Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 85: Mn! Kiếp Trước Nợ Ngươi Rồi!

Sáng sớm, Lý Do Hỉ giúp Lý Viên Viên buộc một kiểu tóc thật đẹp, ăn mặc chỉnh tề.

Còn làm cho cô bé một cái túi vải nhỏ đeo ở trên người.

Thập Dương cải tiến túi vải, thêm một trận pháp chứa đồ, thành một cái túi trữ vật, bên trong để đồ ăn vặt như Tinh lam thạch, thịt khô, bánh ngọt….

Còn có mấy món đồ chơi: quả bóng lông, búp bê hổ, bướm bằng tre, chuồn chuồn trúc….

Sau khi chuẩn bị đầy đủ mới dắt tay cô bé, đưa đi học.

Dọc đường đi, Lý Do Hỉ đều dặn dò, “Đến bên kia, nếu tên nào bắt nạt em, em cứ tẩn hắn, không cần khách sáo.

Còn nữa, ăn cơm thì phải ăn no, khát thì nhớ mà uống nước.

Đương nhiên là học hành rất quan trọng, nhưng nếu mà mệt quá thì cũng không sao, mang sách vở về nhà, đợi Thập Dương về sẽ dạy em.”

Lý Viên Viên gật đầu trịnh trọng, chỉ nhớ rõ mấy chữ, “Tẩn hắn!”

Lý Do Hỉ bị cô bé làm cho buồn cười không chịu được, chẳng có cách nào, cô bé vẫn còn là một con thú con, trí lực vẫn còn đang được khai phá.

Trận thế hôm qua của Lý Do Hỉ nổi tiếng rồi, đám người làm gặp nàng trên đường thì như đã gặp phải Diêm vương sống, từ xa nhìn thấy mà có thể tránh được bèn tránh, thật sự không tránh nổi thì vội vã hành lễ rồi chạy như bay đi mất, người nào người nấy hận không thể rụt đầu vào cổ.

Lý Do Hỉ lười để ý đến bọn họ, cho đến tận khi ra khỏi phạm vi nội cung của Định Bắc cung thì tình huống mới tốt một chút.

Ra đến ngoài núi, trên đường có rất nhiều đệ tử Bắc Cung thị mặc đồng phục trắng, lam.

Tốp năm tốp ba kết bạn mà đi, dáng người thẳng táp, bước chân nhanh nhẹn, đều đang vội vàng đến lớp buổi sáng.

So sánh với Tiều Vân sơn, bất kể ăn mặc hay là khí chất của đệ tử Bắc Cung thị đều khí thế hiên ngang, đoan trang hào phóng hơn.

Cao, thấp đã phân rõ ràng.

Phía xa là Tuyết Sơn nguy nga, hùng vĩ, tráng lệ, ở gần thì lại có những lan can, hành lang bằng ngọc chạm khắc, cao thấp không giống nhau.

Cảnh đẹp như thế suốt dọc đường, tâm trạng cũng không khỏi rộng mở, vui tươi hơn.

Bắc Cung thị cũng nuôi rất nhiều linh thú, linh thú tu hành đến một cảnh giới nhất định sẽ có thể biến hóa ra hình người một cách tự nhiên.

Có thể nói yêu là linh thú hoang.

Nhưng thú loại này tu hành một mình trong núi, không có người hướng dẫn, còn phải thường xuyên đối mặt với tu sĩ muốn bắt, giết.

Cho nên loại này có thể tự biến ra được hình người thì thường có trí lực rất cao, cũng gọi chung là yêu.

Còn linh thú ý mà, giống hệt như vật cưng nuôi trong nhà, ăn ngon, uống đủ, đan dược tốt, cả ngày chẳng phải lo lắng cái gì.

Cái giá của việc đạt được tu vi, công pháp cao thâm là hóa hình quá sớm, trí lực còn thấp.

Lý Viên Viên chính là một đại diện điển hình như thế.

Cho nên cô bé đi học giai đoạn đầu tiên là lớp vỡ lòng, khai trí.

Đơn giản mà nói thì chính là học chữ.

Lý Do Hỉ đưa Lý Viên Viên đến thư viện Lục Nhâm, chỉ thấy bên trong đã ngồi đầy học sinh rồi, có mấy đứa còn chưa hóa hình hoàn toàn, trên đầu vẫn còn lỗ tai nhỏ, cái đuôi vẫn đang ngoe nguẩy ở sau mông.

Lý Do Hỉ tìm cho cô bé một chỗ trống để ngồi xuống, tùy tiện lật sách trên bàn ra xem, được rồi, “Thiên tự văn”, “Tam tự kinh”.

Nàng còn tưởng là công pháp cao thâm nào đấy cơ, hóa ra là học chữ.

Mắt thấy xung quanh toàn là linh thú, nàng cũng yên tâm.

