Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 25: Bị nhìn thấy rồi

Nhìn bóng lưng nhanh chóng chạy xa của Nam Cung Tuyết, Lâm Thanh Phong không có chút nghi hoặc.

-Tại sao à? Sao lại sốt sắng như vậy chứ?

Gãi đầu một lát rồi Lâm Thanh Phong bước ra khỏi phòng, tiến về căn phòng của hai tỷ muội Nam Cung Mị Ảnh.

Đứng trước cửa phòng, hắn vẫn còn nghi hoặc về thài độ của Nam Cung Tuyết, thở dài một hơi, hắn gõ cửa rồi nói.

-Lão bà a, ta đến rồi mau mở cửa a.

Không có tiếng đáp lại, hiện giờ Nam Cung Mị Ảnh vẫn đang tắm, nàng còn đinh ninh rằng muội muội nàng vẫn còn trong phòng nên dù nàng nghe có người gọi cửa nhưng cũng không ra mở.

Lâm Thanh Phong đứng ngoài cửa đợi một lúc lâu, vẫn không có người mở cửa hắn gãi đầu rồi tự mở cửa tiến vào.

Trong phòng trống không, chẳng có ai khác, Lâm Thanh Phong vẻ mặt mờ mịt.

-Chẳng phải đã nói là có chuyện tìm ta sao? Hiện tại lại đi đâu mất rồi?

Nhìn khắp phòng chẳng thấy người nào, Lâm Thanh Phong gãi đầu rồi chuẩn bị ra ngoài, nhưng lúc này giọng của Nam Cung Mị Ảnh lại vang lên.

-Muội muội, lấy giúp ta bộ y phục nào.

Lâm Thanh Phong mộng bức rồi, đầu não hắn cấp tốc xoay chuyển, hiện tại hắn đã hiểu vì sao Nam Cung Tuyết lại sốt sắng đi tìm Bạch Tiểu Phụng như vậy.

Lâm Thanh Phong dở khóc dở cười với người em vợ này.

Nam Cung Mị Ảnh đợi một lúc cũng không có tiếng đáp lại của Nam Cung Tuyết, lòng nàng cũng nghi hoặc.

-Tại sao tiểu Tuyết lại không trả lời à? Không lẽ đã ngủ rồi?

Nam Cung Mị Ảnh thở dài, nàng suy nghĩ một chút rồi quyết định chỉ quấn một chiếc khăn tắm che người rồi bước ra ngoài tìm y phục.

Lâm Thanh Phong đứng giữa phòng, nghe tiếng bước chân của Nam Cung Mị Ảnh đầu hắn đầy mồ hôi, hắn nhìn khắp phòng tìm chỗ để trốn rồi nhanh chóng núp vào tủ đồ.

Nam Cung Mị Ảnh từ phòng tắm bước ra, nhìn khắp phòng, nàng không thấy Nam Cung Tuyết, nàng thở dài một tiếng.

-Chắc lại đi tìm phu quân rồi, thật là gấp gáp à, không thể chờ ta ra rồi cùng nhau đi sao?

Nam Cung Mị Ảnh bước từ từ tới chiếc tủ mà Lâm Thanh Phong đang trốn, nhìn từ trong tủ Lâm Thanh Phong thấy nàng đang tiến lại đây, hắn thật muốn khóc rồi.

Lâm Thanh Phong không ngờ hắn lại bị Nam Cung Tuyết hố thảm như vậy, hắn cười khổ.

-Lần này thật là tiêu rồi, sẽ chết a, nhưng mà nghĩ kỹ lại một chút mình nhìn chính là lão bà của mình thì không có mao bệnh à?

Lâm Thanh Phong nghĩ nghĩ một chút rồi hắn quyết định mở tủ bước ra.

Nam Cung Mị Ảnh bước tới phía trước tủ đồ, bỗng dưng tủ đồ mở ra, mặt nàng mộng bức.

Sau đó Lâm Thanh Phong từ trong tủ bước ra ngoài hắn nhìn nàng, hai mắt trợn to miệng chảy nước miếng.

Nam Cung Mị Ảnh cứng người rồi, mắt nàng thấy rõ ràng đây chính là Lâm Thanh Phong hiện tại hắn còn đang chảy nước miếng mà nhìn nàng.

Nam Cung Mị Ảnh muốn hét lớn lên, nhưng nàng lại nghĩ.

-Đây là phu quân ta, để phu quân nhìn giống như cũng không có mao bệnh à?

