Hải Đường Nhàn Thê

Quyển 3 Chương 32

Hai người đi vào thôn, nhiệt khí trong phòng ập đến, đồng thời với cảm giác ấm áp, Hải Đường càng cảm nhận được không khí lạnh lẽo từ bên ngoài thổi táp vào, loại cảm giác này khiến ngực nàng khó chịu một chút, hai hàm răng đánh bò cạp, Hải Đường không tự chủ xiết chặt áo choàng quanh thân người.

Một tách trà nóng được đưa tới trước mặt nàng, Hải Đường cẩn thận thổi thổi rồi nhấp một ngụm, dòng nước ấm trót trực tiếp vào dạ dày, nàng thoải mái thở dài một hơi, sau mới phát hiện người đưa trà là Phương Sở Đình.

“Đa tạ tướng công”, cho tới bây giờ, nàng chưa khi nào keo kiệt lời cảm ơn.

“Sao rồi, tri huyện nói thế nào?”

“Đã thả người rổi, ta bảo hắn về nhà báo tin trước”

“Lời này có ý gì?”, hắn cân nhắc từng từ.

Hải Đường khẽ thở dài, “Không biết có phải chuyện tốt hay không, hôm nay có người đến nha môn cung cấp manh mối, nói là nhìn thấy Hồng lão Nhị phát sinh tranh chấp bên ngoài, còn bị người đánh. Xét canh giờ rất trùng khớp, hơn nữa lại là say rượu ẩu đả”

“Chẳng phải là chuyện tốt sao? Nói như vậy hung thủ là một người khác rồi”

Hải Đường tựa thân thể mềm nhũng vào Phương Sở Đình, “Người cung cấp manh mối chính là Diệp Thừa Mật”

“Cái gì?”

“Là hắn nhìn thấy, cũng là hắn đến nha môn cung cấp manh mối”, nàng tựa như đã mất hết khí lực phải tìm một nơi để dựa vào.

“Là hắn?”, Sở Đình nhắm mắt, nghĩ đến Tiểu Ngũ đã chết cùng hài tử chưa thành hình, hắn khẽ cắn đầu lưỡi, mùi máu tươi tràn ngập toàn bộ khoang miệng.

“Đến cuối cùng ta vẫn cảm thấy đây là chuyện không tốt. Nếu Hồng lão Tứ một mực ngoan cố bảo rằng hắn là vì quan hệ thông gia nên cung cấp bằng chứng giả, lại nói nếu ngày nào đó Diệp Thừa Mật khai mang rằng lão gia bắt hắn ra mặt làm chứng giả thì lão gia hết đường chối cãi”, Hải Đường nghĩ đủ đường, càng nghĩ càng sợ hãi.

“Nếu hắn thật sự muốn làm như thế, chúng ta sẽ hết lối thoát”, Sở Đình xê dịch thân mình để Hải Đường có thể tựa vào thoải mái hơn.

Hải Đường nhắm mắt thì thào nói, “Ta vừa nhìn thấy hắn đã muốn cho hắn một đao, chỉ là ta không thể. Việc này can hệ đến lão gia, ta còn phải tươi cười với hắn”

Hai người không nói gì nữa mà ngồi tựa vào nhau. Hải Đường nhắm mắt, phía trước là màu đỏ tươi trên nền tuyết trắng, chà rửa thế nào cũng không sạch sẽ. Cảm giác được ý nghĩ của nàng, Sở Đình vươn tay ôm nàng ngã lưng xuống trường kỷ, hắn vừa nhẹ nhàng xoa hai bên thái dương nàng vừa nói, “Nghỉ ngơi một lát đi, đợi lát nữa còn phải đi gặp Hồng lão Tứ”

Hải Đường lắc đầu, nàng kéo tay hắn đặt lên ngực mình, “Ngươi nói gì đó đi”

“Nói cái gì?”

“Nói gì cũng được”, chỉ cần để nàng không nhớ đến Tiểu Ngũ.

“Ừm”, Sở Đình khẽ đáp rồi lâm vào trầm mặc, Hải Đường không cam lòng nhéo hắn một cái, tìm từ khó như vậy sao.

“Ai nha, biết rồi, Đô Đô khẳng định đã học người cách nhéo người”, Sở Đình vuốt cánh tay.

“Gì?!”, Hải Đường kéo bàn tay của hắn trở lại.

Sở Đình làu bàu, “Đô Đô càng ngày càng quấy, đều là ngươi dạy cho!”

Nghe lời này xong, Hải Đường vô cùng tức giận, rõ ràng là hắn dạy, sao lại đổ cho mình, “Quấy? Đô Đô là con ngươi, nếu hắn quấy thì trước đây nhất định ngươi cũng thế”

“Nói như vậy, ngươi trước đây cũng chẳng kém gì, ta không biết Thừa Nghệ làm thế nào chịu đựng được ngươi”, Sở Đình làu bàu.