Dặn dò hai câu đơn giản, nàng bèn đi về.

Đi chưa được mấy bước lại lén lút quay lại, muốn nhìn thử xem Viên Viên có ngồi ngoan không, có học nghiêm túc không.

Trong nháy mắt nào đó, Lý Do Hỉ cảm thấy bản thân như phụ huynh đang đưa trẻ con đi mẫu giáo lần đầu tiên, rình trộm ở ngoài cửa trường học.

Đợi một lúc, giáo viên giảng bài đã đến, là một phụ nữ trung niên có tướng mạo nhìn có vẻ có tính cách nền nã.

Lúc đầu, Lý Viên Viên còn ngồi thẳng như cán bút, chưa nghe giảng được bao lâu đã ngồi không yên, xoay tới xoay lui, lại không nhịn được mà lấy một miếng bánh ngọt ra ăn vụng.

Thế mà còn biết không thể ăn một cách ngang nhiên, rúc đầu xuống dưới bàn, bả vai nhích lên nhích xuống.

Lại nhìn xung quanh, ai ngủ thì ngủ, ai ngáy thì ngáy, ít nhất người ăn gì đó vẫn còn đảm bảo là tỉnh táo, không xem là quá đáng.

Giáo viên cũng không tức giận, hiển nhiên là gặp mãi tình cảnh này cũng quen lắm rồi.

Dù sao đều là linh thú, có chủ nhân, chắc chắn là không thể đánh được, mắng thì bản thân tức giận, đám linh thú có hiểu đâu.

Thôi thì học không vào cứ dạy tiếp, học được thì lên lớp, không được thì cứ lưu ban.

Lý Do Hỉ lại nhìn thêm một lúc, thấy cô bé ngoan ngoãn, ăn xong thì lấy đồ chơi ra tự chơi, không ầm ỹ, cũng không náo loạn.

Nói về mặt tổng thể thì không có vấn đề gì lớn, nàng mới yên tâm đi về.

Ở bên Thập Dương, Bắc Cung Từ phái Nam Dực, Thống lĩnh hộ vệ Định Bắc cung, đến hang động trong Vạn Tùng lâm đốc thúc Thập Dương tu luyện.

Lúc này đây, Thập Dương đang áp sát vào vách động trong hang Tinh lam thạch, nhìn Nam Dực bơi đi bơi lại ở một đầu khác, hái mấy thứ như hình người trong đóa hoa sen màu lam.

Thừa dịp Nam Dực bận việc, Thập Dương lặng lẽ quay lưng lại, lấy Phong ngữ bốc mà Lý Do Hỉ đưa cho cậu ấy ra xem.

Quả nhiên, đến nơi này thì màu sắc đã trở nên đậm hơn một chút, nhưng còn lâu mới đủ.

Phương hướng đại khái không sai, nhưng cụ thể là giấu ở đâu thì còn chưa nói được.

Lúc đến đây, cậu ấy đã cẩn thận thăm dò địa hình xung quanh, trừ tuyết ra thì chính là núi.

Nếu nói theo dấu hiện trên Phong ngữ bốc thì tìm ở bên ngoài chẳng bằng đào cái hang ở trong núi đâu…..

Ơ, đào hang! Thập Dương lóe lên ý nghĩ, nói không chừng thật sự là thế này đấy.

Cái tên khốn Ô Thiệu Tùng kia không phải là thuộc loại tê tê thích đào hang nhất à!

Cậu ấy vui vẻ trong lòng, may mà Lý Do Hỉ cũng đưa cả Kim cương xử cho cậu ấy, dặn cậu ấy đào Tinh lam thạch, thật sự đã đến lúc nó ra trận rồi!

Trong lòng đang hả hê, cửa động trước mặt truyền đến tiếng bước chân, Thập Dương vội cất hết mấy thứ đi.

Nam Dực ôm một đống lớn này nọ ném đến trước mặt Thập Dương, lạnh lùng nói: “Ăn đi.”

Thập Dương lấy đầu ngón tay chọc thử cái đống mềm mềm, trắng trắng, dính dính dớp dớp kia…… là thịt…..

của mấy thứ chưa thành hình người?

Vẻ mặt cậu ấy ghét bỏ, “Cái quái gì thế này, cứ muốn tôi phải ăn?”

Nam Dực làm một thuật để rửa sạch sẽ trên người, bộ áo giáp mềm màu đen đã sáng bóng như cũ.

Vẻ mặt hắn ta cương nghị, dáng người to lớn, ít cười đùa, “Bảo cậu ăn thì ăn đi.”

Thập Dương khoanh tay, quay người đi, “Tôi không ăn!”

Nam Dực tiến lên, vớ một nắm gì đó nhét vào miệng cậu ấy, Thập Dương ra sức giãy giụa, tay đấm chân đá, cắn chặt răng không há ra.

