Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!

Chương 56: Bội tình bạc nghĩa 3

Edit: Mốc

Vương Manh Manh không ngờ Ngọc Hồ Điệp nói dừng là dừng nên đầu đụng vào ngực hắn, phát ra một tiếng kêu đau, cũng bất chấp cơn đau đớn truyền đến từ cái mũi, lập tức ngẩng đầu căm tức nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Tên dâm tặc chết tiệt này, cư nhiên còn dám nói ngươi đã cứu ta?”

Còn chưa dứt lời, miệng lập tức đã bị Ngọc Hồ Điệp ra sức bưng kín.

Trên mặt Ngọc Hồ Điệp, trong nháy mắt nổi lên ý cười, cười cười với vô số người bởi vì một tiếng ‘dâm tặc’ của Vương Manh Manh mà liếc mắt nhìn bọn họ: “Tức phụ và ta đùa giỡn a.”

Nói xong, tiến đến bên tai Vương Manh Manh nghiến răng nghiến lợi nói: “Đại nữ hiệp của ta, chẳng lẽ ngươi chưa nhìn thấy bộ dáng muốn giết người của vị hôn thê của ta, hét lớn như vậy có phải muốn mời nàng tới hay không?”

Vương Manh Manh không nói được, ra sức lắc đầu.

“Được rồi, ngươi trăm ngàn đừng có hét to đó.”

Nhìn Vương Manh Manh lập tức lại liên tiếp gật đầu, Ngọc Hồ Điệp mới thật cẩn thận buông bàn tay đang bịt miệng Vương Manh Manh ra, lại cười cười với mọi người chung quanh, mặt, nhất thời lại sụp xuống.

“Chẳng lẽ không đúng là ta cứu ngươi?”

Ngọc Hồ Điệp chép miệng, ánh mắt nhìn Vương Manh Manh, giống như đang nhìn một kẻ vong ân phụ nghĩa, yếu ớt mở miệng: “Ngươi không phải vừa mới nói, vị hôn thê của ta bộ dáng như muốn giết người sao.”

Một câu như vậy, khiến Vương Manh Manh rốt cục cũng biết phát điên là cái tư vị gì.

Run run tay dùng sức túm lấy áo Ngọc Hồ Điệp, giận tới cực điểm, thanh âm đương nhiên cũng không lớn như vừa rồi.

Hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một: “Ta nói cho ngươi, ngươi tốt nhất giải thích rõ ràng cho ta, cái gì gọi là chịu trách nhiệm, cái gì gọi là bội tình bạc nghĩa, bằng không ta không để yên cho ngươi.”

Ngọc Hồ Điệp cố nén ý cười trong lòng, rất phối hợp hảo tâm giải thích cho Vương Manh Manh gần như sắp phát điên: “Chuyện chịu trách nhiệm, lúc ấy chúng ta ở sơn đạo không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao, vốn lúc ấy ta muốn giải thích rõ ràng với nàng, là ngươi lôi kéo ta chạy trốn, đương nhiên ngươi phải chịu trách nhiệm.”