Giới Thần

Chương 54: Báu vật..tiền

"Anh Thiên ..."

"Hả..."

"Anh nói là khoảng 1 giờ là tiền tới....để em tính nha...

"Ờ...ờ..thì...haha...có sai lệch chút không sao đâu mà...tý là có. Hahaha" Thiên cười ngây ngốc

"Chà...em đang tưởng tượng nha....." diễm chọc vô

"Thôi đừng tưởng nữa...ăn đi...

"Ah...1 anh chàng đẹp trai đi rửa chén...

"Đi nấu ăn, ăn xong lại đi lấy tăm xỉa răng, lấy nước uống...đi đổ...ah...rác ..trong nhà...haha". Diễm bây giờ nhẫn tâm lắm

Thấy hắn hiền là cô không chút nào do dự, lấn tới ngay. Đâm vào nỗi đau người khác

Mặt Thiên nhăn như đít khỉ, hắn thật là bi ai cho số phận hẩm hiu

Tiền,...tiền ơi...tiền ah...tiền...trời ơi...tiền là tiền..ơi. Tiền là tiền ời

Nhưng mà lần này Thiên rất may mắn, có lẽ ông trời cảm thương mà run rủi cho 1 vị chí tôn như hắn khỏi phải rửa chén "đổ rác hàng tháng"

"Tút...tút". Điện thoại rung lên tiếng chuông tin nhắn

Thiên vội rút điện thoại ra

"Agribank: 8strong3p 14/05 TK 561************: SD: 100,000,000,000VND. Tai Ung dung tai: www.agribankEmobilebanking.vn"

"Waooooo..hahahaha...tiền...tiền...hahaha...ta thắng..."

Hoa và diễm trố mắt nhìn hắn nhẩy cẫng lên.

Thiên quá vui mừng , lần đầu tiên trong 2 kiếp của hắn cảm thấy mình yêu tiền như vậy.

Lần đầu tiên hắn vui khi có tiền như vậy...thậm chí hắn còn có 1 loại xúc cảm...tối nay hắn sẽ rút tiền ra...lót giường để ngủ...tối ôm tiền mà ngủ....woaaaa...

"Tút...tút.."tin nhắn lại tới

""Agribank: 8strong3p 14/05 TK 561************: SD: 100,000,000,000VND. Tong cong: 200,000,000,000VND. Tai Ung dung tai: www.agribankEmobilebanking.vn"

"Waaaaaooooooo...tiền...tiền" Thiên đưa cái điện thoại cùi bắp lên môi "chụt..chụt" hôn lia lịa

2 mỹ nữ nhìn cái bộ mặt mê tiền của hắn mà ứa gan.

"Tút..tút..."

"Tút...tút..tút.."

......

.....

""Agribank: 8strong3p 14/05 TK 561************: SD: 100,000,000,000VND. Tong cong: 900,000,000,000VND. Tai Ung dung tai: www.agribankEmobilebanking.vn"

"Wao....xem đi...xem đi...haha.." Thiên quơ quơ cái điện thoại cùi bắp trước mặt 2 mỹ nữ Làm họ quá tức tối

Thực sự họ chỉ có cảm xúc duy nhất bây giờ là đẩy ngã hắn rồi đạp đạp cho mây cước vô mặt...

"Haha...uhm...nhị zị mỹ nữ ah" Thiên giả giọng ba tàu

"Hok biết ah...sau này...zdị nào sẽ rửa chén đây đó hả.."

"Rồi hok biết...zdi nào sẽ nấu ăn..sẽ rót nước và...giặt quần lót cho tại hạ đây đó hả..."

"Ahhhhhhh....tên đê tiện...chết đi...." thế là trước cơn giận của hoa hồng

Thiên thê thảm đón nhận đợt hung quyền của hội phụ nữ.

Đau buồn, cả đời hắn thắng được 1 lần...không ngờ vì 1 chút quá đắc ý mà trở nên thê thảm hơn bất kỳ loại chiến thắng nào.

Híc...làm con trai mà...dám gây chuyện chọc vui con gái, sau đó chịu thua, sau đó bị đánh, sau đó oan ức....đó cũng là trách nhiệm chung của đàn ông toàn thế giới chứ có riêng mình hắn đâu

Hắn là còn may đó, do 2 mỹ nữ đánh, ít ra vườn hoa hắn lủi vào cũng là hoa đẹp...chịu thiệt chút cũng là vinh quang...

Chỉ sơ là vườn hoa tàn hay hoa cứt lợn, thì làm đàn ông...cũng nên tự mặc niệm cho mình thôi

.........

