Giao Ước Tử Thần

Chương 38: Phong khùng

Ngày 20 tháng 6 năm 938 tại một thế giới nào đó thuộc nhân giới. Đó là ngày mà cả nhân loại nhớ mãi. Sợ hãi, tủi nhục, hoang mang... Tựa như đám gia súc bị giam cầm trong chiếc cũi, từ từ lớn lên rồi chờ bị ăn thịt...

Kể từ đó đến nay cũng đã gần 300 năm.

- Phong khùng! Phong khùng kìa tụi mày ơi chạy mau kẻo bị hắn đánh bây giờ...

Đám trẻ con trong thôn vốn đang chơi trò trốn tìm thì thình lình phía bờ suối xuất hiện một thân ảnh siêu vẹo đi về phía chúng. Tất cả liền kinh hãi toán loạn bỏ chạy. Ở cái thôn nghèo này, ai chẳng biết kẻ đó là ai kia chứ. Hắn tên Hoàng Nguyên Phong, bố hắn tên Hoàng Văn Đình và mẹ là Vũ Thị Thu Hà.

Cái biệt danh Phong khùng hay Phong điên cũng chẳng phải khi sinh ra đã có. Thực ra hắn cũng sinh ra và lớn lên giống với bao đứa trẻ khác, có cha, có mẹ. Nguyên Phong rất thông minh, ba tuổi đã biết viết chữ, bốn tuổi tinh thông thơ ca, lên năm tuổi bắt đầu biết bái sư luyện võ thuật, không những ở cái xóm nghèo này, ngay cả những vùng lân cận ai ai cũng biết đến hắn. Cái tên hắn được mọi người nhắc tới như một thiên tài.

Cái tên Phong khùng chắc sẽ chẳng gắn với hắn nếu không xảy ra một vài biến cố lớn.

Mọi chuyện có lẽ phải kể từ năm 938. Trước cái ngày định mệnh 20 tháng 6, loài người vẫn còn chung sống với nhau vô cùng yên bình, vô lo, vô nghĩ. Trẻ con thì tới trường, tới lớp, người lớn thì làm việc nơi công xưởng, ruộng nương.

Rồi cái ngày định mệnh ấy ập tới. Loài người bỗng dưng gặp một thiên địch cực kỳ đáng sợ, bọn chúng vô cùng to lớn và tàn bạo. Cũng không ai biết chúng đến từ đâu, vì sao lại nhắm vào con người, chỉ biết rằng chúng không hề để ý tới các loài động vật khác.

Bọn chúng vô cùng to lớn, có con cao tới gần 20 mét, con nhỏ nhất cũng cao tới hơn 10 mét. Bọn chúng có hình dáng gần giống với con người, điểm khác biệt là chúng có hai cái đầu và bốn cánh tay. Với hình thể cùng sức mạnh to lớn chúng cứ thế một đường càn quét nhân loại. Điểm yếu của đám quái vật này không phải ở đầu, cũng chẳng phải ở tim. Dù có chặt đầu, chém đôi người chúng chúng vẫn có thể tái sinh. Sinh mạng của chúng chẳng khác gì loài đỉa, vô cùng dai dẳng. Hơn trăm năm sống trong sự đuổi giết của chúng, dân số loài người càng ngày càng co cụm. Chỉ một đoạn thời gian ngắn ngủi, loài người chỉ còn vỏn vẹn gần 1 tỷ dân.

Tình hình cấp bách, cuối cùng nhân loại cũng tụ tập nhau lại, xây năm vòng thành cao hơn 70 mét. Vòng tường thành ngoài cùng có tên Vĩnh Phúc, vòng thứ hai có tên Nam Ninh, vòng thứ ba có tên Hải Đường, vòng thứ tư tên Hội An, vòng thứ năm có tên Hồ Trung. Năm vòng tường thành cũng tương ứng với năm thành phố. Cũng là 5 bức tường phòng thủ kiên cố nhất của nhân loại. Những người cầm quyền sống ở khu trung tâm, thủ đô Hồ Trung. Tường thành được xây khá nhanh, hơn nữa lại được trang bị rất nhiều loại vũ khí lợi hại nên đã phần nào đẩy lùi được đám quái vật này.

Loài người tưởng rằng đã có thể thoát khỏi sự khống chế của chúng, nhưng một vấn đề vô cùng nan giải khác lại xảy ra "thiếu muối". Lúc làm đoạn tường thành các nhà thiết kế cũng đã nghĩ tới việc chừa lỗ hổng nối ra biển, nhưng mọi ý tưởng của họ đều không thể thực hiện. Đám quái vật kia không những giỏi đi trên bộ lại còn bơi lội rất giỏi.

