vốn dĩ không nhìn thấy, nhưng Doãn Tư liếc mắt một cái đã thấy anh.

Mu bàn tay anh đặt ở sau người, thân hình đứng thẳng, đèn cảnh sát lập loè cách đó không xa chiếu sáng sườn mặt của anh, có chút mơ hồ, lại trở nên càng thêm chân thật.

Doãn Tư tự nhiên cảm thấy thân thiết.

Cô lén lút túm bạn học, đi tới gần anh.

Bạn học không rõ nguyên do, đi theo cô. Bỗng nhiên, chuông vào lớp vang lên, nhóm học sinh lập tức giải tán.

Doãn Tư mơ hồ nhớ được, khi cô xoay người chạy đi, Thẩm Viễn nhìn về phía cô một cái.

Cô nghĩ là ảo giác của mình.

Mẹ nghe xong lời đồn, nhất thời nghĩ nhiều, vô cùng không yên mà dặn dò cô: “Gần đây không yên ổn, con phải chú ý an toàn.”

Hết cách, Doãn Tư nghĩ tới Thẩm Viễn.