Quay lại căn nhà tiểu hoa vừa nãy

Hiện giờ, cái cũi mầu đen đã trở thành trung tâm của vô số ban ngành chức năng.

Gần nhất vẫn là 9 cặp cha mẹ đang đứng đó, các bà mẹ thậm chí còn nóng ruột nóng gan đang không ngừng đi qua đi lại, người thì khóc nấc, người thì nắm lấy tay chồng mình.

"Trần lập...cậu mau lên đi..." giọng phi long lo lắng

Bên kia, trần lập đang vã mồ hôi hột, tay chân gấp gáp đi khắp nhà cầm điện thoại gọi không ngừng

"Dạ có...dạ có rồi...nhà hàng phương nam..."

Sau đó hắn lại lên máy lấy 1 sơ đồ phức tạp, tìm nhà hàng rồi lấy ra số điện thoại

Tay hắn nhanh thoăn thoắt bấm nút gọi.

Nói về nghiệp vụ, thì trần lập này chính là 1 tay sát thủ vững tay, các loại án sự hay truy tầm hắn có thể làm nhanh hơn người khác gấp đôi

Khi xưa ở trại tập huấn, hắn chính là 1 kẻ giỏi nhất, thành tích ưu tú nhất.

"Alo...không biết có thể giúp gì được quý khách không ah" Ngay lập tức đầu dây bên kia nghe thấy âm thanh của 1 nhân viên nhà hàng

"Tôi là ***** đang làm việc...mong cô giúp tôi chuyển máy cho 1 khách hàng***"

1 lát sau điện thoại đã tới tai Thiên

"Alo.."

"Xin lỗi tôi chính là trần lập...chắc cậu còn nhớ chứ ah.."

"Uhm.."

"Cậu Thiên, bây...bây giờ...tiền..đã..tới...xin..xin cậu...hãy...thả..thả người..có được không...

Vừa nghe được giọng nói uy nghiêm đó, trần lập liền hồn vía lên mây, nói năng láp bắp

Mấy vị phu nhân kia nhìn thấy hắn liền khinh bỉ ra mặt

"Uhm...nói với họ..." giọng Thiên truyền lại

Nhưng không phải vang lên từ điện thoại mà tựa như chuông cổ trên núi, vọng vào đầu, đập thẳng vào màng nhĩ đau rát

"Lần này tôi tha mạng cho con họ...nhưng độc trùng còn trong tim chúng....nếu họ còn muốn mấy đứa chó đó sống tiếp...thì hãy yên phận...rụp....tút..tút"

Xong, hắn tắt máy cái rụp

Nghe được lời nói rét lạnh đó, 9 cặp cha mẹ ai nấy xiết chặt tay đầy căm hận

Tròng mắt phi long như phún lửa, 2 hàm răng hắn nghiến chặt

"Hừ, mày...phải chết...tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày..chờ đó đi...chờ con tao ra ngoài...đó sẽ là ngày mày phải c..h..ế..t..."

Nhưng đang lúc tất cả đang tức tối chửi rủa thì lại lập tức phải ngừng lại

Bức tường mầu đen đang tự động tan rã...

Tất cả đều đang hướng cặp mắt trông mong tới nhìn từng hạt cát rã xuống

Bức tường cứng hơn cả kim cương, mà bất kể loai máy móc nào đều không cách nào đục xuyên, bây giờ lại thần kỳ rã ra như đất bị xói mòn

Không có 1 chút lực tác động

Không có 1 âm thanh va chạm

Không có bất kỳ 1 tác nhân phá vỡ nào

Hoàn toàn giống như 1 thí nghiệm hóa học đang làm viên natri tan trong nước

Dần dần bức tường đen tan rã đến gần cuối, bắt đầu ló ra thân hình người nằm vật vã khắp nơi

"Kiệt....con tôi...huhu

"Tiểu miêu...con...dậy đi...con"

......

"Lỗi...lỗi...khánh lối con..con sao vậy...tỉnh.."

Trương phi long lập tức xông vào, nâng tên khánh lỗi lên, tay phải đặt ở động mạch cổ

Cảm thấy mạch còn đập ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngay lập tức, xe cấp cứu chờ sẵn đã đưa đám mất dạy đó lên xe, cùng lên là các bà mẹ dều đi hết

Hiện trường lập tức rộng rãi hẳn

9 ông bố và trần lập ở lại, họ không hẹn mà cùng quây lại 1 vòng tròn hướng mắt về phía trương phi long

Vị nam nhân mặc comple đen, tai to mặt lớn chủ động nói

"Trương phi long...con...đã được cứu...vậy..ông định sẽ làm gì như đã hứa đây.."

