Hắc Y Đại Hiệp Và Bạch Y Giáo Chủ

Chương 10: Giáo chủ khai khiếu liễu! (Giáo chủ thông suốt !)

Đại hiệp xem qua phi thư (thư do chim ưng đưa tới), vo thành viên ném bừa ra phía sau: Thật tốt quá! Dù sao sư phó cùng Mộ Dung trang chủ quyết đấu cũng không có gì hay ho, hắn có thể toàn tâm toàn ý cùng tiểu công tử đến núi Thanh Thành chơi!!

Vì thế đại hiệp thật cao hứng mà dắt giáo chủ xuất phát tới núi Thanh Thành.

So với giáo chủ từ nhỏ “đại môn bất xuất nhị môn bất mại” (đại môn không ra cửa nhỏ không tới gần = cả ngày ở trong nhà không đi đâu), đại hiệp du đãng xung quanh lâu dài, kinh nghiệm là không cần phải nói, làm sao có ăn ngon, làm sao để chơi vui, làm sao dừng chân vừa tiện nghi lại có lợi ích thực tế, những chuyện này giáo chủ tuyệt đối chưa từng thấy, toàn bộ do đại hiệp an bài. Dọc đường đi, giáo chủ càng ngày càng sùng bái thiếu hiệp có kinh nghiệm sống phong phú.

Đại hiệp tâm tình dễ chịu tất nhiên không cần phải nói, chính là từ ngày ở trọ đầu tiên trở đi liền có chút buồn rầu nho nhỏ.

Bộp bộp bộp! Giáo chủ vỗ vỗ chăn bông, chui vào ổ chăn, ngoắc ngoắc tay với đại hiệp: “Đại hiệp huynh, giường thực thoải mái, đến ngủ đi.”

Vì cái gì là tình hình này?!

Rõ ràng đã gọi hai gian phòng hảo hạng, giáo chủ lại rất quen thuộc mà ôm chăn gối chạy tới trên giường, trải ra cẩn thận, ngoắc tay gọi hắn tới ngủ cùng…

Đại hiệp hiện tại không biết hiện tại nên há miệng hay ngậm miệng nữa, hắc tuyến đầy đầu =.= ||| nói: “Tiểu huynh đệ, gọi hai gian phòng, ngươi không ngủ cũng phải trả tiền, không cần tiết kiệm.”

“Không ai ngủ cùng, ta không ngủ được ~” giáo chủ uỷ khuất cắn góc chăn, dùng ánh mắt của bé thỏ thuần khiết vô tội giết chết đại hiệp.

Phải biết rằng hắn là từ nhỏ tới lớn đều được người hầu hạ, buổi tối khi ngủ có một đống nhũ mẫu, nha hoàn vây quanh, đã sớm thành thói quen, bảo hắn một mình ngủ thì có đến hừng đông cũng đừng hòng ngủ được.

“Được rồi được rồi” bị ánh mắt của thỏ ‘nhất kích tất sát’, đại hiệp liền thỏa hiệp: “Vậy cùng nhau ngủ đi.”

Giáo chủ ngủ rất ngon, mà đại hiệp không quen ngủ cùng người khác lại ngủ mà toàn thân cứng ngắc, xương sống thắt lưng vai đều đau, nhất là tới buổi sáng khi hắn tỉnh lại, phát hiện mình cùng chăn đều bị giáo chủ dùng cả tay lẫn chân ôm như ôm gấu bông (từ này của tác giả nha~) lại càng trở nên cứng ngắc.

Đêm thứ hai, đại hiệp liền xị mặt yêu cầu giáo chủ về phòng của mình ngủ, kết quả nửa canh giờ sau giáo chủ đã mang vẻ mặt cầu xin, ôm chăn chạy tới: “Ta thật sự không ngủ được…”

Lại bị ánh mắt giết chết một lần nữa, đại hiệp đỡ trán: “Quên đi quên đi, vậy vẫn là cùng nhau ngủ đi…”

Bò trên nóc nhà rình coi… ách, là gác đêm, hữu hộ pháp vứt bức thư thứ mười hai do phi ưng truyền tới giục đưa giáo chủ về từ tổng đàn gửi tới, nâng cằm cắn bút tự hỏi: “Có nên báo chi tiết cho biết tả hộ pháp, nói giáo chủ mỗi ngày cùng một nam nhân ngủ ở trên giường, rất có nguy cơ không giữ được trong sạch hay không a?”

Quên đi vẫn là đừng viết…

Nhưng mà giáo chủ bắt đầu cảm thấy được mình rất kỳ quái.

Rõ ràng từ nhỏ không có ai ở cùng liền không ngủ được, chính là, vì cái gì mấy ngày nay có đại hiệp nằm ở bên người hắn, hắn ngược lại càng không ngủ được đâu?