“Ta mặc kệ ngươi!”, Hải Đường xoay thân mình không thèm nói nữa. Thừa Nghệ, đã bao lâu rồi không nghe lại cái tên này, từ sau khi Tiểu Ngũ qua đời, nàng thầm đem tất cả những người có liên quan đến Tiểu Ngũ gác sang một bên. Thật buồn cười, chính mình không phải là người liên quan mật thiết nhất sao? Trước mắt nàng hiện lên gương mặt Tiểu Ngũ, không biết nàng có gặp được Đại ca. Từng đợt khí lạnh đánh ập lại, nơi này rõ ràng là căn phòng ấm áp nhất trong thôn nhưng tại sao lại lạnh lùng như vậy.

Bỗng nhiên nàng cảm thấy có hai bàn tay xiết chặt hông nàng, cánh tay vờn qua thân thể nàng rồi dùng sức ôm lấy tựa như muốn dung nhập vào thân thể của chính mình. Hải Đường run rẩy, một giọt lệ vô thanh vô tức trào ra khỏi hốc mắt rồi chảy dọc theo cánh mũi.

***

Ăn qua cơm trưa, Hải Đường có chút mệt nhưng vẫn cố gắng lê lết đến phòng quản sự. Vệ quản sự đã dẫn Hồng lão Tứ đến đây. Hồng lão Tứ vẫn khí thế như trước mà bước vào phòng, nhìn thấy Hải Đường cũng không hành lễ, hắn tựa vào cạnh cửa tìm vị trí ngồi xuống.

“Thiếu phu nhân tìm ta đến có chuyện gì?”

Nhìn vẻ mặt của hắn, Hải Đường cảm thấy có chút kì quái, chẳng lẽ nha môn không thông báo với hắn sao? Tại sao hắn vẫn một bộ dáng bất cần như vậy, “Sáng hôm nay người trong nha môn đã đến báo cho chúng ta biết, án tử của đại ca ngươi đã có tiến triển, hung thủ là một người khác”

Hồng lão Tứ khinh thường nói, “Không cần ngươi nói, ta đã biết”

“Nếu Hồng đại ca đã biết, ta cũng không nói dông dài, một câu hỏi thôi: các ngươi định rời đi khi nào?”

“Quên đi! Lúc trước gọi chúng ta đến, hiện tại muốn đuổi cũng đã muộn”

“Vậy sao, nếu các ngươi muốn ở lại nơi này, lấy khế ước ra cho ta. Bằng không ta sẽ cáo lên nha môn, bảo rằng các ngươi chiếm đoạt nhà dân”, xem ra nói chuyện đàng hoàng với hắn là không được.

Hồng lão Tứ đứng lên la hét lớn tiếng, “Khế ước! Khế ước gì! Một mạng người còn không bằng một cái khế ước! Đại ca ta chết ở thôn các ngươi, dù không phải người trong thôn của ngươi làm, ta cũng không quản nhiều như vậy!”

“Phương gia không thu nhập người không nói đạo lý”, Hải Đường cũng không nhịn mà lớn giọng.

Hồng lão Tứ cười hắc hắc, “Ngươi cho là đem giấu người gọi chúng ta đến đây thì ta sẽ hết cách sao? Nới cho ngươi biết, ta sẽ tìm được hắn”, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

“Phải không? Hắn mời các ngươi đến thì cứ cho là hắn mời các ngươi đến, hắn đã không còn là người của Phương gia, hắn làm gì cũng không can hệ đến Phương gia”

“Ngươi đừng bày ra bộ dáng này với ta, chuyện gì mà ta còn chưa thấy qua, ta còn sợ đám tiện nhân các ngươi sao?! Ta không đi, để xem ngươi làm gì ta!”, hắn nói xong liền dùng thế “đại mã kim đao” ngồi xuống.

Lời nói vừa dứt, Vệ quản sự liền hét lớn một tiếng, “Ngươi mắng ai tiện nhân?”

“Vệ quản sự!”, Hải Đường mặt lạnh khoát tay, “Vừa vặn trạng sư vẫn còn ở đâu, Vệ quản sự, phiền ngươi đến nha môn một chuyến đệ đơn kiện, Phương gia không phải ai muốn khi dễ là khi dễ”

“Dạ”, Vệ quản sự trước khi xuất môn còn hung hắng trừng mắt nhìn Hồng lão Tứ một cái, sau đó lớn tiếng hô những người khác cùng hắn đi tới nha môn.

Cảm thấy sự tình không còn lối thoát, Hồng lão Tứ không tự chủ đứng dậy đi qua đi lại vài bước, sau đó hắn vỗ trán hướng ra ngoài gọi to, “Đợi đã!”

