Hắc Y Đại Hiệp Và Bạch Y Giáo Chủ

Chương 9: Ái đích cáo bạch. (Tỏ tình)

Vẫn nói ăn ngủ ngoài trời dễ dàng nhưng nếu muốn ăn ngủ ở vùng hoang vu dã ngoại lại qua đêm trong rừng, chuyện cần chuẩn bị vẫn rất nhiều.

Trời đã tối, đại hiệp vội vàng tìm một chỗ đất trống tương đối sạch sẽ trong rừng, giáo chủ thực xấu hổ phát hiện mình cái gì cũng không biết làm. Hắn từ nhỏ mười ngón không dính nước, mọi kỹ năng trong cuộc sống đều không biết, hai bàn tay trừ bỏ mấy vết chai do luyện kiếm tuyệt đối không có một chút dấu vết nào do lao động lưu lại, muốn nói hỗ trợ… không biết chừng càng làm trở ngại chứ không thể giúp gì a.

Đại hiệp nhìn người trong lòng đang chân tay luống cuống, cười nói: “Công tử xuất thân cao quý, mấy việc nặng này ngươi không cần làm, chỉ cần an tâm ngồi chờ là tốt rồi.”

Chuyện này hắn biết! Rất tự giác ngộ được trình độ vô năng của mình, giáo chủ nghe vậy nhanh chóng ngồi ngay ngắn, thành thành thật thật chờ.

Đại hiệp rời đi một lát, không bao lâu liền xách theo một con thỏ hoang trở về, đặt trên đất, quay phải quay trái tìm gì đó.

Giáo chủ tò mò chạy qua xem: “Ngươi đang tìm cái gì?”

Đại hiệp bê tảng đá lên, dùng sức đập vài nhát, nhặt vài phiến đá rơi ra, chọn lấy một phiến: “Đập tảng đá ra, lấy phiến đá để lột da thỏ”.

Dùng phiến đá cũng được sao? Giáo chủ rút ra chuỷ thủ giấu trong đế giày, thực nịnh nọt đưa qua: “Ta có đao.”

Chủy thủ phủ vừa ra khỏi vỏ liền có một cỗ hàn khí đập vào mặt, một thanh lợi khí a! Đại hiệp chậc chậc khen ngợi, tiếp theo lại đút chủy thủ vào vỏ, vật quy nguyên chủ: “Bảo vật như thế dùng để lột da thỏ chẳng phải quá phí phạm? Dùng phiến đá là được.”

Chẳng lẽ dùng phiến đá lột da thỏ là luật? May mắn giáo chủ còn không ngốc đến mức đem vấn đề này hỏi ra miệng. Bất quá dùng thạch phiến cũng tốt, học đại hiệp nhặt lên một tảng đá, ngón trỏ giáo chủ hơi hơi động đậy, nhẹ nhàng hạ xuống như xắt đậu hủ.

Giáo chủ nhặt phiến đá lên, lại rất nịnh nọt đưa lên: “Phiến này được không?”

Vị công tử này cường hãn như thế… Thật sự cần phải bảo vệ sao? Đại hiệp trợn mắt há mồm, đầu đầy hắc tuyến tiến vào trạng thái tạm dừng: hắn “cứu” trở về, rốt cuộc là một con thỏ, hay là một gorillaz mini?! (ack, chỗ này là nguyên văn do tác giả na~, k phải do ta tự sướng mà quẳng vô ^^)

Đối với tính cách trong lúc vô ý có thể làm bọn buôn người thật nhẹ nhàng và dễ dàng xách đi bán của mình, giáo chủ hoàn toàn không có cái gọi là tự giác ngộ. Hắn hiện tại đang rất hưng phấn chứng kiến kỳ tích phát sinh: đại hiệp thật sự chỉ dùng một phiến đá nhỏ cũng có thể làm sạch sẽ con thỏ kia.

Khi thỏ hoang bị đặt lên đống lửa, tản ra mùi thịt nướng mê người, đại hiệp trong cảm nhận của giáo chủ đã nâng cấp một bước – thần tiên!

Đồ ăn như kiểu nướng dã chiến rất nguy hiểm cho hệ tiêu hoá này khi ở tổng đàn cũng không được phép bưng lên bàn ăn của giáo chủ. Cho nên so với đại hiệp được minh chủ sư phó nuôi theo kiểu chăn thả, ở đầu đường có thể dùng một văn tiền mua những đồ ăn vặt có diện mạo khả nghi này, giáo chủ đáng thương được nuông chiều từ bé tuyệt đối không có cơ hội không có hưởng thụ qua. Càng không nói tới lạc thú tự mình động thủ nướng thỏ ~

Bởi vậy, khi nhận chân thỏ đã được đại hiệp cho đầy đủ gia vị lên, mới ăn một ngụm, giáo chủ liền hai mắt phát sáng, chờ mong nói: “Đại hiệp huynh?”

