Giấu Xuân

Chương 1

“Tháng tư khắp chốn hương tàn, mà chùa trên núi đào tràn nở hoa.” (bản dịch của Nguyen gia Dinh)

Ngoại ô phía Bắc kinh thành hoa đào nở rộ trên chùa Chiêu Hóa, điều này càng khiến cho ngôi chùa trong núi sâu này chẳng khác nào chốn thần tiên ở hạ giới, người nghe tiếng tăm đến đây ngắm hoa có thể nói là từng đợt này đến đợt khác, khiến cho cửa Phật thanh tịnh nơi đây náo nhiệt hơn mấy phần.

Mùi hoa đào thoang thoảng ngập tràn liên miên, A Bảo chớp mắt nhìn cảnh sắc trước mặt, đáy mắt nàng có vui mừng cũng có ngạc nhiên, nhất thời cũng bất chấp chờ đợi nha hoàn vừa mới đi khỏi trở về, tự nàng đi vào rừng đào của chùa Chiêu Hóa.

Rừng đào rất lớn, A Bảo thả chậm bước chân cứ đi cứ đi mãi, nàng nhìn xung quanh, lọt vào tầm mắt đều là màu hoa đào, ngay cả lối đi giữa những cây đào cũng giống hệt nhau.

Trong đôi mắt hạnh của A Bảo hiện lên ánh nước, nghi hoặc và sợ hãi dâng trào.

Mẫu thân đâu rồi?

Không biết đường trở về cũng chẳng nhìn thấy người đi ngang qua, A Bảo tìm một cây đào gần nhất ngồi xổm xuống, nàng ôm đầu gối của mình, ánh mắt băn khoăn nhìn khắp nơi như là đang tìm gì đó.

Mẫu thân đã từng nói không tìm thấy đường về thì ở tại chỗ, mẫu thân sẽ đến tìm nàng!

A Bảo cắn nhẹ môi dưới, nàng đột nhiên quay đầu nhìn sang phía bên phải.

Hồi nãy bên kia hình như có động tĩnh gì đó?

Có cần đi qua xem thử không?

Lỡ như lại đi lạc nữa thì phải làm sao?

Cuối cùng lòng hiếu kỳ chiến thắng sợ hãi, A Bảo đứng lên thả nhẹ bước chân hướng về nơi vừa truyền ra âm thanh.

Trong mùi hương hoa đào đột nhiên có thêm mùi khác, bước chân A Bảo khựng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt trắng bệch.

Mùi kia rất giống mùi máu!

A Bảo mơ hồ cảm thấy sự hiếu kỳ của mình hình như gây phiền toái cho mình rồi, xuất phát từ cảm giác của động vật nhỏ đối với nguy hiểm nàng theo bản năng định chạy trốn, nhưng mà chưa đợi nàng sải bước ra thì một tiếng kêu cứu yếu ớt khiến nàng từ bỏ ý định chạy trốn.

A Bảo đi vòng qua hai cây đào, nàng liếc một cái liền trông thấy một người tựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi, trên người còn đổ máu, xiêm y trắng như tuyết dòng máu đỏ tươi, vẻ hồng hào nhạt dần trên khuôn mặt của A Bảo.

Tuy rằng ý thức của Ôn Yến đã bắt đầu rời rạc, nhưng hắn vẫn nhìn thấy tiểu nha đầu rụt đầu ở cách đó không xa, tay hắn hơi động đậy, cố gắng lên tiếng: “Cứu, cứu ta…”

A Bảo đi tới trước mặt Ôn Yến, nàng ngồi xổm xuống, đôi mắt hạnh long lanh nước nhìn vệt máu lớn trên lồng ngực hắn, nàng lại nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn tú của hắn bởi vì đau đớn mà trở nên tái xanh, lông mày nhíu lại, gần như cắn đứt môi dưới…

Khi Ôn Yến nhìn thấy tiểu cô nương cúi đầu, hắn còn tưởng rằng nàng muốn lấy đồ cầm máu cho mình, nhưng hắn nỗ lực mở hai mắt nhìn thì chỉ nhìn thấy tiểu cô nương đưa kẹo tới trước mặt mình… kẹo?

Nếu không phải bởi vì Ôn tiểu gia bị thương nặng đau đớn thì hắn nhất định nhảy dựng lên hỏi một câu, cô đang đùa với ta à?

A Bảo nghi hoặc nhìn dáng vẻ cắn răng chịu đựng của Ôn Yến, nàng cầm kẹo trong tay đưa tới trước mặt hắn.

Mẫu thân từng nói, bị đau ăn kẹo sẽ không đau nữa.

Ôn Yến gần như sắp bất tỉnh, nhìn thấy tiểu cô nương cố chấp đưa kẹo cho mình ăn, hắn đột nhiên nghĩ thông suốt, đôi mắt sáng lên.

Hay là đây là một viên thuốc trông giống như viên kẹo thực ra là dùng để cầm máu?

Sức lực trên người gần như cạn kiệt, Ôn Yến bất chấp tất cả, khó khăn vươn tay lên nhận lấy viên “thuốc” kia trong tay tiểu cô nương rồi nhét vào trong miệng.

Vừa vào miệng lập tức tan chảy, nhẹ nhàng trơn trượt, vị ngọt ngấy tràn ra trên đầu lưỡi, giờ thì Ôn Yến tin thứ này là kẹo.