Hai người vật lộn hồi lâu, Nam Dực lại không dám hạ tử thủ, sợ đánh chết cậu ấy, chỉ đành dùng lời lẽ khuyên bảo.

“Cậu là bán sinh thú của Thánh nữ, lúc còn chưa thành hình thì giống hệt đống thịt này.

Muốn nặn lại thân thể Li long thì phải lấy hình bổ hình, ăn sạch đống thịt mềm này đi.”

Thập Dương ghê tởm, “Cái gì? Bảo tôi ăn…..” Cậu ấy lại liếc qua đống thịt màu trắng trên đất, dạ dày nhói lên, muốn nôn cả cơm ăn từ tối qua ra!”

“Thứ cho tôi phải từ chối!”

Nam Dực cũng chẳng có kiên nhẫn gì, xắn tay áo lên muốn vạch miệng Thập Dương ra.

Cậu ấy che miệng, lùi ra sau mấy bước, “Hảo hán tha mạng, nghe tôi một lời!”

Nam Dực dừng chân lại, “Nói!”

Thập Dương nghiêng đầu đi, không nhìn đống thịt nát kia nữa, “Cái này, cái này, cái này…..

thật sự là tôi không nuốt nổi.

Anh có thể cầm đi xử lý một chút không.

Chỉ cần anh xử lý tốt, tôi sẽ ăn!”

Nam Dực hỏi: “Xử lý thế nào?”

Thập Dương chỉ muốn đuổi hắn ta đi nhanh một chút, “Anh… xào, chưng, hầm gì gì đó.

Anh cứ bắt tôi ăn sống thế này, thật sự là người ta rất khó nuốt xuống mà, đại ca!”

Nam Dực nghe xong -- Quả đúng là có mấy phần hợp lý đấy.

Thế là hắn vung bàn tay to lên, “Thôi được, cậu đợi đấy, tôi đi mang một cái nồi to đến, xào thịt cho cậu.”

Thập Dương hận không thể dập đầu với hắn ta, “Cảm ơn đại ca! Đại ca tốt nhất!”

Mắt thấy Nam Dực đi rồi, Thập Dương đá đống thịt ghê rợn kia sang một bên, chạy ra ngoài cửa hang động.

Cửa động mở to, gió tuyết thổi vù vù vào trong.

“Tốt quá! Cửa động không đóng!”

Thập Dương chạy ba bước cũng thành hai bước tiến lên trước, lại có một tiếng rầm vang lên, cậu ấy va mạnh đến mỗi sao bay đầy đầu, ngã ngồi trên đất, hồi lâu sau mới tỉnh táo lại.

“Mn Bắc Cung Từ, thế mà lại có kết giới.” Giờ cậu ấy mới phát hiện ra là ở trong hang động này, cậu ấy không có linh lực.

Bắc Cung Từ đã thiết kế một trận pháp ở ngoài động, phong ấn toàn bộ linh lực của cậu ấy, lại dùng thêm kết giới để vây lại, thế này thì có mọc cánh cũng khó thoát.

Thập Dương thầm chửi một tiếng, chỉ đành quay về ngồi xuống, lại tiếp tục suy nghĩ kế sách.

Chạy không thoát, lại không thể để cho hắn ta nghi ngờ, thế này thì khó đây.

Trong hang động trơn bóng, chỗ nào cũng là đá, đến một vết nứt cũng không có.

Muốn đào nguyên một cái động nhỏ trong động lớn này, rất khó để không bị phát hiện ra.

Còn chưa nghĩ được một, hai, ba, gì, Nam Dực đã khiêng một cái nồi to quay lại.

Thập Dương nhìn hắn ta bắc nồi, đổ mỡ, quăng hết đống thịt lên trời, rút đại đao ở sau lưng ra chém vụn xoẹt xoẹt xoẹt.

Thịt rơi vào nồi, Nam Dực lấy nội lực đun nóng, rất nhanh, một nồi thịt xào đã xong rồi, nện bịch một cái trước mặt cậu ấy, “Ăn!”

Thập Dương bịt mũi, thịt này vừa chín thì mùi vị càng kỳ quái, càng ghê hơn nữa.

Cậu ấy nói: “Anh không cho muối, không cho tỏi, không cho ớt, xào thế thì ăn không ngon…..”

Nam Dực giơ chưởng lên làm bộ muốn đánh, “Cm thằng nhãi này, có phải đang tìm chết không!”

Thập Dương ôm chặt đầu, chết không há miệng, “Vốn nên như thế mà! Nhà anh nấu nướng không cho muối à!”