Không thể mạo hiểm xây tường thành lấn ra biển, nhân loại đành co cụm tại các vùng đồng bằng, núi cao.

Thiếu muối trầm trọng, con người ngày càng mắc nhiều bệnh. Chỉ trong 2 năm ngắn ngủi một nửa dân số thế giới lại biến mất trong bệnh dịch.

Sau nhiều lần họp bàn, thảo luận, cuối cùng những nhà cầm quyền cũng đưa ra quyết sách "phái người ra biển thu thập muối"

Tuy biết rằng đi ra khỏi thành chắc chắn sẽ gặp vô vàn nguy hiểm, nhưng ở trong thành mãi kết cục cũng chẳng khá hơn.

Mỗi một tháng quan viên ở 4 cửa Đông, Tây, Nam, Bắc lại tuyển ra 5 người khỏe mạnh, giỏi võ thực hiện nhiệm vụ cao cả này.

Chuyến đi đầu tiên tuy thành công nhưng số người có thể quay lại cũng chỉ có 2 người mà thôi.

Chuyến đi tiếp lượng người trở lại là bằng không. Cứ thế, cứ thế số lần họ xuất thành càng tăng lên, tuy lượng muối mang về miễn cưỡng có thể đảm bảo cuộc sống nhưng không tuần nào mà không có người hi sinh.

14 năm trước, bố Phong vì tham gia nhiệm vụ này nên đã bỏ mạng trong miệng quái vật. Đồng đội của ông chỉ có thể mang về cho mẹ con hắn duy nhất bàn chân phải.

Năm đó Phong cũng chỉ vừa nên 4 tuổi, tuy được mệnh danh là thiên tài nhưng thực ra hắn vẫn rất ngây ngô, chưa hiểu biết được bao nhiêu.

Rồi 10 năm sau trong một lần tình cờ đi lạc vào khu rừng nhỏ ở phía Đông ngôi thành Phong đã nhặt được một thanh kiếm rất đẹp. Bao kiếm được làm hoàn toàn bằng vàng dòng, trên đó khắc vô số văn tự lạ hoắc mà ngay cả Phong cũng chẳng thể hiểu rõ. Ngoài ra bao kiếm còn đính vài viên đá hình dáng kì lạ, có đỏ, có vàng, có xanh... Phong vừa cầm vào thanh kiếm liền cảm thấy vô cùng yêu thích. Rút lưỡi kiếm ra Phong lại càng cảm thấy thích thú hơn, thanh kiếm tưởng nặng nhưng lại nhẹ vô cùng. Phong cũng không biết nó được làm từ vật liệu gì, chỉ thấy thấy nó rất cứng rắn, rắn đến mức có thể xẻ ngang cả một thân cổ thụ to lớn.

Có cây kiếm trong tay, một ý nghĩ điên khùng bỗng hiện lên trong đầu hắn "bước ra ngoài"

Với một thiếu niên tuổi vừa tròn 14, Phong hiển nhiên chẳng nghĩ tới hậu quả gì sẽ xảy ra. Quả thực võ công của hắn rất cao, nhưng lớp người đi trước cũng không thiếu nhân tài. Việc hắn xông ra khỏi thành cuối cùng cũng rơi vào tai mẹ hắn. Khi nghe được tin đó, mẹ hắn như phát cuồng, vừa chạy vừa khóc lao ra thành tìm con. Lúc bà tìm thấy Phong thì cũng là lúc hắn đang đối mặt với một con quái vật cao hơn 10 mét. Nói trắng ra đây là cuộc đọ sức giữa người khổng lồ và một chú lùn. Chênh lệch sức mạnh, thân hình dù Phong cố hết sức cũng chẳng thể thoát khỏi sự truy đuổi của nó.

Thân thể Phong lúc đó bị đánh cho tơi tả, hắn cố gắng lắm cũng chỉ gây được một chút thương tích ngoài da cho con quái vật. Cây kiếm hắn yêu thích cũng bị nó nuốt vào bụng. Trong sự tuyệt vọng, cuối cùng Phong cũng biết mình khờ dại thế nào.

Bàn tay to lớn của tên quái vật tóm lấy hắn, cái miệng đầy răng sắc nhọn há ra chỉ trực nuốt gọn hắn vào trong bụng.

Sợ hãi, tuyệt vọng hắn chỉ có thể nói những tiếng đừng mà... đừng mà... Nhưng hắn có kêu gào khản giọng cũng vô ích, thân hình hắn cách cái miệng của con quái vật ngày một gần hơn.

Một mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi, Phong sợ đến phát ngất thầm nghĩ cái mạng như vậy coi như xong.

Nhưng đúng lúc này cái miệng còn lại của con quái vật lại rống lên từng đợt thảm thiết, nó quay phắt lại đằng sau, cánh tay điên loạn vung từng quyền xuống mặt đất.

