Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 58: Nhưng Nếu Tương Phùng Ắt Phải Biệt Ly

Cũng không biết đã đứng bên dòng suối bao lâu, đứng cho đến tận khi tay chân này rét run, cứng ngắc, không có sức lực.

Bỗng có một vòng ôm mang theo nhiệt độ nóng bỏng tiến tới từ phía sau.

Cánh tay của Hữu Trần vòng đến trước mặt nàng, bao bọc nàng trong một chiếc áo lông cáo màu đỏ lửa.

Cậu ta nhẹ nhàng gác cằm lên đỉnh đầu nàng, cố ý nâng cao giọng điệu, giả vờ vui vẻ, “Chúng ta về đi, nàng lạnh đến đông cứng rồi.”

Không đợi nàng trả lời, cậu ta gập khuỷu tay, bế nàng lên.

Lý Do Hỉ làm tổ trong ngực cậu ta, nhìn cái cằm cương nghị, góc cạnh của cậu ta, tự dưng lại thấy trùng hợp với chỗ nào đó trong trí nhớ.

Hữu Trần bế nàng, bước chân đi vững vàng trên đường núi.

Cậu ta cúi đầu nhìn nàng, con ngươi đỏ đậm vốn ảm đạm lại sinh ra một chút ý cười, giọng nói không cần giả vờ nữa mà vẫn hân hoan, “Kỳ lạ thật đấy, rõ ràng là lần đầu tiên tôi bế nàng thế này, nhưng sao luôn cảm thấy đã từng bế ở nơi nào đó trước đây rồi…..

Giống như là đang nằm mơ vậy.

Nếu có thể, tôi thật sự hy vọng có thể mãi ôm nàng, mãi ngắm nàng.”

Cậu ta mỉm cười, chẳng hề che dấu sự yêu thích của bản thân một chút nào, mà còn hận không thể móc tim ra cho nàng xem, ngập tràn trong đó chính là nàng.

Giống như cậu ta là một trái tim bị khuyết thiếu của Kê Vô Trần, hoàn toàn đối lập, khác xa hắn.

Một trong một đục; một lạnh một nóng; một người hướng nội, một người phô trương; một người dùng trăm phương nghìn kế để che giấu, một người thẳng thắn, cởi mở, không che đậy.

Chỉ có đem trái tim khuyết thiếu này đặt lại đúng chỗ mới là một “chàng” hoàn chỉnh.

Lý Do Hỉ nhìn cậu ta, ánh mắt lại xuyên qua cậu ta mà hướng về một mảnh tối đen.

Đúng thế, tuyệt đối, Ma tôn của Xích Huyết giới sẽ không phải là dáng vẻ yếu đuối, dịu dàng, không tranh với đời ở trong thức hải kia.

Thì ra, một mặt khác của hắn bị giấu ở nơi này.

Ô Thiệu Tùng và Kê Vô Trần vốn là anh em sinh đôi, vận mệnh lại hoàn toàn khác nhau.

Tranh đấu cả nghìn năm, Ô Thiệu Tùng hao hổn tâm trí làm tất cả những điều này, rốt cuộc là vì máu mủ tình thân, hay là vì đại nghĩa thiên hạ, nàng đã không thể hiểu được nữa.

Lời Thập Dương nói không phải không có lý.

Việc đến nước này cũng không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ được.

Nhưng, nhìn khuôn mặt tươi cười quen thuộc trước mắt này, bảo nàng hạ quyết tâm thế nào được đây.

Trời hạ mưa phùn như những sợi lông tơ, rơi xuống mặt lành lạnh.

Ngực của cậu ta ấm áp như thế, nàng cong thân mình, vùi đầu trước ngực cậu ta, cứ tự mình trầm luân, trốn tránh.

Về đến phòng, Hữu Trần đã chuẩn bị xong nước nóng cho nàng tắm.

Nàng ngồi trong bồn, bị hơi nóng hun cho hai mắt ướt át.

Hữu Trần ngồi một mình ở ngoài tháp, ánh mắt vô hồn, cả thân người ủ rũ, ỉu xìu xuống, nghe thấy cách vách truyền đến tiếng nức nở như có như không của nàng.

Gió thu cuốn mưa phùn bay theo cánh cửa gỗ đang mở lớn mà vào, làm ướt một mảng sàn, thổi tung tà áo đang rủ xuống của cậu ta.

Góc bên cạnh cửa, một cái đèn hoa sen còn đang tản ra ánh sáng vàng kim nhàn nhạt, trong suốt, lặng im nằm trên đất.

