Giám Ngục Của Cậu

Chương 6

Bóng tối bao trùm lấy cậu, cậu như cảnh khuyển * mất đi khứu giác, có tiếng người chết kêu gào, có người yêu thích máu tươi.

* Cảnh khuyển là chó được huấn luyện đặc biệt để hỗ trợ trong công việc của cảnh sát, chẳng hạn như tìm kiếm ma túy và chất nổ, tìm kiếm những người bị mất tích, tìm kiếm bằng chứng hiện trường vụ án, và bảo vệ những người điều khiển chúng

Cậu mơ màng tỉnh lại, lúc này đã là xế chiều, mặt trời đỏ như nhuốm màu máu tươi, cậu tỉnh dậy trên đùi của Clarance, đôi mắt chán ghét nhìn khung cảnh ngoài cửa xe.

Cậu bị Clarance cưỡng ép nhét vào một chiếc xe màu đen đậu ven đường, dường như chiếc xe kia đã đợi ở đó khá lâu.

Clarance nâng mặt cậu, đôi mắt xanh trong ngây ngô nhìn cậu, Clarance hôn nhẹ lên mũi cậu, ôm cậu vào lòng, ánh nắng mặt trời màu đỏ soi rọi vào đôi mắt hắn mang đến một cảm giác đẹp đến rung động lòng người.

Cậu không có tâm tình để thưởng thức cảnh đẹp trước mắt nên quay đầu sang chỗ khác, cậu không biết Clarance sẽ đưa mình đến đâu.

Chiếc xe di chuyển nhanh chóng, đang lúc ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài thay đổi, cậu nhìn thấy một gương mặt quen thuộc liền kinh sợ tránh khỏi Clarance.

Thủ đô nước M rộng lớn, những con đường nơi đây có đủ muôn hình vạn trạng, không thể biết được chúng dẫn tới đâu, chỉ chốc lát sau, chiếc xe quẹo qua một khúc cua, người kia biến mất nơi ngã rẻ.

A Bắc...Cậu nắm chặt tay, sắc thái lộ vẻ tái nhợt.

Clarance giận dỗi dán lên mặt cậu, hắn híp mắt, nắm tay cậu lên để mười ngón tay của cả hai đan vào nhau, giọng oán trách nói "Cục cưng, em phải tin tưởng vào mị lực của mình, em quả thật cứ như thuốc phiện vậy đó, nên em phải biết nếu em dám nhìn lũ chuột cống bẩn thỉu đó, anh sẽ nổi điên mà phá hủy nó..."

Cậu bình tĩnh nhìn Clarance, nghĩ đến A Bắc, cậu đã sớm trả lại hết những thứ mình nợ A Bắc. Lòng cậu thoáng buông lỏng, không để ý đến cái người điên này, quan sát nét mặt tươi cười của người dân bên ngoài, dường như đã qua một đời, cậu rõ ràng chỉ cách bọn họ một lớp thủy tinh, nhưng lại như cách muôn nghìn núi sông.

Clarance vùi đầu vào cổ cậu, cậu có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Clarance, có thể cảm nhận được cảm giác dinh dính khi đầu lưỡi dán vào cổ.

Người đàn ông vươn đầu lưỡi liếm cậu, cảm xúc nóng ấm khiến cạu phải đưa tay ra bóp lấy cổ của Clarance. Nói đạo lý với biến thái cũng vô dụng, chỉ có thể cứng rắn.

Clarance không những không để ý đến cái cổ bị nắm mà càng lúc càng giữ chặt tay, hắn nhếch môi cười: "Bảo bối ngoan, dùng sức, đúng, dùng sức chút nữa."

Đầu ngón tay cảm nhận được mạch đập đang nhảy lên của người nọ, nhìn gương mặt ửng hồng cũng như biểu tình đắm chìm của hắn, cậu lạnh mặt vỗ vào đầu Clarance, cũng không sợ đánh người nọ thành đồ ngốc.

Tài xế đằng trước mặc một bộ tây trang màu đen, nhìn như xã hội đen trong tiểu thuyết, cậu suy nghĩ đến việc mình từng phải vào ngục giam như trong mấy bộ truyện, vậy thì gặp phải xã hội đen cũng không phải chuyện kỳ quái gì.

...

Cậu tiến vào một ngôi biệt thự.

Nhìn căn phòng rộng lớn tráng lệ trước mắt, chiếc giường ở giữa phòng có thể chứa cùng lúc bốn năm người, cậu quay đầu về phía người đàn ông đang bừng bừng hứng thú, cậu tiến lên trước.

Mới đi được mấy bước đã bị kéo lại, Clarance híp mắt cười hỏi cậu muốn đi đâu.

Thật ra bản thân cậu cũng không biết, cậu rất mê mang, Clarance không được tính là có quan hệ với cậu, hai người họ cũng không quen biết, thế nhưng cậu vẫn không thể hiểu nổi sự yêu thích của Clarance dành cho mình.

"Đi đâu cũng không quan trọng." Cậu bình tĩnh trả lời Clarance, lang thang đầu đường cũng tốt, chết ở một nơi nào đó hoặc là giữa đường bị bắt về cũng tốt, cậu vô cùng mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi...

Clarance ôm cậu lên giường, hắn cũng nằm xuống, ôm cậu vào lòng, thành thạo vỗ nhẹ lưng cậu, miệng ngân nga một bài ca dao bằng tiếng Pháp lãng mạn.

