Giao Ước Tử Thần

Chương 20: Thiên triệu, giả mà như thật(2)

Một cột sáng đâm thẳng từ bầu trời xuống nhân gian, khắp nơi chỉ còn lại bóng tối, mọi thứ dường như muốn tôn lên vẻ tráng lệ của thiên tượng trên bầu trời.

"Thiên triệu, bảo vật xuất thế..." Tu sĩ, quỷ vật, phàm nhân, yêu thú. Không chỉ những kẻ có pháp lực mà ngay cả những người bình thường cũng có thể nhìn thấy hiện tượng này. Quá hoành tráng, quá mĩ lệ... dường như không có một câu chữ nào phù hợp để miêu tả về sự hùng vĩ của nó.

Một cột sáng có chu vi gần 5 mét, sáng rực, thỉnh thoảng còn phát ra vô số âm thanh hỗn loạn. Tiếng voi rống, sư tử gầm, khổng tước phát ra những tiếng tiêm minh chói tai...

Cột sáng cứ sừng sững trên trời cao hơn một giờ đồng hồ thì bất ngờ có chút vặn vẹo. Hào quang từ từ thu liễm thế nhưng bán kinh của nó lại tăng lên một cách đáng kể. Trước kia chỉ khoảng 5 mét, lúc này đây diện tích che phủ đã lên tới 40, 50 mét.

Hào quang tản ra, lúc này đây người ta có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng của cột sáng đó. Nhìn từ khoảng cách xa có thể nhận thấy nó gồm ba lớp.

Lớp ngoài cùng gồm vô số hạt ánh sáng màu xanh nhạt cấu tạo thành. Chúng điên cuồng chuyển động theo một quỹ tích nhất định, lúc lên, lúc xuống, nếu không phải người có kiến thức trận pháp cao siêu thì đừng hòng nhìn ra được.

Lớp tiếp theo có màu đỏ, xa xa còn ngửi được một thứ mùi vị gì đó, có lẽ giống với huyết tinh. Lớp này khá mỏng, nhưng đặc biệt ở chỗ nó có hình dáng giộng một bông hoa, một bông hoa 5 cánh.

Lớp tiếp theo hơi có chút đặc biệt, nó là tập hợp bởi vô số các kí tự. Những kí tự này vừa giống chữ viết, vừa giống hình vẽ, nhìn chung nó không giống bất cứ loại ngôn ngữ nào thế giới này đã từng biết.

Những kí tự này sản sinh liên tục, chúng nhanh chóng xuyên qua hai lớp ánh sáng bên ngoài và thoát ra. Khi vừa thoát ra, những kí tự này liền hóa thành một thứ ánh sáng có màu vàng nhạt, chúng tụ tập lại một chỗ, tạo thành một dải ánh sáng nhu hòa bay lên trên cao rồi lại hạ xuống. Những dải ánh sáng màu vàng kim ấy cứ di chuyển được vài vòng liền phát ra ánh sáng chói mắt. Chúng xác định phương hướng rồi bắn đi với một vận tốc siêu nhanh. Nơi nào dải ánh sáng đi qua đều phát ra những âm thanh "rít, rít" chói tai.

Không khí vừa rồi còn mang chút lạnh thì giờ đây bỗng trở lên nóng bừng, không khác gì một buổi trưa nắng hè. Những ai chứng kiến cảnh này không tự chủ được mà thầm vuốt mồ hôi mấy lần.

Tất cả đều rực rỡ, ai cũng có thể nhìn thấy. Nhưng chính vì nó quá hùng vĩ, nên gần như chẳng ai nhìn thấy có một thân thể nhỏ bé đang phiêu phù giữa không trung.

Kẻ đang lơ lửng đó không ai khác chính là Dương Tuấn, hắn lúc này đã tỉnh táo trở lại. Tuy nhiên có vẻ như hắn đang phải chịu một sự tra tấn vô cùng khủng bố. Nhớ lại lần trước cơ thể hắn nổi lên vô số cục u thì bây giờ còn kinh khủng hơn thế rất nhiều. Thân hình Tuấn cứ phình lên rồi lại xẹp xuống. Lúc thì giống như một cái thùng phi, lúc thì khô quắt dường như chỉ còn lại bộ xương, quỷ dị đến mức con người bình thường không thể nào tưởng tượng nổi.

Mắt, mũi, tai, miệng, tất cả đều rỉ máu. Đôi đồng tử từ đen biến thành màu đỏ, giống một ngọn lửa đang bốc cháy.

