Hạc Tiên Vân Tán, Tử Lí Đào Sinh

Chương 12: Vân Điềm Lạc vào không lối ra

Ngọc Linh Đài chìm trong sương mù, cùng cồn mây lạnh lẽo lả lướt bay qua. Mấy canh giờ trôi qua, nàng vẫn ngồi nguyên tư thế thiền nhân. Chính là để vận xuôi tiên khí đã bị con Hoa Mao làm rối loạn. Mà con Hoa Mao thì cũng chịu hết nổi, bèn thò chân qua khe cửa cào cào:

" Ngươi tu đủ chưa? Đủ rồi thì mau đưa lão ra khỏi đây."

Vân Điềm hé một bên mắt liếc nhìn Hoa Mao, từ tốn đáp:

" Chưa! "

" Nơi âm khí nặng nề như vậy, làm sao mà tu được!"

" Ngươi mà nói nữa, bổn tiên mặc ngươi chết đói ở đây đấy!"

Hoa Mao nghe vậy, nhe hai cái răng nanh ra, chân lại cào cào về phía Vân Điềm:

" Nha đầu thối! Cứ thử không cứu mà xem. Ta sẽ cào rách cái mặt kia, hủy hoại nhan sắc của ngươi, xem ngươi còn kiêu ngạo được bao lâu."

" Con mèo chết tiệt! "

Nàng trợn mắt lên, xong toàn thân tỏa ra luồng sáng nhỏ. Theo khe cửa men vào nhanh chóng. Hoa Mao nhìn vị tiên cô mạnh nhất nhì trong Cửu Trùng Thiên đang từ luồng sáng xanh bước ra, bèn buông một câu thở dài:

" Thật tiếc cho Hạc Đế, khi có tiểu nữ ăn hại như ngươi làm con! "

Vân Điềm phủi phủi tay áo, đôi mắt vẫn không dừng việc trợn ngược lên nhìn con súc sinh kia. Nàng mỉa:

" Ngươi ở phủ Đế Quân không chịu an phận, lại chạy nhảy lung tung, đến một chút pháp thuật để thoát thân cũng không có, thử hỏi, ai ăn hại hơn ai?"

Hoa Mao ngoe nguẩy cái đuôi mềm mại ngoáy mông đi về phía cửa:

" Ngươi cũng vào được đây rồi! Mau đưa lão ra thôi!"

Vân Điềm bĩu môi, đi khắp Thiên Giới, có lẽ đây là con mèo hỗn nhất mà nàng từng gặp.

" Lát nữa đi xuyên qua kết giới, ta cấm ngươi động đậy. Nếu không đừng mong rời khỏi đây!"

Hoa Mao liếc nhìn nàng, kêu méo một tiếng. Vân Điềm vận khí, thân hình mảnh khảnh cùng con súc sinh hóa thành một luồng sáng xanh nhạt đem theo lông vũ xuyên qua màn kết giới. Đáng tiếc, vào thì dễ mà ra thì khó. Màn kết giới không còn mỏng như trước, nó dày lên gấp bội, khiến nàng và Hoa Mao bị đẩy mạnh về phía sau.

Nàng khập khễnh nhổm dậy, cái mông cứ nhói lên từng đợt. Giờ thì hay rồi, ra không ra được lại còn mang tật vào mình. Vân Điềm bước tới bên gốc đào cách đó vài bước chân, ngồi thụp xuống thở hổn hển. Hoa Mao mình mẩy ướt sũng kêu meo méo, mò tới, cũng ngồi thụp xuống theo, liếm láp chân tay.

" Súc sinh! Cũng tại ngươi mà ta bị giam trong cái nơi quỷ quái này!"

" Ngươi đừng có vu khống cho người khác. Ai kêu người vào đây cứu ta làm chi!"

" Còn già mồm được à! Ai bảo ngươi chạy linh tinh để tiểu đồng tử đi tìm!"

" Nhà ngươi vắt mũi chưa sạch, biết gì về chuyện của cha ông chúng ta!"

Hoa Mao nhổm dậy, hếch hếch cái mũi lên, hai tai rung rung, nhìn dáng vẻ nó kiêu ngạo hết sức.

" Còn vài canh giờ nữa là đến đại tiệc Bàn Đào, cứ vào những ngày này, ta phải tới đây để canh giữ cho hồn phách còn sót lại của Nữ Oa không tán ra ngoài! Nhưng chẳng hiểu tại sao, hôm nay lại xuất hiện kết giới dày đặc thế này!"

Hoa Mao hướng mắt nhìn lên thứ trong suốt, mờ mờ trên đầu:

" Ngươi nhìn xem! Chính tại nó mà lão bị nhốt trong này đấy."

" Nơi đây thực sự chứa hồn phách của Nữ Oa?"

Vân Điềm nghi hoặc nhìn về phía Ngọc Linh Đài, mây mù tại đó mỗi lúc một dày đặc.

Chiều tà kết thúc, màn đêm đen tĩnh mịch kéo xuống như tấm màn đen trùm lên khắp Cửu Trùng Thiên. Là nơi cao nhất của Tam Giới, chẳng ai nghĩ trên đây lại có sương mù và cồn mây trôi nổi. Tiếng trống trời gõ liền ba tiếng báo ngày cuối kết thúc, bước sang một ngày mới.

Có ngờ đâu, một chúa cô ăn sung, mặc sướng, thanh cao kiêu ngạo, bây giờ phải vật vã ngủ trên cây. Hoa Mao ngáp ngáp hai cái, nó ngủ say đến mức, suýt chút nữa rớt khỏi cành. Cách nó không xa, Vân Điềm cũng đang trong tư thế im như khúc gỗ. Chỉ cần động đậy hoặc ngáp mạnh, cái thân này cũng sẽ rơi khỏi cây.

