Giới Thần

Chương 29: Thanh bang thành lập

1 đêm tu luyện qua nhanh, nơi ngục giam này tất nhiên sẽ không có tiếng gà gáy, nhưng tất cả 7 tên đệ tử lại hoàn toàn tống nhất mở mắt vào đúng 5h sáng

Đương nhiên, nếu đang ngủ mà bị 1 tô nước xối vào mặt mà vẫn không thức được thì coi như ngươi đã có vấn đề rồi

Sáng sớm thủy nguyên tố dồi dào, 7 người đồng tu luyện, 7 đại thiên phú hệ thủy vô tình bị kích phát. Nước từ thiên nhiên bị kéo lại gần hóa thành dạng sương rồi hóa thành nước ướt đẫm người.

Tu luyện dù say xưa đến mấy thì, thằng nhóc mỏng manh dưới đũng quần cũng không chịu nổi lạnh lẽo mà ngóc đầu dậy gọi chủ nhân.

Bản năng chào cờ buổi sáng của đàn ông chính là 1 cái đồng hồ báo thức tốt nhất thế giới mà

Tu luyện 1 đêm khiến tinh, khí, thần đều no đủ, quá trình tẩy tủy, thông mạch ban đầu đã khiến 7 con người này hoàn toàn lột xác về bản chất

Linh hồn lực mạnh hơn, tăng lên mức độ nhậy cảm và trí tuệ

Thân thể mạnh mẽ dẻo dai giúp tăng lên mức độ phản ứng và ngộ tính võ đạo

Chân khí tăng lên khiến cơ thể tràn đầy lực lượng, diệu dụng vô cùng

Thiên phú long tộc và ưu thế tiên nhân đã bước đầu kích phát. Khiến toàn thân như thoát khỏi cảm giác phàm trần

1 đêm tu luyện không những khiến cơ thể họ lột xác, mà ngay cả tư tưởng, suy nghĩ,tinh thần, cũng đồng thời lột xác

Những suy nghĩ lông bông bạo lực, thù hận trước kia đều không còn, chỉ còn lại sự tỉnh táo và sáng suốt

Suy nghĩ vớ vẩn về Thiên, không tin, hay nghi ngờ, thậm chí chút không cam lòng ..tất cả đều không còn. Còn lại chỉ có 1 thứ đó là

Sùng bái

Sùng bái như thần linh. Thậm chí còn tín ngưỡng Thiên còn hơn cả thần. Sự tín ngưỡng gần như mù quáng.

Đó là tác đụng nhỏ của việc trở thành tế bào phân thân, dù linh hồn không hề mất đi lý trí tự chủ, nhưng trong mắt họ, Thiên đã trở thành thần linh

Cảm nhận thấy cặp mắt sùng kính của 7 tên đệ tử cùng với 7 sợi tín ngưỡng mới hình thành.

Cái loại cảm giác mỗi thời khắc đều tiến bộ này làm Thiên cảm thấy sướng khoái tê dại.

"Uhm..dậy rồi ah"

"Thiên đại ca..." lời nói phát ra cũng có thêm sự thành kính và tôn trọng. Mỗi 1 câu phát ra đều sinh ra 1 luống tín nguyện lực mới

"Uhm..giờ tôi phân nhiệm vụ cho các anh đây"

Thế là 7 tên ngay ngắn ngồi trước mặt Thiên chăm chú nghe.

Chỉ cần có Thiên bên cạnh, dù hắn không làm gì thì vẫn liên tục thu được tín nguyện lực từ đám người này, không ngừng nghỉ, không đứt đoạn.

"Truyền thừa ấn ký mà tôi cho các anh hiện vẫn nằm ở trong đầu...cho nên chỉ cần tập trung vào nó,..có thể dễ dàng liên lạc cho tôi"

"Còn nữa, loại ấn ký này các anh còn có thể tách ra 1 phân thể y hệt để truyền cho người khác...cho nên từ bây giờ các anh sẽ có nhiệm vụ của mình" nói xong Thiên chờ dám người này tiêu hóa hết thông tin và thử nghiệm với truyền thừa ấn ký đó

"Dạ...đại ca nói tiếp đi"

"Uhm...nhiệm vụ đầu tiên" khí chất trên cơ thể Thiên phát ra thần thánh, uy nghiêm không thể xâm phạm

"Lập 1 bang phái gọi là thanh bang, khắp nơi thu bang chúng...đồng thời tu luyện võ đạo, đạp phá sạch mọi tội ác thế gian"

"Dạ...thưa bang chủ" tất cả bị hào hùng lấp đầy con tim nóng bỏng, không nhịn được hét lớn

7 người bọn họ, xuất thân gia cảnh đều không ra gì, từ cơ khổ mà thành ác, bây giờ họ cải lương lại càng thích có 1 thế giới đầy hi vọng. Bù dắp lại thứ trước kia đã mất di

Đặc biệt là quốc, hắn là kẻ mang thù cha mẹ trong người, hắn gét ác như thù, hắn là kẻ đáng thương nhất trong số kẻ đáng thương...hắn lại càng mong muốn 1 thế giới trong lành hơn bất kỳ ai

Bỗng chốc, loại nguyện vọng này vô tình đã trở thành nguyên nhân tồn tại cho 7 tân cao thủ và cả toàn bộ thanh bang sau này

"Thứ 2, nếu có thể giúp người, hành thiện thì tuyệt đối không được bỏ mặc..."

