Hắc Tình Âm Thầm Ôm Lấy Em

Chương 31: Quyết Định Của Mỗi Người

Thân thể người đàn ông run lên lợi hại, anh ta đề phòng đủ đường nhưng lại không hề biết Black đã tính kế mình quá hoàn hảo, giả vờ làm ngơ để từ từ dẫn dụ anh bước vào cái bẫy quá lớn này.

Nuốt một ngụm nước bọt, hắn lắp bắp hỏi:

- Cô..

cô muốn gì?

Lưu Ly gác một chân đung đưa, tùy tiện đáp:

- Phải là tôi hỏi anh muốn gì thì mới đúng chứ? Ẩn thân lâu như vậy chắc hẳn cũng có lí do, không phải đến lúc nên nói ra rồi sao?

- Tôi không có lí do gì cả! - Người đàn ông vừa dứt lời, một lưỡi dao sắc bén đã kề ngay cổ anh ta, Phi Điểu ngoái đầu từ phía sau, nhẹ nhàng lên tiếng:

- Tôi khuyên anh nên uốn lưỡi bảy lần trước khi nói* đi, vội vàng như vậy giống với phong cách giết người của tôi lắm đấy, Flash!

*Uốn lưỡi bảy lần trước khi nói: một câu ngạn ngữ nhắc nhở ta phải thận trọng trong phát ngôn, suy nghĩ thật kĩ càng rồi mới được phép nói ra, vì lời nói ra rồi sẽ không bao giờ rút lại được nữa.

Lưu Ly nghe xong đột nhiên bật cười, trong bóng tối thứ âm thanh này đặc biệt quỷ dị đến đáng sợ, tựa như tiếng cười vọng lên từ dưới chốn âm ti địa phủ.

Một giây tiếp theo, cô dứt khoát vung tay, con dao sắc bén một đường bay thẳng về phía trước, lướt qua người đàn ông như một cơn lốc xoáy mạnh mẽ, tốc độ nhanh đến mức hắn ta ngồi yên bất động, không dám nhúc nhích dù chỉ là một centimet.

"Phập" - Con dao cắm vào cánh cửa ngay phía sau, một giọt máu đỏ tươi khẽ rơi xuống đất, cùng lúc đó trên mặt Flash hiện ra một vết cắt nhỏ.

Cú phóng dao không lấy mạng anh ta nhưng lại dọa hắn một trận kinh hãi tột độ.

Lưu Ly ngước mặt nhìn lên, trong đôi con ngươi một mảnh âm u chết chóc:

- Flash, anh thật sự nghĩ tôi không nhìn ra sao? Khi tôi phát hiện ra sự tồn tại của anh thì anh vốn đã ở đây rồi, cho nên anh không phải theo dõi tôi hay Phi Điểu, mà anh đến đây vì một người khác.

Các sát thủ ở tổ chức vẫn chưa tìm được tung tích của tôi, nên anh càng không phải ở nơi này vì nhiệm vụ của chủ nhân.

- Chỉ có một khả năng mà thôi, anh muốn ám sát một trong hai người là Cố Thiên Vương hoặc Mặc Khiết Thần nên mới theo đến tận đây.

Tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, người mà anh muốn giết...!rốt cuộc là ai?

Mồ hôi trên cơ thể người đàn ông đã tuôn ra như suối, nhưng anh ta vẫn rất lưỡng lự không biết có nên làm theo lời cô hay không.

Nhiệm vụ đã nhận luôn được giữ bí mật, huống hồ lần này do đích thân chủ nhân ra lệnh, nếu anh dám nói ra, ngài ấy chắc chắn sẽ không tha cho anh.

Nhưng ngược lại, nếu bây giờ anh cứ khăng khăng giữ kín, thì người chết trước sẽ là anh.

Flash run rẩy cắn môi, chớp mắt nhìn cô gái không nói.