Hữu Trần nhìn chằm chằm cái đèn kia một lúc, chậm rãi đứng lên, đi đến chỗ nó.

Ngón tay thon dài cầm cái đèn, nâng lên trước mặt, cậu ta mặc kệ cho Phật quang thiêu đốt da cậu ta, hòa tan máu thịt của cậu ta.

Hồi lâu sau, liên đăng được hóa ra từ Kim cương xử mới chậm chạp thu lại cánh hoa sen, bị cậu ta cất vào tay áo.

Trong mắt cậu ta, miệng vết thương bị đốt đến bỏng kia đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cũng không lưu lại một chút sẹo nào.

Lý Do Hỉ thở ra một hơi dài thật dài, vốc nước lên mặt, khóe mắt hơi đỏ lên.

Nàng lấy chiếc khăn to lau sạch nước trên người.

Không hiểu vì sao mà mấy vết thương vốn rất nhỏ kia hoàn toàn không thể khép miệng lại được, còn ngược lại, càng lúc càng nghiêm trọng, máu tươi chảy ra loang lổ trên khăn tắm hệt như mai đỏ nở trong trời tuyết.

Nàng vẫn luôn là người cẩu thả, bị thương cũng chẳng để ý gì, bây giờ mới phát hiện không bình thường.

Nhưng trong lòng lại bề bộn chuyện khác, nhất thời cũng chẳng rảnh rỗi để xem xét cho thật kỹ, trên người cũng không mang theo thuốc trị thương, vội vàng mặc quần áo rồi đi ra ngoài.

Hữu Trần đặt cho nàng một cái lò sưởi ở bên cạnh tháp, người lớn thế rồi mà còn ngồi xổm dưới đất như đứa trẻ, đang cầm cái gắp than cho thêm than vào trong lò.

Thấy nàng đi ra, lại vội vàng chạy tới bên nàng, hong khô tóc cho nàng.

Trên người cậu ta luôn rất ấm áp, Lý Do Hỉ vòng tay ôm thật chặt thắt lưng gầy gò của cậu ta, tham lam cái ôm ấm áp của cậu ta, cười nói: “Cậu chính là lò sưởi của tôi, có cậu thì tôi sẽ không lạnh rồi.”

Nàng siết chặt tay, thân hình mềm mại kề sát vào cậu ta.

Khi nàng sáp lại gần, toàn bộ các giác quan của cậu ta như đã phóng đại gấp mấy lần.

Ngửi được mùi hương thơm ngát của bồ kết, với hơi nước ẩm ướt trên người nàng, và mùi máu đậm đặc, yết hầu cậu ta chuyển động, cậu ta phải cực lực áp chế hơi thở của mình.

Sát khí cuồng bạo bắt nguồn từ tia máu trong con ngươi đỏ rực càng lúc càng nồng đậm, hai cánh tay của cậu ta dần siết chặt lại, muốn dùng hết sức lực ép nàng tiến vào lồng ngực, dung nhập nàng vào mạch máu, biến nàng trở thành một bộ phận trong thân thể cậu ta.

Các đốt ngón tay hơi trắng bệch ra vì đang khắc chế, con ngươi vốn đỏ đậm nay lại giống như sắp chảy ra máu tươi vậy…..

Hai mắt nhắm lại để bình tĩnh rồi lại mở ra, cuối cùng, chỉ nhẹ nhàng bế nàng đặt lên tháp, đắp chăn cho nàng, “Nàng mệt rồi, ngủ đi.

Tôi sẽ ở đây bảo vệ nàng, không đi đâu hết.”

Nàng khẽ ừ một tiếng, tạm thời gạt đi phiền não, duỗi cơ thể mệt mỏi ra, nắm lấy tay cậu ta, úp lòng bàn tay lên má, chậm chạp nhắm mắt lại.

……….

Trên đường trở về, Thập Dương gặp được Liễu Như Khanh đang đuổi theo cậu ấy.

Liễu Như Khanh trên đụn mây bay ngang qua, nhanh tay lẹ mắt, một tay túm gáy cậu ấy, một tay bắt chuôi kiếm.

Hai người rơi xuống đất, khuôn mặt Thập Dương vẫn còn nước cỏ xanh loang lổ.

“Cậu trúng độc?” Liễu Như Khanh nắm cổ tay cậu ấy bắt mạch.

Thập Dương giãy tay, “Không đâu.”

