Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!

Chương 43: Bắt cá hai tay 2

Edit: Mốc

“Ngươi tên là Vương Manh Manh.”

Hồng y mỹ nhân giơ một ngón tay lên khẽ đung đưa, ngắt lời Vương Manh Manh, cười mím chi nhẹ nhàng nói: “Còn là siêu cấp nữ hiệp danh mãn giang hồ.”

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Vương Manh Manh, hồng y mỹ nhân dịu dàng cười: “Mà hắn, lại là kẻ đã bắt cóc ngươi.”

Vương Manh Manh nhăn mũi, vừa định mở miệng hỏi hồng y mỹ nhân vì sao lại biết rõ chuyện của nàng, liền cảm thấy cổ tay mình đột nhiên bị một bàn tay bắt lấy, mà thân thể cũng bị lực đạo truyền đến từ cánh tay lôi kéo chạy băng băng về phía trước.

Không cần phải nói, người bắt lấy cổ tay Vương Manh Manh đang chạy như bay kia, chính là Ngọc Hồ Điệp.

Cũng không biết rốt cuộc đã chạy được bao nhiêu dặm đường, hắn mới ngừng lại, ôm bụng thở hồng hộc: “Đại nữ hiệp của ta, ngươi thật sự cần phải chú ý đến trọng lượng của mình một chút a!”

Bị Ngọc Hồ Điệp lôi kéo đến không thở nổi, Vương Manh Manh cố gắng hít sâu vài lần, tức giận bỏ tay hắn ra.

Khinh thường lườm cái người vẫn như cũ thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn: “Ai! Ngươi không phải là giang hồ đệ nhất dâm tặc sao? Thế sao vừa nhìn thấy cô nương xinh đẹp như vậy ngươi lại bỏ chạy nhanh như vậy?”

Nghe vậy, cặp mắt hoa đào nhỏ dài híp lại thành một đường, Ngọc Hồ Điệp cúi đầu nhìn Vương Manh Manh đang không ngừng thở dốc, yêu nghiệt nhếch khóe môi cười tà: “Nếu ta nói là ta cải tà quy chính, được chưa?”

“Gì?”

Vương Manh Manh chớp chớp mắt, liếc mắt cao thấp đánh giá Ngọc Hồ Điệp đang nói hưu nói vượn: “Ngươi đã nghe qua câu ‘cẩu cải bất liễu cật thỉ’ [chó không đổi được tật ăn phân, chỉ những kẻ không thể thay đổi được thói hư tật xấu] chưa? Tuy rằng có chút khó nghe, nhưng tuyệt đối là một câu danh ngôn chí lý.”

Ngọc Hồ Điệp có thể khẳng định một điều, nữ nhân trước mắt này một chút cũng không đáng yêu, hắn một bên thuận tay lau mồ hôi trên trán một bên lảm nhảm nói: “Ngươi có thể không cần mỗi lần mở miệng đều nói những lời khó nghe như vậy được không, phải biết rằng vừa rồi ta đã cứu ngươi đó.”

“Đã cứu ta?”

Vương Manh Manh khịt mũi kinh bỉ những lời Ngọc Hồ Điệp vừa nói: “Chỉ sợ là lại một lần nữa kéo ta đi từ trong tay người muốn cứu ta a!”

Ngọc Hồ Điệp ra sức lắc đầu phủ nhận lời Vương Manh Manh, thở dài một hơi rồi mới từ từ nói: “Ngươi thật sự không biết ngươi và Phượng Thanh Ly, cũng chính là mỹ nhân vừa rồi kia có cừu oán à!”