Lưu Ly chậm rãi đứng lên, đi đến rút con dao trên cửa ra, rồi quỳ xuống trước mặt người đàn ông, cất giọng trầm trầm:

- Được thôi, nếu anh đã muốn giữ kín bí mật này đến vậy thì tôi giúp anh toại nguyện, có thể ôm nó cùng xuống dưới suối vàng trò chuyện.

Vừa nói, con dao trên tay cô vừa di chuyển đến trước ngực anh ta, ánh mắt Lưu Ly lạnh lùng, hơi dùng lực đâm xuyên qua chiếc áo của Flash.

Hắn ngay tức khắc cảm nhận được mũi dao lạnh toát chạm vào da thịt mình.

Giờ phút cận kề với cái chết, hắn chợt hô lên:

- Khoan đã! Tôi nói, Black, tôi nói!

Lưu Ly chỉ dừng tay lại chứ không rút con dao ra, cô nhướn mày ra lệnh:

- Nói đi.

Flash liếm đôi môi khô khốc, hơi thở nặng nề lên tiếng:

- Nhiệm vụ của tôi đúng là ám sát một trong hai người đó, Mặc Khiết Thần...!là mục tiêu duy nhất.

Lưu Ly nheo mắt, dường như đã có phần đoán trước được, cô không mấy tỏ ra ngạc nhiên:

- Lí do?

- Không có lí do.

- Anh ta lắc đầu đáp.

Điều này khiến cô cau mày, nghi hoặc hỏi:

- Anh đang bịa chuyện đấy à? Mỗi một nhiệm vụ ám sát đều có nêu rõ mục đích giết người, chỉ ngoại trừ...

Lưu Ly đang nói bỗng dưng khựng lại, cô nhìn chăm chăm vào người đàn ông, anh ta liền gật đầu trả lời:

- Đúng vậy, mỗi một nhiệm vụ ám sát đều có nêu rõ mục đích giết người, chỉ ngoại trừ nhiệm vụ cấp cao.

Đây là nhiệm vụ cấp cao, Black!

Lưu Ly đảo mắt, vài giây sau lại hỏi tiếp:

- Ai là người đã thuê sát thủ giết Mặc Khiết Thần?

Flash mím môi, hạ giọng nói:

- Không có ai cả.

- Anh đang đùa tôi đấy à? Không có ai là ý gì? - Lưu Ly nổi nóng nắm lấy cổ áo anh ta, nhưng hắn vẫn kiên quyết khẳng định:

- Thật sự nhiệm vụ này không hề có người thuê, cô không hiểu sao Black? Đây là mệnh lệnh riêng của chủ nhân, nói một cách khác, ngài ấy chính là người giao dịch.

Lãnh Hàn Thiên Lâm sắp xếp riêng một nhiệm vụ mật, vậy nên từ đầu đến cuối chỉ có một mình anh ta là người điều khiển sát thủ.

Nhưng tại sao? Tại sao chủ nhân lại muốn ám sát Mặc Khiết Thần? Ở hắn có cái gì chứ?

Người đàn ông không nhận ra sự thay đổi của Lưu Ly, tiếp tục lên tiếng:

- Còn một vấn đề nữa mà có lẽ cô vẫn chưa nhận ra Black, đây là nhiệm vụ cấp cao, là thứ mà người bình thường như tôi không bao giờ được nhận.

Nếu không phải do cô bỏ trốn, phát sinh sự cố ngoài ý muốn thì nhiệm vụ này vốn sẽ do cô tiếp nhận.

Nói một cách khác, cô mới chính là người phải giết Mặc Khiết Thần.

Flash nói xong, Lưu Ly liền rơi vào trầm mặc, trong đầu cô bây giờ lại hiện thêm vô số thắc mắc không thể nào giải đáp.

Rốt cuộc anh ta có thân phận gì mà lại khiến chủ nhân đích thân ra lệnh ám sát? Tại sao lại liệt vào danh sách nhiệm vụ cấp cao? Tại sao phải bí mật để người khác thay cô làm công việc này?