Liễu Như khanh đứng khoanh tay, vẻ mặt nghiêm túc, “Người cậu cứu thì sao?”

Thập Dương không để ý đến hắn ta, tự mình đi về phía trước, “Không cần cứu nữa, chị gái tôi tự có cách, cho chị ấy thời gian là được.”

Liễu Như Khanh vội đuổi theo cậu ấy, hỏi: “Thật sao? A Hỉ cô nương có biện pháp thu thập tên ma đầu kia?”

Thập Dương đi một lúc, ánh mắt xoay chuyển, cười đểu, dừng bước chân, “Sư….

à không, Liễu đại ca, tôi có việc này muốn bàn với anh đây.”

Liễu Như Khanh nghe thấy đột nhiên cậu ấy thay đổi cách xưng hô, trong lòng lập tức có một dự cảm điềm xấu.

Quả nhiên, liền nghe thấy Thập Dương nói: “Chị gái tôi biết đại ca kiếm tiền đều là vì muốn duy trì trận pháp, bảo vệ tộc nhân.

Nhưng mà bây giờ chị ấy có cách thu phục tên ma đầu kia rồi, sau khi thu phục, anh sẽ không cần tốn tiền nữa.

Cho nên, anh có thể đưa số tiền mà lẽ ra dùng để duy trì trận pháp cho chúng tôi, xem như là chúng tôi đã bảo vệ tộc nhân thay anh rồi?”

Ánh mắt Liễu Như Khanh thăm dò, nghiên cứu, “Thật sao?”

Thập Dương ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn không chớp, mặt không đỏ, tim không đập loạn, “Hoàn toàn chính xác, lừa anh là chó.”

Liễu Như Khanh cười hai tiếng ha ha, nói có thâm ý: “Được rồi, nếu thật sự có thể thu phục tên ma đầu kia, tôi nguyện dâng toàn bộ của cải.”

“Thế thì không được.” Thập Dương vươn tay ra, “Chị gái tôi lấy thân dụ địch, hành động vĩ đại như thế còn không đáng để anh giao ra một nửa tiền cọc à?”

Liễu Như Khanh cười lạnh hai tiếng, “Cho dù là đưa tiền cọc cũng không phải là đưa cho cậu.

Người lấy thân dụ địch là cậu chắc? Dựa vào cái gì mà tôi phải đưa cho cậu?”

Thập Dương tức giận dậm chân, lại xoa cằm, suy nghĩ âm thầm, vì sao chiêu này không thể sử dụng trên người hắn ta được nhỉ?

……….

Mưa rơi tí ta tí tách cả một đêm, lửa than trong lò đã lạnh từ lâu.

Lúc nàng tỉnh dậy, bên cạnh tháp trống vắng, không biết Hữu Trần đã đi đâu rồi.

Mặc dù là một đêm ngủ ngon, trên người vẫn hết sức mệt mỏi, tay chân mềm nhũn, cổ họng vừa khàn vừa đau, đến hít thở cũng đau đớn.

Nàng ăn mặc chỉnh tề, xuống tháp.

Đẩy cửa gỗ ra, gió lạnh thổi làm nàng rùng mình một cái, xoay người đi ho khan không ngừng, trong phổi đau tức từng cơn.

Ho một lúc lâu mới bình tĩnh lại, bám vào khung cửa ngồi xổm xuống đất, ôm ngực thở dốc.

Nước mưa ngưng tụ thành từng giọt như hạt châu, chảy theo mái nhà tranh xuống vũng nước bên dưới, bắn lên những bọt nước.

Nàng chậm rãi đứng dậy, đi xuống dọc theo thềm đá.

Trong doanh địa không có một bóng người, bốn phía cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng vang nhỏ tí tách của nước mưa rơi trên lá cây.

“Hữu Trần?” Nàng khẽ gọi mà không ai trả lời.

Nàng đi đến trước một gian nhà tranh nhỏ, cong ngón tay gõ cửa, lại chẳng có ai ra.

Cửa bị đẩy kêu kẽo kẹt một tiếng, nàng thò đầu vào, đồ đạc bên trong vô cùng mộc mạc, đơn giản, trong phòng trống không.

Những người Túc Thận ở đây lúc trước đều đi đâu hết rồi?

Mưa phùn rơi liên miên xuống đầu nàng như đường cát, trong rừng cây phía không xa doanh địa bay lên một luồng khói đen đặc, không khí đưa đến mùi cháy khét kỳ lạ.