Lại thêm 1 quy định vĩnh cửu trong bang được thành lập

"Và thứ 3...đây không phải nhiệm vụ...mà là 1 việc ta muốn nhờ các anh giúp ta..."

"Đại ca nói đi...anh em ta thề sẽ tận lực giúp đại ca" tên dã cẩu là 1 tên nhanh miệng lẻo mép, khéo nịnh nhất trong đám, tiếng nói này không của hắn thì còn ai

"Ta cần rất nhiều linh dược...ta đã để lại cách tìm kiếm và nhận biết trong truyền thừa...sau này các anh có thể giúp ta thu thập không" giọng nói Thiên thành khẩn

Nghe thấy Thiên nói, mọi người đều hiểu tầm quan trọng của linh dược đối với hắn, trong vô hình nhiệm vụ tìm linh dược đã trở thành tiềm thức ăn sâu vào trí não của họ

Trở thành nhiệm vụ cao quý nhất, quan trọng nhất mà ngay cả lúc ngủ họ cũng sẽ không quên

Không có câu trả lời, nhưng trong mắt họ đã thể hiện ra đầy đủ ý chí quyết tâm của mình.

Tất cả đều thống nhất ăn ý như vậy không 1 chút xa cách, 7 con người kể từ bây giờ đã hoàn toàn vì nhiệm vụ mà hợp nhất ý chí, hoàn mỹ tổ hợp thành 1 nhóm người ăn ý nhất

1 tổ hợp mà chuẩn bị dẫm lên toàn bộ thế lực bá đạo nào trên thế giới

Thiên vừa lòng nhìn lại 7 anh em

"Các anh có thể hoạt động từ ngày hôm nay...lực lượng các ngươi vẫn chưa đủ để chiến với 1 số ít cao thủ...đặc biệt là cao thủ các bang khác"

"Nhưng qua ấn ký truyền thừa, các anh có thể mượn 1 phần lực từ ta...thậm chí có thể ta sẽ xuất hiện bên cạnh các anh trong thời gian ngắn nhất...cho nên..các anh có thể làm việc mà không cần kiêng kỵ"

"Hiểu ý tôi không"

"Dạ..hiểu"

"Uhm, hôm bữa tôi vừa va chạm với 1 thế lực thế giới ngầm, thực lực không tệ, chắc cũng cỡ gần bằng các anh bây giờ. Nhưng mà tôi thấy đó vẫn chưa phải tất cả"

"Thế lực này có thể không phải là nhỏ, làm việc bá đạo vô kỷ luật..."

"Các anh hãy bắt đầu từ đây...tìm hiểu và xâm nhập dần...nghe rõ chưa"

"Nên nhớ mọi việc..ổn định..bí mật.."

Thế là 1 thế lực ngầm đã hình thành. Đơn giản chỉ như thế mà thôi

"Dạ rõ"

Đúng lúc này tiếng bước chân vang dội vang lên, tất cả không hẹn mà cùng giả bộ tư thế lưu manh hung tợn trước kia. Thiên vẫn ngồi bên cạnh mai, hiện giờ cô vẫn còn nằm gối đầu lên bắp đùi đã mất cảm giác của hắn.

Người cai tù quả nhiên là tới phòng của họ, loạch xoạch mở khóa

"Hoàng thanh Thiên, trịnh tuyết mai...ra đi" giọng nói kênh kiệu khó chịu của viên cai tù vang lên.

Thiên đánh thức mai dậy

Cô thức tỉnh từ bắp đùi nhức mỏi của Thiên, hiền ngoan như 1 con mèo mướp, rồi ngơ ngác vuốt lại tóc tai chỉnh sửa chút ngoại hình

Thiên 1 tay vừa xoa chỗ chân tê dại, mặt làm bộ méo xẹch ra, tay kia lại hội tụ 1 viên thủy cầu lớn đưa cho mai rửa mặt

Thấy hắn như vậy, mai cười ngọt ngào, nũng nịu nhăn cái miệng để lộ ra 1 bên lúm đồng tiền xinh đẹp.

Làn da sáng sớm thường là lúc đẹp nhất, chỉ cần 1 chút nước tẩy rửa là tựa như phát ra ánh sáng, mịn màng và trắng hồng. Xinh đẹp không sao tả xiết

Nắm tay mai đi ra, Thiên nhìn lại đám đệ tử bằng ánh mắt " cứ như vậy đi" sau đó theo người coi tù đi ra ngoài

2 người tung tăng thản nhiên đi ra ngoài chẳng khác gì đi dạo công viên

Cứ như vậy, họ không cần bất kỳ lời hứa, không cần tỏ tình, không cần ba hoa trên trời dưới đất cũng không cần bất kỳ minh chứng nào. Họ cứ như vậy vừa như bạn, vừa như yêu, vừa như con nít lại vừa như đã thuộc về nhau

Mai vẫn bẽn lẽn nắm tay Thiên, theo hắn ra ngoài, khoảng cách 2 người liên tục bị mai kéo lại gần.