Nam Cung Mị Ảnh cũng hoảng loạn rồi, nàng không biết nàng nên làm gì trong tình cảnh này, nên nàng cứ đứng đó nhìn về Lâm Thanh Phong.

Tình cảnh trong phòng có chút quỷ dị, một người nam nhân miệng chảy nước miếng mắt trợn to nhìn về người nữ nhân, còn người nữ nhân lại mang một vẻ mặt mộng bức nhìn hắn.

Một lúc sau, Nam Cung Mị Ảnh hít một hơi thật sâu, nàng hiện tại rất xấu hổ nhưng để che đi sự xấu hổ đó nàng giả vờ lạnh nhạt nói với Lâm Thanh Phong.

-Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì tránh sang một bên để ta còn thay y phục

Lâm Thanh Phong nghe nàng nói, hắn máy móc gật đầu tránh sang một bên nhưng hai mắt vẫn trợn to nhìn Nam Cung Mị Ảnh.

Hiện tại trên người nàng chỉ quấn một chiếc khăn che đi bộ phận nhạy cảm, nhìn nàng khiến cổ họng của Lâm Thanh Phong khô khốc, tiểu huynh đệ của hắn cũng phất cờ nổi loạn.

Lâm Thanh Phong gian nan nuốt một ngụm nước bọt, Nam Cung Mị Ảnh bước tới tủ đồ để lấy y phục, hiện tại hắn chỉ thấy được phần lưng của nàng.

Nhìn phần lưng trắng ngần của nàng, trên lưng có nhiều vết sẹo khiến hắn dần thanh tỉnh.

Tiểu huynh đệ của Lâm Thanh Phong cũng không còn muốn nổi loạn, Lâm Thanh Phong chỉ yên lặng đứng đó nhìn Nam Cung Mị Ảnh thay y phục ánh mắt của hắn tràn đầy nhu tình.

Một lúc sau Nam Cung Mị Ảnh thay y phục xong, nàng quay đầu nhìn về Lâm Thanh Phong.

Chỉ thấy hắn đứng đó nhìn mình, ánh mắt của hắn tràn đầy nhu tình, không còn trợn to, miệng cũng không còn chảy nước miếng khiến nàng không hiểu thấu.

Lâm Thanh Phong từ từ bước lại gần Nam Cung Mị Ảnh, hắn nhìn nàng thật lâu giống như muốn nhớ kỹ nàng, nàng là lão bà của hắn.

Nam Cung Mị Ảnh nhìn hắn nội tâm đang hoảng loạn của nàng cũng bình tĩnh lại, nàng cũng nhìn hắn với ánh mắt đầy nhu tình.

Lâm Thanh Phong vòng tay ôm lấy Nam Cung Mị Ảnh, nàng cũng ngã vào lòng hắn, vòng tay ôm hắn.

Hai người ánh mắt say đắm nhìn nhau, Lâm Thanh Phong từ từ đưa mặt lại gần, Nam Cung Mị Ảnh cũng nhắm mắt lại.

Bỗng dưng cửa phòng bị bật ra thật mạnh, Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh giật mình, nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy Nam Cung Tuyết đang nằm sấp mặt dưới sàn, còn tiểu Hắc một mặt mộng bức cũng nằm ở một bên, Nam Cung Tuyết ngồi dậy tay gãi đầu ngại ngùng nói.

-Xin lỗi tỷ phu, xin lỗi tỷ tỷ, đã làm phiền hai người, hiện tại muội sẽ ra ngay hai người cứ tiếp tục đừng để ý.

Nói rồi nàng nhanh chóng đứng lên, đóng lại cửa phòng rồi chạy mất hút, để lại tiểu Hắc vẫn đang mộng bức.

Nhìn bộ dáng của Nam Cung Tuyết thì Lâm Thanh Phong tỉnh ngộ, thì ra nàng ấy lừa mình tới đây còn nàng thì ở ngoài nhìn trộm.

Lâm Thanh Phong cười khổ, nhìn Nam Cung Mị Ảnh còn đang mộng bức nhìn về cánh cửa, hắn nói.

-Được rồi, hiện tại chúng ta có thể tiếp tục, đừng để ý tiểu Tuyết.

Nhưng Nam Cung Mị Ảnh làm sao có thể tiếp tục? Dù cho nàng vẫn chưa tỉnh hồn thì hiện tại đầu óc của nàng vẫn hiểu chuyện gì đang diễn ra a.

Nàng xấu hổ, đẩy ra Lâm Thanh Phong rồi chạy về giường đắp chăn khắp người.