“Đợi cái gì? Lão tử cóc chờ!”, Vệ quản sự đảo cặp mắt trắng dã hướng bên ngoài la lớn, “Nhanh chuẩn bị xe, ta muốn đến huyện nha”

Hồng lão Tứ xông lên muốn đạp cho hắn một cước nhưng lại bị Đại Nhất ngăn cản. Nhìn thấy gương mặt đầy vết sẹo của Đại Nhất, hắn liền co vòi rụt cổ nói nhanh, “Phương thiếu phu nhân, mọi chuyện còn có thể thương lượng, ngươi có cần nháo đến quan phủ không a!?”

“Hồng đại ca không phải có người làm chứng sao? Vậy thì còn sợ gì?”, Hải Đường vừa nhàn nhã nhấp trà vừa nói.

“Kỳ thật nói là nói thế, ta cũng không tìm được hắn, ngươi cũng biết, hai ngày nay ta vẫn chỉ ở trong thôn thôi”, thanh âm đã nhỏ hơn rất nhiều.

“Nói đi, thương lượng thế nào?”

Hồng lão Tứ bắt đầu cào cào sau gáy, “Tuy nói hộ viện không đánh chết đại ca nhưng cũng đã động thủ, dù sao các ngươi cũng phải ý tứ một chút”

“Ý tứ cái gì?”

“Tùy tiện cho ta chút bạc là xong a! Đại ca ta ở dưới quê còn có người phải phụng dưỡng, không thể để bọn họ đói bụng a!”, Hồng lão Tứ còn muốn tiến lên một chút nhưng nghe được tiếng hừ lạnh của Đại Nhất từ phía sau, hắn nhanh chóng dừng bước.

Hải Đường làm ra bộ dáng khó xử, “Ai nha, Hồng đại ca, không phải là ta không giúp ngươi nhưng Phương gia là đại môn phú gia, quy củ rất nhiều, loại sự tình này trước giờ không có tiền lệ, không dễ đâu!”, nàng vừa nói vừa lắc đầu.

“Chẳng lẽ ngươi thấy chúng ta giữa trời tuyết lạnh trở về nhà thế này mà ngay cả một chút lộ phí cũng không cho?”, sắc mặt người này biến đổi cũng thật nhanh a!

“Bao nhiêu?”

“Ừm!”, Hồng lão Tứ vừa đếm đầu ngón tay vừa nhẩm tính, “Chúng ta có tất cả mười người, cứ đưa mười hai bạc là được”

“Mười hai bạc!”, Vệ quản sự vốn đã đặt một chân ra ngoài ngưỡng cửa nghe thấy thế liền nhịn không được mà nhảy vào, “Ngươi thật giỏi a! Tiền công làm một tháng của các ngươi cũng chưa nhiều như vậy!”

“Vệ quản sự, cứ coi như cân nhắc chuyện của đại ca ta, nhiều một cũng đã sao a!”

Vốn Hải Đường đang suy nghĩ xem có nên cho bọn họ một ít bạc rồi tống khứ đi, đúng lúc ấy thì một người từ bên ngoài tiến vào thì thầm bên tai Đại Nhất vài câu, gương mặt Đại Nhất chợt thay đổi, hắn đi đến bên cạnh nàng khẽ nói, “Phu nhân, người của chúng ta đã tra xét ra, đám người này chuyên môn đi lừa gạt. Người xem có nên thương lượng với công tử một chút không?”

“Chuyện này ta cũng không thể làm chủ, như vậy đi, trước mắt ngươi cứ về trước, ta sẽ cho người về bẩm báo lão gia, sau đó sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục”

“Chuyện này…”, Hồng lão Tứ liếc nhìn sang Đại Nhất, hiển nhiên hắn đối với Đại Nhất có chút e ngại, “Thiếu phu nhân nên mau mau một chút, năm mới cũng sắp đến rồi, chúng ta phải chuẩn bị a!”

“Sẽ không trễ nải thời gian của ngươi đâu”

Hồng lão Tứ thất vọng đi ra cửa, hắn vừa đi vừa dùng tay đập vào đầu mình, coi như tự tức giận với chính mình.

“Đại Nhất, sao lại thế này?”, Sở Đình từ phòng cách vách đi ra.

“Đại Nhị cho người truyền tin tức đến, nói là đã tra được gốc gác của những người này, tuy không biết bọn họ từ đâu đến nhưng bọn họ là kẻ chuyên đi lừa gạt, năm trước ở Dương Châu có hai hộ thôn trang bị bọn họ lừa qua, cách làm cũng giống nhau, đầu tiên là làm công ngắn hạn, sau đó ngoan cố không chịu rời đi, khi đến thôn chúng ta đã phát sinh chuyện ngoài ý muốn là án đánh chết người, những lần trước chi bị thương. Những thôn trang kia sợ phiền phức liền đưa bọn họ một chút bạc để có thể đuổi đi”