Bài hát nói về một thi sĩ lang thang trên đường, nói rằng năm đó hắn yêu cô gái Gypsy.

...

Sau đó cậu vẫn đi, nói chính xác là bị người bắt đi.

Sau khi cậu và Clarance trở về nước M, Clarance dường như vô cùng bận rộn nhưng mỗi bữa tối người nọ vẫn sẽ trở về. Mặc dù cậu không muốn Clarance trở về.

Xung quanh biệt thự đứng đầy người, cậu không ra được, loại cảm giác này khiến cậu cảm thấy bản thân cứ như kim ốc tàng kiều (1).

(1): Kim ốc tàng kiều" dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.

Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở.

Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm. Vì vậy, kim ốc tàng kiều dù là hình ảnh lộng lẫy nhưng lại mang ý nghĩa bi thương, cô độc.

Clarance sợ cậu buồn chán nên mua cho cậu rất nhiều sách, cậu đã từng ở trong ngục giam nên biết rõ dù có nhiều sách hơn nữa cũng không cứu được mình.

Cậu đi lại trên hành lang, đối diện có một người đàn ông mặc âu phục đi tới, cậu không để tâm đến hắn, cho rằng hắn là người Clarance phái tới canh chừng cậu, người đàn ông thừa dịp áp sát, đưa cho cậu một viên thuốc, cậu thuận tay nhận lấy, lúc nhìn lên thì người đàn ông đã rời đi.

Cậu mở mắt nhìn, cậu nhận ra thứ này, là thuốc mới được nghiên cứu gần đây, chỉ cần một viên sẽ khiến tứ chi con người trở nên bủn rủn, bao gồm cả tri giác, mắt tuy có thể nhìn nhưng không thể động đậy. Cậu cất nó đi, không quan tâm rốt cuộc ý của đối phương là tốt hay xấu.

Hiện tại cậu có thể thông qua tivi để biết được tin tức bên ngoài.

Đến lúc trên màn hình xuất hiện người quen, cậu kinh ngạc vì nội tâm của mình bình tĩnh như con mồi đã chết đối mặt với người thợ săn đang cầm súng.

Hơn một tháng không gặp, A Bắc tựa như càng trưởng thành hơn, ở trước màn ảnh thành thảo đối diện với phỏng vấn của ký giả, gương mặt tươi cười.

"Xin hỏi, bản thân ngài Tạ là cổ đông lớn nhất của xí nghiệp K, đối với kế hoạch của công ty có ý kiến gì."

"Xin hỏi, ngài Tạ và thiên kiêm tiểu thư xí nghiệp D sắp kết hôn, cảm giác của ngài với cô ấy như thế nào..."

"Tôi muốn hỏi, người ngoài đều nói ngài Tạ và D thị kết thông gia đều chỉ vì lợi ích, xin hỏi tình huống có thật là vậy hay không?"

...

Đối mặt với những vấn đề này, A Bắc dường như có chút lực bất tòng tâm, vì cậu nhìn thấy mồ hôi rơi trên trán A Bắc.

"Lời đồn bên ngoài cũng chỉ là lời đồn, mọi người đều biết người yêu tôi đã mang thai, những vấn đề này đại khái không cần phải trả lời."

...

Cậu ngẩn ra, mang thai.

Cậu trầm tư, ngay cả khi Clarance đứng sau lưng cậu cậu cũng không biết. Cậu đột nhiên cảm giác thấy nguy hiểm, xoay người đối diện với đôi con ngươi màu xanh của Clarance.

Clarance nhấp một ngụm nước trên bàn, "Mùi vị của bảo bối..."

"Anh làm gì..." Cậu còn chưa nói hết liền bị Clarance bắt lấy môi dùng sức mút vào, cuống họng dần trở nên khô khốc. Hôm nay Clarance phá lệ mà nóng nảy, cậu tỉnh táo suy nghĩ.

Cậu cắn Clarance một cái, hy vọng việc này có thể khiến người đang mất không chết bình tĩnh lại, nhưng Clarance nếm được mùi máu tươi lại càng điên cuồng hơn.

Cậu vừa bị Clarance ôm vừa bị ép hôn môi hắn, đến khi cậu liếc mắt nhìn thấy giường, sắc mặt đã có chút trắng bệch.

Cậu dùng tay đánh vào lưng Clarance, Clarance buông cậu ra. Thay thành những nụ hôn nhỏ vụn, miệng hắn lầm bầm: "Anh đã nói rồi...Bảo bối không nghe...Thượng Đế biết em có sức dụ dỗ bao lớn đối với anh, em nên làm một yêu tinh xinh đẹp, bị anh nắm trong tay."

Clarance nhanh chóng cởi quần áo cậu, bắt đầu chinh phạt vùng đất thuộc về mình, cậu có thể cảm nhận được thân thể nóng bỏng của Clarance.

Mẹ nó, trong lòng cậu mắng một câu, vung tay tát Clarance.

"Clarance, anh có tỉnh táo không?!" Clarance dừng lại hành vi chinh phạt của mình.

Cậu đối diện với đôi mắt xanh biếc của Clarance, Clarance cười lớn, nắm hai tay cậu đè lên giường: "Cục cưng, em phải trả giá cho hành động của mình, hiện tại phải ----- lấy lòng anh..."

Hết chương 6.