“Ân? Chuyện gì?”

“Ta về sau có thể cùng một chỗ với ngươi mỗi ngày hay không!!”

…??!!

Đại hiệp lỡ tay đem cả chân thỏ nhét vào miệng, đang cố gắng xác nhận ý tứ câu ” cùng một chỗ với ngươi mỗi ngày ” của giáo chủ có phải là theo mặt chữ – một năm mười hai tháng, một tháng ba mươi ngày, một ngày mười hai canh giờ hay không, sau đó bật người phấn khích, hai mắt tim hồng bay loạn xạ.

Lúc ấy hưng phấn đến đầu óc mơ màng, đại hiệp đối với chuyện xảy ra sau đó liền không có một chút ấn tượng nào, chứng cớ chính là, thật lâu về sau giáo chủ nói cho hắn lúc ấy hắn nuốt nguyên cả cái chân thỏ vào miệng. Nhưng đại hiệp vô luận là từ góc độ kỹ thuật hay là góc độ trí nhớ, chết sống cũng không thể nhớ nổi, cũng không thể tin tưởng, đến tột cùng hắn làm thế nào mà một miếng nuốt xuống một chiếc chân thỏ…

Bất quá làm người ta tiếc nuối (…) chính là, buổi tối hôm đó đại hiệp cùng giáo chủ thật sự không phát sinh cái gì, cho nên, các vị đang chảy nước miếng, thỉnh đem việc gì không thuần khiết có liên quan đêm tối thu hồi đi ——

Buổi sáng hôm sau, dập tắt tro tàn, đại hiệp hỏi: “Tiểu huynh đệ, ngươi lần này xuất hành, có nơi nào muốn đi sao?”

“Hình như không có nơi nào muốn đi…” Giáo chủ vò đầu rồi lắc đầu.

“Nếu không có nơi nào muốn đi, đầu tháng năm ở núi Thanh Thành tổ chức đại hội võ lâm, ngươi đi cùng ta được không? Thuận tiện gặp minh chủ sư phó của ta.”

Núi Thanh Thành sao? Tả hộ pháp chưa nói không thể đi, tuy rằng nơi đó tựa hồ không có phân đà của bản giáo, hơn nữa nghe nói cũng xa…

Đại hiệp nghe vậy bổ sung tiếp: “Núi Thanh Thành phong cảnh tú lệ, hiện giờ cách thời gian tổ chức đại hội cũng lâu, chúng ta có thể một đường du sơn ngoạn thủy tới đó, cũng không vội.”

“Ta đi!!!”

Vì thế giáo chủ ngốc, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, bình thường ma giáo không thể tham gia đại hội võ lâm… (?)

Nhưng là thực khiến cho người ta vui mừng, khi giáo chủ cùng đại hiệp xuất phát vẫn không quên lấy ám hiệu của bản giáo truyền tin xin phép hữu hộ pháp, đồng thời thuận tiện tránh thảm kịch tự sát tập thể cho phân đà Tô Châu.

Giáo chủ ở truyền lại mật tín như sau: “Hôm qua gặp được một người, rất thích, cùng hắn cùng đi núi Thanh Thành chơi”

Nhận được thư hữu hộ pháp sờ sờ cằm, viết thư cấp tả hộ pháp, phi ưng “Hội báo” truyền thư viết như sau: “Bẩm tả hộ pháp, giáo chủ cùng ý trung nhân bỏ trốn.”

Tả hộ pháp hồi âm: “Đùa à, tóm cổ tiểu tử kia về cho ta!!!!”

Hữu hộ pháp hồi âm lại: “Tả hộ pháp đại nhân ngài mới là đang đùa… Có bản lĩnh ngươi đi đuổi a?!” (Thinking: bắt về mới thật nhàm chán a —— thuận tiện ta cũng đi núi Thanh Thành ngoạn ngoạn tốt lắm ~)

Xa xa ở tổng đàn ma giáo, tả hộ pháp giờ phút này bắt đầu vô cùng hối hận, nếu hắn không biết hắn về sau có thể còn hối hận hơn nữa…