Quần áo trên người Tuấn vốn còn lạnh lặn thì lúc này đây đã rách đến mức sắp rớt ra ngoài. Quả nhiên chỉ chưa đầy một phút sau nó đã bị thứ ánh sáng phát ra từ trung tâm tòa pháp trận thiêu hủy.

Cách tòa pháp trận gần 200 mét. Một dải độn quang đang bay với vận tốc siêu thanh chợt dừng lại, quang hoa thu liễm, một người đàn ông trung niên khoảng 30 tuổi từ từ hiện ra. Người đàn ông này không ai khác chính là tên đệ tử ngoại môn họ Lý. Khác ở chỗ lúc này khuôn mặt hắn già dặn hơn một chút, còn về trang phục, đầu tóc thì không có gì thay đổi. Gã ta vừa dừng độn quang liền lập tức vung một cánh tay vào không trung, tay còn lại vỗ vào túi trữ vật bên hông. Tức thì một dải ánh sáng màu trắng bay ra, dải ánh sáng như có linh tính, từ từ ổn định lại, phiêu phù cách thân hình gã sư huynh họ Lý gần 1 mét. Hào quang chợt tắt, dải ánh sáng biến thành một chiếc kính nhỏ.

Chiếc kinh vừa hiện ra, trên môi gã sư huynh họ Lý liền nở một nụ cười mỉm, hai tay hắn đan vào nhau, đánh ra vài thủ ấn kì quái. Chiếc kính bỗng dưng phát ra một thứ ánh sáng chói mắt, độ lớn cũng tăng lên vài vòng. Vài giây sau chiếc kính ấy mới ổn định trở lại, ánh sáng chói mắt từ từ tản đi, từ mặt gương xuất hiện một khung cảnh khá hoành tráng. Nếu nhìn không nhầm thì đây là trung tâm của tòa pháp trận.

- Ồ! Tại sao thiên triệu này có chút giống trận pháp nhỉ? Chẳng nhẽ bảo vật xuất thế có liên quan tới trận pháp sao?

Hắn có chút bất ngờ, nhưng ngay lập tức lại nở một nụ cười thật tươi.

"Xoảng... Phụt..."

Tên sư huynh họ Lý còn đang mỉm cười thì bất ngờ chiếc kính vỡ nát, mà chiếc kính này vốn có liên hệ với tâm thức của hắn nên hắn cũng phải chịu thương tổn không ít.

- Không ổn! Bên trong có thứ gì đó rất lạ.

Hắn vội vàng thu lại tâm thức, lùi lại hơn 50 mét, sợ hãi nhìn cột sáng trước mắt. Chiếc kính kia của hắn tuy chỉ là một kiện pháp bảo hạ phẩm, nhưng dù hạ phẩm nó cũng là pháp bảo. Nó không phải đồ mà đống "Linh khí" thấp kém có thể so sánh được. Nên nhớ 3/4 tu sĩ có tu vi Tâm Liên còn chưa có pháp bảo để dùng nha. Trong khắp tu tiên giới Nam Việt người sở hữu tài liệu chế luyện pháp bảo có thể nói là đếm không hết mười đầu ngón tay đâu. Cũng vì pháp bảo quá quý hiếm nên giá trị của nó là vô cùng xa xỉ. Xa xỉ tới mức gia tài của một tu sĩ Ảo Ảnh kỳ chưa chắc đã đủ để kiếm được một món đâu.

Lại nhắc tới kiện Thiên Linh kính vừa vỡ nát kia, tuy nó không phải đồ của hắn nhưng có được nó y đã phải tốn bao nhiêu tâm kế mới có thể lấy được, mà người này chính là chú ruột của hắn nha. Tuy không thể dùng nó làm "pháp bảo liền tâm" nhưng qua hơn trăm năm luyện hóa hắn đã có thể dùng 8/10 uy lực trong nó. Nhưng giờ thì sao đây? Chỉ vì tra xét một chút mà bị nổ tung, đây chẳng phải muốn lấy mạng hắn hay sao chứ?

Lý sư huynh vừa sợ, vừa giân, đứng ở một bên với cái nhìn không cam lòng.

- Vị đạo hữu này! Ngươi ẩn núp trong tông môn ta lâu như vậy, chắc lúc này nên cho chúng ta một lời giải thích thỏa đáng chứ nhỉ?

Tên Lý sư huynh còn đang xót ruột thì bất chợt một đạo truyền âm đập vào thức hải của hắn. Cũng may hắn không phải tu sĩ tầm thường nên những lời này không có mấy sức uy hiếp với hắn.

- Nam đạo hữu! không ngờ ngài cũng đã vượt qua chướng ngại Ảo Ảnh...