"Dúng vậy, anh long...không biết ngày mai tôi có thể nhìn thấy hung phạm hay không..tôi nghĩ với năng lực của anh...việc này sẽ không khó chứ"

"Các vị khoan hãy nói việc trả thù...có còn nhớ câu nói cuối của hắn không"

"Hừ,..cái gì sâu đó...tôi không tin

"Đúng vậy...độc trùng gì đó...tôi không tin có loại chuyện này...điều chúng tôi muốn chỉ có 1 thôi...đó là xác của hung thủ"

Trương phi long đưa cặp mắt đáng sợ liếc xéo vị nam nhân bụng phệ vừa nói đó

Lúc trước vì con trai mà lão nhịn, lão hạ mình, nhưng không có nghĩa là lão sợ..lại càng không phải lão nhu nhược

Sẽ không có bất kỳ sự vô lễ nào được lão chấp nhận

Cảm thấy ánh mắt khiếp người của trương phi long, gã bụng phệ cũng hơi chột dạ không dám nói nữa

Lấy lại được uy nghiêm, trương phi long lấy lại phong cách bá đạo độc tài của mình.

"Để bác sĩ khám kỹ cho mấy đứa nhỏ xong...nếu giải quyết được...ngày mai..các ông sẽ nhận được xác nó" nói xong ông không chút do dự bước ra xe đi về

Ở lại 8 vị lãnh sự cấp cao đều ngây người trầm lặng, 1 lúc sau mới thống nhất giải tán

Sự việc như vậy mới bắt đầu tạm giải quyết. Nhưng mà không có nghĩa là sẽ kết thúc.

Kẻ thù mà họ vô cùng căm hận vẫn không hề có ý định buông tha, 1 kế hoạch được lập sẵn đã chờ đó cho các ông tự bước chân vào

Và còn chưa kể 1 người cha vô lương như trương phi long sẽ ra sao nếu cô con gái dẫn theo 1 vệ sĩ trở về, nghịch lại ý ông...phá tan cái uy nghiêm độc tài của ông.

Truyện vẫn còn dài...nhớ cho em 1 like nha

.......

Sau bữa cơm, dưới sự cổ vũ của Thiên. Diễm đã trở về căn nhà riêng của mình ở quận 3..

Đây không phải là 1 biệt thự, không phải là nhà, chân chính nó chỉ là 1 cửa hàng ăn.

1 nhà hàng khách sạn

Bên trên là 1 khách sạn 3 sao có tất cả 5 tầng, bên dưới tầng trệt là 1 cửa hàng ăn phong phú

Tuy rằng không phải là quá sang quý nhưng đó cũng là 1 tài sản mà chính bàn tay diễm đã tạo dựng lên

Đồng thời nơi này có ban công rất đẹp, và mát, đất lại chỉ cách nhà cha cô trương phi long không xa...có thể trên cao nhìn thấy

Trước đây cô đã có dự định xây khách sạn này là để cho mình ở, có thể gần cha và gần công ty, nhưng mà khi biết được mục đích này...dì của cô liền cực lực phản đối, cha cô cũng cấm tiệt cô tới đây

Không ngờ cách nhau mới 1 năm, bây giờ cô đã lại ở nơi này, như 1 sự trái ý đầu tiên với người cha đó...làm công việc đầu tiên mà cô muốn làm cho mình.

3 người đi qua gian tiếp tân tiến lên lầu

"Giám đốc...chào cô" 1 cô tiếp tân khả ái chào hỏi

"Uhm, tiểu mỹ...trên tầng 2 giờ có khách không .."

"Dạ..hiện chỉ có 3 người, còn trống 3 phòng..

"Uhm...em lên mời họ chuyển lên tầng trên đi...để cả 6 phòng cho chị.."

"Dạ...chị diễm. .chị chờ em 1 lát.."

"Đang giờ làm việc...cứ gọi tôi là giám đốc..." diễm lạnh giọng

"Dạ..hj" nhưng tiểu mỹ lại không hề sợ loại giọng lạnh lùng này

Tựa như 2 người này quan hệ có vẻ không tồi, nhưng mà nguyên tắc làm việc của diễm có vẻ hơi nghiêm khắc

2 người chờ 15 phút mới thấy tiểu mỹ nhẹ tiến đến mời lên.

"Giám đốc...phòng đã sẵn sàng...không biết có cần em giúp gì nữa không ah..

Diễm lắc đầu bảo "không cần, em chỉ cần kêu phục vụ dọn hết ga đệm đi, rồi mua đồ mới hoàn toàn thay vào là được"

Tiểu mỹ "uhm" 1 cai liền đi mất