Cô biết hôm nay tách ra, nhất định sẽ phải xa hắn 1 thơi gian, tay cô vô thức xiết lại mạnh hơn.

Thần kỳ là hôm nay cô nắm tay hắn không hề có 1 chút cảm giác không quen nào, thậm chí lúc mới ngủ dậy, cô biết mình lấy chân hắn gối đầu cả đêm mà vẫn không hề cảm thấy chỗ nào có vấn đề.

Dường như thói quen xưa nay của cô đã hoàn toàn thay đổi..nhưng cô lại hạnh phúc vì điều đó, thậm chí lưu luyến và tiếc hận vì đã đến quá trễ

Hoàn cảnh 1 người con gái xinh đẹp tung tăng cười nói vui vẻ đi ra từ nơi tù giam âm u thâm trầm. Lại nắm tay bên cạnh 1 thiếu niên đẹp trai ngất trời, khí chất thản nhiên như đang đi dạo. 1 loại trái ngược kì lạ này khiến bất kỳ ai đi qua đều không thể nhịn được phải ngoái nhìn 1 lúc

"Nhà em ở đâu vậy...mai"

"Dạ.. nhà em ở quận gò vấp"

"Ah...gò vấp...nơi nào ở gò vấp"

"Dạ..phường 6 gò vấp"

Đúng thật là thiên ý phán định

1 chữ duyên chính là đưa đẩy con người gặp nhau.

Sáng nay Thiên dự định chính là đến phường 6 q.gò vấp để tìm hiểu, theo thông tin của tạ trọng đình cho biết thì hôm đó họ lấy "ớt" chính là tại đây, cho nên Thiên muốn đến đây xem lại

Hôm nay gặp mai, trùng hợp nhà cô lại cũng ở đây, và ngày hôm nay cũng chính là ngày cô phải về nhà

"Uhm...hôm nay em có về nhà không"

"Có...mang nhiều tiền trên người em không yên tâm"

"Như vầy đi...anh cũng đang có việc cần tới đó, trùng hợp cũng là phường 6...cho nên...lát nữa.."

"Anh định đưa em về nhà..." mai quá bất ngờ,cô chỉ kịp để trái tim đập mạnh đang muốn phá lòng ngực ra ngoài thôi

Mắt cô vừa e thẹn vừa trông mong chờ câu trả lời của hắn

"Uhm..chịu không"

"Sợ anh chê thôi..nhà em nghèo lắm..."

"Hi..nghèo cũng còn hơn là không có nhà" trong mắt Thiên hiện lên 1 chút đau đớn bản năng của chủ nhân cũ thể xác này

Nhận thấy ánh mắt đó, vui mừng trong lòng mai tắt lịm ngay lập tức, thậm chí cô còn có cảm giác nhói đau

Thiên đang lơ đễnh thì bỗng chốc nhìn thấy bóng dáng 2 người quen thuộc

Họ cũng đang dáo dác tìm người, nhìn thấy Thiên 2 ông bà lão đó cũng hiện lên vui mừng.

Bà Thu Sương nhanh chân chạy tới, mặt vẫn tràn đầy lo lắng, vừa thấy Thiên liền nhìn ngó kỹ càng, tay còn sờ tay sờ vai

"Con có sao không Thiên" bác lo lắng hỏi

"Bác thấy đấy...con rất khỏe"

"Có thật không"

"Uhm.."

"Thằng nhóc này...có việc sao không gọi cho bác hả..." giọng bà méo đi, lại muốn khóc rồi

Dây thần kinh của phụ nữ là có 1 đầu dẫn ra biển mà, hễ rung động 1 chút là nước đại dương tràn về, lũ lụt chết mấy tên đàn ông yếu vía như Thiên

Thiên quá sợ hãi, hắn nhanh chân chạy tới gần ông lão kia gây chiến tranh

"Nè...ông lão kia...sáng sớm không ở nhà ôm vợ ngủ...mon men đến đây làm gì"

"Cái thằng nhóc khốn kiếp...ông đây biết tin con đánh nhau vào tù, từ sáng sớm đã phải lê thân già tới đây cứu con...vậy mà con còn dám sốc ta...tên khốn kia....ah"

Thiên né thật nhanh 1 cước của lão, nghe lão làm 1 trận mưa phùn vào mặt rồi lại né tiếp 1 cước cực kỳ nguy hiểm nữa mới tạm an toàn

"Ay za...mai em, người già mà, thường khó tính...em đừng buồn họ nha"

Mai cười tươi, thấy có người cũng yêu thương hắn cô vui vẻ hơn ai hết

Trong lòng thầm đắc ý.Con người như Thiên, người khác không thương cũng khó mà