Nàng cảm thấy tò mò, nhấc váy lên chạy về phía rừng sâu.

Một cơn mưa thu, lá khô rụng, hoa tàn rơi đầy đất.

Đỉnh núi phía xa chìm trong mây mù, gió thổi mưa phùn đập vào mặt.

Nàng đứng dưới một gốc cây bào đồng to lớn, trên đỉnh đầu là tán lá rộng, nhìn ra nơi xa, không tiến về phía trước.

Mảnh đất trống đằng trước có một cái hố sâu, lớn cực kỳ, Hữu Trần đứng một mình trong mưa phùn, quay mặt nhìn vào hố.

Trong hố sâu đang đốt thứ gì đó, không ngừng có khói đen bốc ra ngoài cuồn cuộn, mùi vị trong không khí hơi lạ.

Tay áo rộng của Hữu Trần đảo qua, cái hố sâu kia bị lấp thành bằng phẳng.

Cậu ta quay đầu nhìn lại, thấy nàng đang đứng dưới gốc cây giống hệt một bông hoa tàn phơi gió phơi mưa, sức sống dần nhạt, lộ ra một chút vẻ suy vong mờ mờ.

Cậu ta cất bước đi chậm rãi đến bên nàng, giơ tay ra nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng, hạ một cái hôn xuống trán nàng, khẽ nói: “Tôi đã an táng bọn họ rồi, nàng sẽ tha thứ cho tôi chứ?”

Nàng hé miệng, chẳng nói nhiều lời.

Cũng được, cứ như thế đi.

Hữu Trần nói, “Tôi lại dắt nàng đi một nơi.”

Cậu ta nắm tay nàng, bay qua một ngọn núi, đi vào một cái hang động bí ẩn, ngón tay trỏ nhẹ nhàng nhúc nhích, cỏ cây thấp thoáng ở cửa động tách ra hai bên.

Lý Do Hỉ ngẩng đầu nhìn hắn, “Bên trong là gì thế?”

Hữu Trần nói: “Là người, vốn muốn giữ lại giết chơi, bây giờ nàng đến rồi, cũng không cần chúng nữa.”

Nàng giãy tay cậu ta ra, vội vàng gấp gáp chạy vào trong nhìn, quả nhiên là người, khoảng mười mấy, hai mươi người.

Chắc là bị hoảng sợ, họ đều cuộn mình lại ở trong góc, trong đó có một thanh niên trẻ tuổi, dáng người tương đối to cao, giơ tay chắn trước đám người, nhìn nàng cảnh giác.

Là cách ăn mặc của người Túc Thận, là người sống sót còn lại.

Hữu Trần cũng đi vào theo, nàng hỏi hắn lạnh lùng, “Cậu định làm thế nào?”

Ánh mắt cậu ta hơi ẩn chứa vẻ như đã bị thương, lại miễn cưỡng cười nói: “Tôi chỉ muốn nói cho nàng biết, tôi sẽ thả chúng ra.

Sương đen trong núi là mê chướng mà tôi thiết kế, chúng sẽ không ra ngoài được.”

Nàng há miệng, giọng điệu mềm mại xuống, nắm lấy tay cậu ta, “Tôi ở lại đây với cậu, thả họ ra đi.

Đi thôi, chúng ta ở đây thì họ không dám chạy trốn.”

Lúc đi đến cửa hang, nàng muốn quay đầu nói gì đó với người ở bên trong, lại nhớ ra mấy người này nghe không hiểu lời nàng nói, vẫn là thôi vậy.

Đợi Thập Dương đến đưa bọn họ ra ngoài là được rồi.

Hữu Trần nắm chặt hai bàn tay nàng, nước mưa còn chưa kịp rơi xuống người cậu ta đã bị khí nóng làm bốc hơi hết.

Cậu ta khẩn cầu: “Tôi chẳng còn gì giấu giếm nàng nữa, cam đoan về sau cũng sẽ không giết người, chỉ hy vọng nàng có thể ở lại đây.”

Nàng cúi đầu, nhìn ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng của cậu ta, dịu dàng mà mạnh mẽ, đang nắm tay nàng như nâng niu một món đồ quý báu vậy.

Cậu ta còn đang khẽ hỏi: “Có được không?”

Nhưng nếu tương phùng ắt phải biệt ly, xa xôi nghìn dặm mà không hẹn (1).

Vậy thì phóng túng một lần đi.

Nàng nói: “Được.”.