" Này súc sinh! Ngươi ngủ chưa?"

" Chưa!"

Hoa Mao đáp lại rồi ngáp ngáp thêm vài phát nữa. Cái bụng hay ăn của Vân Điềm bỗng réo lên từng đợt rồi lại quằn vào. Vì đói mà không thể nhắm mắt ngủ, cuối cùng, nàng đành ngồi dậy, hai tay víu lấy cành cây xù xì, vươn cổ nhìn ngó xung quanh, cũng chỉ mong tìm được trái đào để ăn lót dạ.

Trời sẩm tối, từ góc ngồi của Vân Điềm có thể thấy rõ mồn một tháp Ngọc Linh Đài chói lọi che khuất một nửa ánh nguyệt kia. Được một hồi lâu, nàng thấy hơi buồn ngủ, lại ngáp một hơi rõ dài.

Gió bắt đầu nổi, khiến toàn thân đầy ớn lạnh. Nàng bất chợt ngẩng đầu nhìn, hơi thở cứng đờ. Vẫn là bóng đen đêm qua nàng bắt gặp. Cái bóng ấy sừng sững, bí ẩn và cô độc. Vạt áo của y vẫn phất phơ bay nhẹ như ngày hôm qua, thân hình của y vẫn hướng về phía nàng, nàng càng nhìn kĩ, cành cảm thấy được cái bóng ấy đang nhìn lại nàng, rồi đùng một cái, đôi mắt y mở trừng ra, là màu đỏ của huyết tiên.

Vân Điềm nhất thời kinh hãi kêu lên, động cành khiến hoa Mao ở phía ngọn cây rớt xuống đất, không biết trời đất ở đâu mà bấu víu. Nó kêu thất thanh vài ba tiếng rồi im ỉm, ư ử mang cái đầu choáng váng leo lên cây.

" Ở cạnh ngươi, ta toàn gặp xui xẻo!"

Vân Điềm thẫn thờ, hai mắt nàng ánh lên cái nhìn khiếp sợ:

" Ta...ta vừa thấy quỷ mắt đỏ ở dưới U Minh địa phủ!"

" Ngươi đói quá nên hoa mắt à! Có con quỷ nào dám đặt chân lên Thiên Giới? Trừ phi nó chán sống rồi! "

" Ta không hoa mắt! Ngươi xem, nó vẫn đứng ở kia kìa, trên đỉnh tòa Ngọc Linh Đài ấy!"

Hoa Mao nghi hoặc ngoảnh đầu về sau nhìn, thứ nó thấy, chỉ là ánh nguyệt chói lòa đang mỗi lúc một nhô lên. Nó quay đầu lại, nhìn Vân Điềm đầy khinh bỉ:

" Nào có con quỷ mắt đỏ đứng đó. Ngươi thân là Thượng Thần, mà còn sợ ma quỷ, há chẳng phải là trò đùa cho chúng tiên trên Cửu Trùng Thiên? "

" Ngươi thì biết cái gì!"

Nàng gắt lên:

" Cứ thử sống với lũ quỷ ấy mà xem, ta đố ngươi chịu được ấy!"

Phải! Sống với quỷ dưới U Minh Phủ chẳng phải chuyện dễ dàng gì cho cam. Dẫu nàng có bình tĩnh nín nhịn đến mức nào thì mấy cái thứ nhớt nhát, lỏng lỏng, xanh xanh, hôi tanh của bọn chúng vẫn khiến nàng vạn lần không thể chịu được.

" Ngươi từng ở dưới đó hay sao, mà hiểu rõ thế?"

Cái giọng của con súc sinh ấy là mỉa mai hay là đang bất ngờ đây? Vân Điềm không biết. Bởi mặt mèo thì làm sao nhìn ra cảm xúc cơ chứ.

" Ta kệ ngươi có tin hay không! Ta đi tìm hiểu rõ chuyện này. Ta không tin mắt ta bị hoa."

Vân Điềm kiên quyết muốn đi, nàng tụt khỏi cây, phủi vụn lá trên y phục, quyết tâm đi. Hoa Mao cũng tụt xuống theo, dùng tay cào cào y phục của nàng:

" Ngươi định đi đâu?"

" Ta vào trong Ngọc Linh Đài!"

" Ngươi điên rồi! Ngươi có biết đấy là đâu không mà dám vào? "

Hoa Mao hốt hoảng nhảy chồm lên phía trước chặn Vân Điềm:

" Không cho ngươi vào đấy!"

" Tránh ra!"

Nàng trừng mắt, đưa chân hẩy mông Hoa Mao khiến nó lăn sang một bên, nhìn mặt nó quả quyết:

" Đừng cản đường ta! Không muốn đi thì ngươi ở đây đợi người đến cứu. Mình ta đi cũng chẳng sao."

Dứt lời, nàng nhanh chóng tiến về tòa tháp kia, Hoa Mao đứng im tại chỗ, tiếng gió rít lên từng hồi cùng tiếng ếch nhái kêu văng vẳng khiến nó mường tượng lại cảnh con quỷ mắt đỏ đứng trên đỉnh Ngọc Linh Đài mà Vân Điềm kể. Trong thoáng chốc, lông Hoa Mao dựng ngược lên như dính phải sét của Thiên Lôi, nó vội đuổi theo, la lớn:

" Nha đầu thối! Chờ ta với, cho ta đi cùng."