Nam Dực không kiên nhẫn, “Mn, lão tử đường đường là Thống lĩnh hộ vệ Bắc Cung thị, đến hầu hạ thằng nhãi nhà ngươi, còn dám kén đầu chọn đuôi với lão tử! Nếu không phải nể mặt ngươi từng là bán sinh thú của Thánh nữ, lão tử đập một chưởng chết tươi nhà ngươi!”

Thập Dương ôm đầu nghĩ một lúc, ngồi xuống đất, bắt đầu khóc to oa oa!

Nam Dực đã tính toán sẵn là nếu cậu ấy không nghe lời thì cứ tẩn cho đến khi nghe lời.

Bây giờ cậu ấy khóc thế này, ngược lại, hắn ta chẳng có cách nào.

Hắn gấp đến vò đầu bứt tai, tức đến chửi mn, “Thằng nhãi này, ăn vạ phải không!”

Thập Dương không để ý đến hắn ta, khóc nước mắt giàn giụa, càng khóc càng to hơn!

Nam Dực nhịn một lúc, cuối cùng, thật sự không chịu nổi nữa.

Tiếng vọng trong động rất lớn, tiếng khóc cứ chọc từng mũi nhọn vào tận ngực hắn, khó chịu muốn chết! Hắn ta bịt tai, lại xông ra ngoài, “Mn! Kiếp trước nợ ngươi rồi!”

Nam Dực vừa đi, Thập Dương im lặng ngay lập tức.

May mà cậu ấy mang theo túi càn khôn, lấy hết đồ vật quan trọng ra cho vào người, đổ ào một phát hết thịt trong nồi vào túi.

Sau đó đóng lại, cất kỹ.

Lúc Nam Dực ôm mấy bao tải rau, dưa, gia vị về, thấy Thập Dương mang vẻ mặt ngoan ngoãn, ngồi ngay ngay ngắn ngắn ở cửa đợi hắn ta.

Nam Dực nhìn thử, “Thịt đâu?”

Thập Dương nói: “Ăn rồi.” Nói xong còn ợ một cái, “Tôi nghĩ không thể cô phụ khổ tâm của đại ca như thế.

Thật ra ăn cũng ngon đấy, chỉ là hơi thiếu muối.”

Nam Dực nghe được, vẻ mặt hơi giãn ra, “Xem ra thằng nhãi nhà cậu còn biết hàng đấy.” Nói xong thì để bao tải xuống đất, dù sao thì sau này cũng có thể dùng đến.

Hắn ta vẫy tay, “Lại đây.” Thập Dương đi theo hắn vào chỗ sâu trong hang động, chỉ thấy Nam Dực nhấc đại đao lên, chém một phát lên vách, một đống Tinh lam thạch lớn rơi ra, chỉ tay, “Ăn!”

“Cái gì!” Thập Dương sợ ngây người, “Lại ăn!”

Nam Dực trừng mắt, “Ăn thịt rồi thì phải ăn đá! Cậu là bán sinh thú, sao có thể không ăn Tinh lam thạch! Không ăn thì sao mà lớn được!”

Thập Dương lầu bầu, “Tôi vẫn luôn không ăn mà cũng lớn thế này…..”

Nam Dực hét to, “Cái gì? Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, muốn có thân thể Li long thì phải ăn!”

Đại gia nhà ngươi! Chưa bao giờ Thập Dương căm hận chữ “Ăn” như ngày hôm nay.

Nhưng mà không có cách nào, vì kế lớn của chị gái.

Đợi sau khi thành công, nhất định cậu ấy phải bắt chị gái nấu một bữa thật ngon để bồi thường chính mình, ăn…..

Ài, vẫn là thôi đi.

Người nhà họ Bắc Cung này đều là chó dại phát rồ, thế mà lại ép người ta ăn chính mình, dưới bầu trời này làm gì có lý lẽ nào như thế.

Chẳng trách đời đời Thánh nữ đều cho cả nhà họ đội nón xanh! Đây là trời phạt! Thập Dương ân cần hỏi thăm toàn bộ tổ tông mười tám đời nhà Bắc Cung một lượt ở trong lòng.

Mặc dù Tinh lam thạch này cũng là do hoa sen màu lam trong hồ biến thành, nhưng so với ăn trực tiếp đống thịt nát mà hoa sen sinh ra kia thì vẫn tốt hơn nhiều, nhịn.

Thập Dương nhặt một mẩu đá vụn lên ném vào miệng.

Trước đây thấy Lý Viên Viên ăn đến vui vẻ, thật đúng là chưa thử qua là vị gì đâu.

Vốn tưởng là khó nuốt, thế mà đá này lại ngon ngoài ý muốn, vừa vào miệng đã tan thành khí nhập vào trong bụng, cảm thấy sảng khoái.

Lúc này thì không cần Nam Dực giục nữa, tự cậu ấy ăn sạch đống đá kia một cách thành thật..