Không có cô thực hiện nhiệm vụ, chủ nhân vẫn muốn giết chết Mặc Khiết Thần, vì sao lại cố chấp đến vậy chứ? Mặc dù lớn lên dưới sự nuôi dạy của Lãnh Hàn Thiên Lâm nhưng cô chưa bao giờ đoán được suy nghĩ của hắn, và lần này cũng không.

Thấy Lưu Ly im lặng, người đàn ông đánh liều hỏi:

- Black, tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi, cô có thể tha...

"Rắc" - Lời còn chưa kịp thành câu, đầu của anh ta đã bị vặn ngang, Lưu Ly trực tiếp bẻ gãy khớp cổ của Flash, giết chết anh ta trong vòng một nốt nhạc.

Hành động dứt khoát, thân thủ nhanh nhẹn đã không thể khiến hắn có giây phút nào chuẩn bị, cứ thế về với hoàng tuyền.

Thực chất ngay từ lúc bị bắt, cô đã không có ý định để anh ta sống sót trở ra rồi.

Phi Điểu đứng nhìn thi thể người đàn ông gục xuống đất, lạnh nhạt lên tiếng:

- Tiếp theo cậu định làm gì?

Lưu Ly lắc đầu, ánh mắt vô định đáp:

- Không biết, Mặc Khiết Thần đã từng cứu tôi một mạng, dù có thế nào tôi cũng không thể lấy oán báo ân được.

Dừng một chút, cô đừng lên, chớp nhìn Phi Điểu nói:

- Giúp tôi xử lí anh ta được không?

Phi Điểu gật đầu, nhanh chóng kéo theo thân thể người đàn ông ra khỏi phòng.

Lưu Ly một mình ở lại, cô nhẹ nhàng cởi găng tay ra vứt vào sọt rác, sau đó trầm ngâm đi đến bên cửa sổ.

Nhìn ánh trăng trên cao, trong lòng cô dâng lên nỗi phiền muộn khó hiểu.

Phải làm sao mới tốt đây?

Cũng tại thời điểm ấy, Mặc Khiết Thần ở trong phòng của mình cũng đang hướng mắt nhìn ra bên ngoài, lí trí của anh vẫn đấu đá kịch liệt với nhau, chưa tìm ra được cách giải quyết triệt để.

Tối hôm nay là một đêm rất dài, hai người ở hai nơi với hai suy nghĩ riêng biệt, nhưng họ không hề biết rằng quyết định của mình sẽ là bước ngoặt thay đổi cuộc đời của đối phương.

================================================================

Sáng hôm sau, Lưu Ly đến phòng tìm Mặc Khiết Thần, cô gõ cửa rất lâu nhưng không thấy trả lời lại, bèn tự ý bước vào.

Bên trong không có ai, cả căn phòng vắng tanh lạnh lẽo.

Cô thở dài quay đầu tính rời đi, không ngờ có một thứ vô tình lọt vào tầm mắt.

Lưu Ly tiến tới, từ trên cao nhìn xuống quan sát một chút, sau đó mới vươn tay cầm lấy tập tài liệu lên xem.

Vừa mở ra xem tầm vài giây, cô đã đóng ngay nó lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ nghi hoặc.

Lúc này, Phi Điểu bất ngờ xuất hiện, đi vào phòng hỏi:

- Mặc Khiết Thần đâu?

- Không biết, anh ta không có ở đây.

- Lưu Ly đảo mắt sang chỗ khác, thuận tiện đáp lại.

Thấy trong tay cô cầm thứ gì đó, nét mặt còn có chút kì lạ, Phi Điểu liền bước tới bên cạnh:

- Cậu đang xem cái gì vậy?

Miệng thì hỏi nhưng tay đã giật lấy tập giấy, Lưu Ly không ngăn cản, thản nhiên để cô ấy xem qua.

Không ngờ, Phi Điểu đọc xong lại phát giận:

- Cái gì đây? Mặc Khiết Thần điều tra cậu ư?