Nxhìn dáng vẻ của Nam Cung Mị Ảnh, Lâm Thanh Phong cười cười, rồi hắn cũng tiến về giường, nằm cạnh bên nàng, hắn mở miệng.

-Hiện tại vẫn còn sớm, chúng ta cũng có thể ngủ một giấc, tiểu Tuyết ra ngoài có thể đi tìm Bạch Tiểu Phụng, đến tối nếu vẫn không thấy Bạch Tiểu Phụng thì chúng ta lại ra đầu thôn tìm hắn.

Nam Cung Mị Ảnh nghe hắn nói, nàng cũng không phản đối.

Nàng là tiểu thư của Nam Cung gia, mặc dù bình thường cuộc sống cũng không tốt lắm, nhưng nàng vẫn có phòng riêng, vẫn hưởng được một số đãi ngộ của tiểu thư khuê các.

Sau nhiều ngày bị truy đuổi uống gió nằm sương, tới hiện tại nàng mới được nằm trên giường nên nàng cảm thấy rất thư giãn, nàng muốn ngủ một giấc, quan trọng hơn bên cạnh còn có phu quân của nàng, nằm trong lòng hắn nàng rất yên tâm, cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng ập tới.

Lâm Thanh Phong nằm bên cạnh nàng, thấy Nam Cung Mị Ảnh rất nhanh chìm sâu vào giấc ngủ hắn cười cười, sau đó ánh mắt hắn trở nên kiên định, hắn phải tìm cách xóa đi những vết sẹo trên người nàng.

Cho dù hắn không ghét bỏ gì chúng, nhưng nàng là thân nữ nhi, cũng không nên lưu lại trên cơ thể những vết sẹo khó coi a.

Vòng tay ôm lấy Nam Cung Mị Ảnh, một lúc sau hắn cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.

…..

Một bên khác

Nam Cung Tuyết sau khi chạy ra khỏi phòng, nàng dừng lại thở một hơi, trên lưng toát mồ hôi, nàng thật hâm mộ tỷ tỷ, tìm được một người phu quân không để ý những vết sẹo trên người mà còn yêu thương nàng như vậy.

Nhưng Nam Cung Tuyết cũng thở ra một hơi may mắn, nàng tự lẩm bẩm.

-May mà lúc nãy chạy nhanh, nếu đợi một lúc tỷ tỷ hoàn hồn trở lại thì sẽ chết a

-Cũng thật khâm phục tỷ phu, có thể nhìn tỷ tỷ một cách quang minh chính đại như vậy mà vẫn không bị gì, nếu là người khác hiện tại không chết cũng bị lột một lớp da a.

Thầm gật đầu khâm phục Lâm Thanh Phong, Nam Cung Tuyết nhìn về hướng phòng lớn một chút rồi nàng quyết định ra ngoài dạo chơi, tiện thể tìm kiếm Bạch Tiểu Phụng.

Đi được một đoạn Nam Cung Tuyết vỗ đầu.

-Chết rồi, tiểu Hắc, lại bỏ quên tiểu Hắc rồi.

Nàng thở dài một hơi rồi lắc đầu đi dạo phố một mình.

Nam Cung Tuyết dạo chơi khắp chợ, lúc nãy Lâm Thanh Phong đã đưa nàng một số tiền nên hiện tại nàng gặp gì thích là mua, tay nàng cầm đủ loại đồ vật loạn thất bát tao.

Lo vui chơi thỏa thích Nam Cung Tuyết không để ý rằng, nàng đang bị ba người đàn ông theo dõi.

Một trong số ba người đàn ông lên tiếng.

-Đại ca, tam đệ, nhìn cô nương trước mặt vóc người thon thả, gương mặt cũng thuộc hạng nhất lưu, là một vị mỹ nữ chúng ta chuẩn bị ra tay a.

Người được gọi là lão đại, hắn toàn thân cơ bắp, trên ngực và bụng có hai vết sẹo dài trông rất dữ tợn, hắn gật đầu rồi nói.

-Được, lại theo nàng một đoạn, tới chỗ nào ít người chúng ta sẽ hành động.

Người được gọi là tam đệ ở một bên vỗ tay hoan hô.

-Đã lâu rồi chúng ta mới gặp được một mỹ nhân như vậy a, thật lâu chúng ta chưa được vui chơi thỏa thích, lần này nhất định phải thỏa sức một phen rồi lại bán nàng cho thanh lâu, nàng đẹp như vậy lần này chúng ta kiếm bộn.

Ba người nhìn nhau nở nụ cười đê tiện rồi tiếp tục đi theo sau Nam Cung Tuyết.

…..Hết Chương 25…..