Ôn tiểu gia không thích ăn kẹo nghĩ rằng nếu lúc này mình còn chút sực lực dư thừa, hắn nhất định sẽ đánh tiểu nha đầu này một trận.

Hắn hung tợn nhìn về phía A Bảo, lại phát hiện tiểu cô nương đang mở đôi mắt to long lanh nước nhìn mình chằm chằm, dáng vẻ của nàng muốn vô tội thì có bao nhiêu vô tội.

Ôn Yến hít một hơi thật sâu, dưới cái nhìn chăm chăm của A Bảo hắn cứng rắn nuốt vào viên kẹo kia, nhất thời cảm thấy vết thương của mình hình như càng nặng hơn, nhưng lại nhìn sang tiểu cô nương kia lại vẫn tỏ vẻ mơ hồ, Ôn Yến im lặng.

Cô nương này thoạt nhìn cũng sắp cập kê, nhưng nhìn sao cũng thấy khờ khạo, chẳng lẽ còn là một đứa ngốc?

Có lẽ viên kẹo kia khiến hắn khôi phục chút sức lực, Ôn Yến vươn tay tự điểm mấy huyệt đạo trên người mình, sau khi máu ngừng chảy, hắn nhịn đau ung dung đánh giá A Bảo.

Đôi mắt to long lanh nước, làn da mịn màng trắng nõn, bờ môi anh đào hồng hào, đây là một tiểu mỹ nhân, càng bởi vì sắc mặt mơ màng kia thêm mấy phần xinh đẹp mà hắn chưa bao giờ gặp. Ôn Yến liếm môi, nha đầu ngốc xinh đẹp này không biết từ đâu ra?

A Bảo nhìn chằm chằm Ôn Yến không chớp mắt, thấy hắn liếm môi nàng tưởng rằng hắn còn muốn ăn kẹo, bàn tay nhỏ bé của nàng che đậy hầu bao của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra chút bối rối nhưng mau chóng phục hồi vẻ ngây thơ, nàng đưa ra hầu bao, chớp mắt nhìn hắn.

Đây là toàn bộ kẹo của ta, thấy ngươi đáng thương nên cho ngươi ăn hết đó.

Ôn Yến sửng sốt một lúc.

Triều đại cởi mở, nếu cô gái có người mình thích thì sẽ tặng túi hương và hầu bao để bày tỏ tâm ý. Cô ngốc này thế mà cũng bạo dạn nhỉ? Xem ra sắc đẹp của hắn quả thật độc nhất vô nhị.

Ôn Yến có chút huênh hoang, không ngờ lại kéo căng vết thương, máu vừa ngừng lại chảy ra.

Khuôn mặt A Bảo lại trắng bệch, nghĩ rằng hắn quá kích động, nàng cảm thấy mình có lòng tốt lại làm hỏng chuyện thế là thu kẹo về. Nhưng chưa đợi nàng phản ứng lại thì hầu bao đựng kẹo đã bị người ta giành lấy rồi.

Nhìn thấy Ôn Yến tỏ vẻ nhe răng trợn mắt cầm lấy hầu bao, A Bảo nghiêng đầu trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Người này đổ máu cũng không kêu đau còn giành lấy hầu bao, chẳng lẽ hắn cũng mắc bệnh ngốc như mình?

“Ta đã nhận hầu bao của nàng, nàng nói chuyện với ta được không?”

Ôn Yến nắm lấy hầu bao biết được bên trong là kẹo, hắn biết trước đó mình suy nghĩ nhiều rồi, đột nhiên hơi rầu rĩ nên muốn A Bảo nói chuyện.

Vết thương trên người rất đau, đến nói chuyện với hắn để dời đi sự chú ý mới tốt. Nhưng mà cô nương ngồi xổm trước mặt lại chỉ chớp mắt nhìn hắn.

Ôn Yến: “…”

Đã ngốc rồi còn không biết nói ư?

Vết thương đau quá, không ai giúp cầm máu, không ai nói chuyện cùng dời đi sự chú ý, cảm giác như muốn chết đi!

“Tiểu thư!”

Từ xa truyền đến tiếng gọi của nha hoàn, đôi mắt A Bảo sáng lên.

Cô Cô tới tìm nàng rồi!

Lúc này A Bảo đứng dậy, nàng xoay người muốn rời khỏi trong sự chết lặng của Ôn Yến, đi được hai bước nàng lại vòng trở về, lấy một viên kẹo khác nằm trong lòng bàn tay nhét vào tay Ôn Yến.

Ta phải về nhà đây, viên kẹo cuối cùng cũng cho ngươi đó.

Đợi khi Ôn Yến lấy lại tinh thần thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của tiểu cô nương.

Ôn Yến nhìn kẹo trong lòng bàn tay, hắn cắn chặt răng, cô ngốc này thế mà còn định lén giấu một viên kẹo!

Không đúng…

Trọng điểm nên là cô ngốc kia không phải nên bảo nha hoàn của nàng tới cứu ta sao?

Ôn Yến chợt cảm thấy máu trào dâng, trước khi sắp ngất xỉu hắn rốt cuộc loáng thoáng nghe được âm thanh của tên thủ hạ không đáng tin cậy của mình.

Ôn tiểu gia cảm thấy mình sống không dễ dàng gì, hắn nắm chặt hầu bao và kẹo, rốt cuộc yên tâm hôn mê bất tỉnh.

Lời tác giả:

A Bảo: ăn kẹo của ta thì chính là người của ta rồi ~///////

Ôn Yến:????