Lưu Ly nhếch môi, lạnh nhạt trả lời:

- Tôi biết anh ta sẽ cho người điều tra thân phận của tôi, nhưng không ngờ lại nhanh như thế này.

Xem ra cậu đoán đúng rồi, thân phận của Mặc Khiết Thần không hề đơn giản một chút nào.

Tư liệu của sát thủ được bảo mật tuyệt đối, trong chợ đêm hay Dark web còn khó săn tìm được, huống hồ điều tra luồng ngoài.

Dù chỉ là kiếm được một ít thông tin về cô thôi nhưng cũng đủ cho thấy khả năng tìm kiếm dấu vết không phải dạng vừa rồi.

- Khốn kiếp, vậy là anh ta đã biết hết cả! - Phi Điểu quăng tập giấy xuống bàn, chửi thề một tiếng.

Lưu Ly đảo mắt nhìn xung quanh, bình tĩnh nói:

- Điều quan trọng là anh ta sẽ làm gì.

Dứt lời, cô đi về phía cửa sổ, vén phăng rèm cửa qua một bên, liếc mắt quan sát tứ phía.

Trùng hợp thay, Cố Thiên Vương lại đi vào ngay lúc này, thấy hai người bất giác trở nên phòng bị:

- Các cô vào đây làm gì? Khiết Thần đâu?

Lưu Ly chỉ quay lại nhìn anh ta một cái không nói, Phi Điểu thì khác, lớn tiếng hỏi ngược lại:

- Tôi cũng muốn hỏi anh câu đó đấy, Mặc Khiết Thần đã đi đâu rồi?

Vừa nói, cô vừa bước đến gần chỗ anh, nhưng Cố Thiên Vương ngay lập tức lùi lại, giơ tay ngăn cản:

- Đừng có đến gần tôi, cô đứng yên tại chỗ đi.

Phi Điểu cau mày, thắc mắc lên tiếng:

- Anh làm cái gì vậy? Sợ tôi giết anh hả?

- Tôi sợ cô ăn tôi đấy.

Làm ơn tránh xa tôi ra đi!

...

Lưu Ly không quan tâm đoạn đối thoại của hai người đằng sau, cô tỉ mỉ nhìn xung quanh nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Mặc Khiết Thần.

Bấy giờ, bỗng có một tia sáng lấp lánh chiếu vào tấm kính trước mặt, cô nhăn mày khó chịu vì chói, theo bản năng hướng mắt nhìn về phía xa.

Lùm cây cao khẽ lay theo gió, những chiếc lá đung đưa qua lại, soi chiếu ánh nắng lúc ẩn lúc hiện.

Những chi tiết tự nhiên bình thường đến thế lại làm Lưu Ly ngẩn người một lúc lâu, càng nhìn về hướng đó, khuôn mặt cô càng đanh lại.

Kì lạ...!có điều kì quái nào đó đang diễn ra.

Dời tầm mắt nhìn xuống phía dưới, cô phát hiện số lượng vệ sĩ bên ngoài dường như đã ít hơn mọi ngày khá nhiều.

Rồi giống như linh cảm được chuyện chẳng lành, cô ngước mắt lên nhìn về hướng xa một lần nữa, khi tia sáng lóe qua, cô kích động hét lớn:

- Nằm xuống!

Sau khi cảnh báo một tiếng, Lưu Ly đồng thời cúi người, Phi Điểu cũng nhạy bén nghe theo, ngay lập tức lao về phía Cố Thiên Vương, kéo anh ta nằm bệt xuống đất.

"Pằng" - Chỉ một giây sau đấy, viên đạn xuyên qua tấm kính bay thẳng vào trong căn phòng, nhưng đó chỉ là phát súng đầu tiên, những âm thanh tiếp theo đã dấy lên hàng loạt tiếng động về cuộc chiến nảy lửa đầu tiên sắp sửa bắt đầu...