Có chút bất ngờ, nhưng Phong hiểu đây chính là cơ hội để mình thoát chết. Hắn dùng hết sức bình sinh cố gắng dãy khỏi bàn tay con quái vật. Cũng chẳng biết có phải con quái vật chủ quan hay không, Phong ấy vậy mà đã thoát được.

Chân vừa tiếp đất, Phong liền cắm đầu cắm cổ chạy như bay về phía cổng thành.

"Khoan, vậy chuyện gì đã xảy ra với con quái vật?" Phong như sực tỉnh, vội vàng quay đầu lại.

Chết lặng, sợ hãi, uất hận, đau đớn... Bao nhiêu cảm xúc giống như cơn lũ tràn về. Phía trước kia, vẫn là con quái vật to lớn ấy, vẫn vẻ đáng sợ ấy, một cánh tay của nó vẫn còn cầm theo vật gì đó đang cố sức cựa quậy.

- Không...

Phong gầm lên một tiếng ai oán, bởi hắn có thể nhận ra, thứ mà bàn tay con quái vật đang cầm chính là một con người. Mà người đó không phải ai khác chính là mẹ hắn.

- Chạy đi con! Đừng lo cho mẹ... mau lên...

Hai hàng nước mắt của người phụ nữ năn dài trên gò má, cắn răng nói một câu.

"Ực" Cái miệng to lớn cùng với những chiếc răng nanh lởm chởm không tốn quá 2 giây đã nuốt mẹ hắn xuống bụng.

- Giết! Giết! Tao sẽ giết, giết hết, giết hết...

Phong gầm lên từng tiếng thảm thiết rồi gục xuống nền đất vì kiệt sức.

Hai ngày sau. Phong tỉnh lại, trước mặt hắn là vài gã lính canh thành. Mấy gã lính canh thấy hắn tỉnh lại liền lập tức truy hỏi rối rít. Nhưng mặc cho bọn họ hỏi gì Phong cũng chỉ nói một câu "Giết"

Kể từ đó Phong giống như người điên, đi đến đâu cũng nói "Giết". Khoảng cách từ một thiên tài biến thành thằng khùng âu cũng chẳng mất bao nhiêu xa.

Đã thành thói quen, mỗi chiều, cứ vào lúc chạng vạng tối thì Phong mới chở về cái xóm nghèo này. Hắn bước từng bước ngật ngưỡng trên con đường khẳng khiu, luồn qua cái xóm chợ của đám người ngụ cư. Sở dĩ được gọi là ngụ cư, đơn giản vì người dân ở đây không phải người bản địa.

Hắn vừa đi vừa thét lên từng tiếng "giết... giết", hai con mắt híp lại ngó nghiêng như muốn tìm thứ gì đó. Không thấy ai lởn vởn xung quanh, hắn đâm ra bực dọc, cầm những viên đá lớn ném bùm bụp vào vách nhà dân sống xung quanh.

Vẫn không có ai đi ra, đơn giản bọn họ không hơi sức đâu đi chấp lời với thằng khùng như hắn.

Phong hừ một tiếng, đôi chân gầy guộc lại tiếp tục bước đi. Nơi hắn trú ngụ là một căn chòi lá cách nơi này chừng 20 mét gì đó. Đi được vài bước, hắn chợt nhớ ra thứ gì đó liền ngừng lại, thò tay vào trong chiếc áo rách nát. Thì ra hắn giấu một bình rượu bên trong.

- Ha ha... Tao sẽ giết, giết hết lũ chúng mày, giết hết...

Vẫn cái điệu cười ấy, vẫn cái kiểu đi đứng xiêu xiêu vẹo vẹo ấy, thân ảnh hắn rất nhanh đã biến mất nơi cuối con đường.

Căn chòi lá của hắn nằm ở bên một con sông nhỏ, nói là sông có vẻ hơi quá, gọi là mương thì thích hợp hơn.

Căn chòi đã cũ lắm rồi, ngày nắng còn đỡ, cứ mỗi khi mưa xuống y rằng sẽ dột. Mà dột ở đây không phải dột một hai chỗ, mà gần như chỗ nào cũng dột. Hơn nữa mỗi khi hắn đi vào còn vang lên những tiếng răng rắc như kiểu sắp không gượng được nữa.

"Ùm... rầm... rầm..." Cũng không biết có phải số Phong quá đen hay không, hôm nay khi hắn vừa bước vào căn chòi nó lại sụp thật.

Phong biết bơi, thậm chí bơi rất giỏi. Chỉ trong chốc lát hắn đã bơi về phía bãi bồi gần đó, thở ra một hơi yếu nhược rồi thiếp đi lúc nào không hay.