Vừa mới bắt đầu chỉ là không ngủ được mà thôi, gần đây nghiêm trọng đến mức chỉ cần tới gần đại hiệp, mạch hắn bắt đầu đập nhanh hơn, hoảng hốt hụt hơi, mặt đỏ tai hồng…

Chẳng lẽ là sinh bệnh? Để không lây bệnh cho đại hiệp, giáo chủ thực tự giác lại trở về những ngày gọi hai gian phòng mỗi người ngủ một gian, ngoan ngoãn quay về phòng mình, ngủ một mình, chính là… Một người quả nhiên là không ngủ được a T_T!!

Hữu hộ pháp gần như đã bị giáo chủ quên mất, ngồi xổm trên mái nhà, vứt bỏ thư triệu tập về nhà lần thứ hai mươi ba, cảm thấy mình cần phải tự thân xuất mã.

Chọn lúc giáo chủ chỉ có một mình, hữu hộ pháp nhẹ nhàng đuổi theo, vỗ vỗ bả vai giáo chủ, lập tức hô to trước khi chưởng phong hạ xuống: “Giáo chủ dừng tay, là ta, hữu hộ pháp!!”

Giáo chủ theo bản năng phản ứng chuẩn bị hạ xuống một chưởng liền nhanh chóng dừng ngay, vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi: “Ngươi làm ta giật cả mình!!”

“Ta mới bị hoảng sợ a! Nếu không kêu nhanh chỉ sợ cũng bị một chưởng liền biến thành sao băng trên trời a~”, hữu hộ pháp cũng vỗ vỗ ngực: “Ta muốn nói, giáo chủ a, phản ứng mau lẹ là chuyện tốt, bất quá lần sau nhớ rõ dùng lực nhẹ một chút.”

Giáo chủ thực ủy khuất: “Này không thể trách ta, là tà khí trên người ngươi quá nặng.”

Hữu hộ pháp ngẩng đầu, trợn mắt nhìn trời: “Tà khí? Giáo chủ ngươi cùng đại hiệp kia kia ở chung quá lâu, bắt đầu choáng váng a! Nói loại này, không làm… thất vọng thân phận người đứng đầu thế lực hắc ám của ngươi sao!!”

“Chính là, hữu hộ pháp, ngươi vì sao phải theo tới? Ngươi cũng đi núi Thanh Thành có việc sao??”

“Giáo chủ a!” Hữu hộ pháp rơi lệ đầy mặt: “Ngài thật sự tính bỏ rơi thuộc hạ ở Tô Châu có phải hay không? Tả hộ pháp cũng đã gửi tận hai mươi ba lá thư giục ngài về nhà, không biết chừng lần sau là tả hộ pháp trên đầu đầy khói do phi ưng chuyển tới. Ngài còn hỏi ta có chuyện gì?!”

Giáo chủ cúi đầu, chỉ chỉ tay: “Chính là, ta đáp ứng đại hiệp huynh cùng đi núi Thanh Thành, còn chưa đi tới a, ta không muốn về nhà…”

Hữu hộ pháp nâng cằm ra vẻ khó hiểu: “Thuộc hạ không rõ, tuy rằng hắc y tiểu tử kia diện mạo rất giống với người trong giáo ta, cũng có vẻ thân thiết, bất quá hắn có chỗ gì tốt? Người đã bị một con thỏ nướng của hắn bắt mất hồn?”

Giáo chủ nhỏ giọng, vặn ngón tay: “Cũng không phải chỉ có thỏ nướng…”

Hữu hộ pháp hai mắt loé sáng, mắt hoa đào bừng bừng hưng trí hỏi tiếp: “Còn có cái gì??”

Giáo chủ càng nhỏ giọng, ngón tay lại càng xoắn lại: “Còn có gà rừng nướng, dê núi nướng, hoẵng nướng, nai nướng, nướng cá, rắn nướng, châu chấu nướng…”

Hữu hộ pháp trên trán gân xanh đập thình thịch, rắc một tiếng, chiết phiến (quạt giấy) đang cầm trong tay nhằm giả trang nhã nhặn gãy làm hai, hắc y tiểu tử hỗn trướng kia cho giáo chủ nhà chúng ta ăn cái gì a!!

Giáo chủ nghĩ tới một chuyện: “Hữu hộ pháp, ngươi mang dược sư đến đây sao? Ta nghĩ ta có thể là sinh bệnh…”

“Cái gì cái gì, sinh bệnh?!” Hữu hộ pháp đem tay phải đặt lên trán giáo chủ, tay trái đặt lên trán mình, không phát sốt a: “Ngài không thoải mái chỗ nào?”

Giáo chủ lại trở về trạng thái nhỏ giọng, cúi đầu: “Ta gần nhất buồn bực bất an, hoảng hốt hụt hơi, nhất là khi ở gần đại hiệp huynh liền mạch đập nhanh hơn, toàn thân nóng lên. Có phải cảm lạnh nên sốt hay không?”

“Nga”, hữu hộ pháp đã hiểu, thu hồi tay phải đặt trên trán giáo chủ, trịnh trọng nói: “Giáo chủ, ngài không phải bị sốt, ngài đây là động dục.